Gạch xanh chỉ có trên trấn Cổ Thủy mới bán, Khương Kỳ mang người đi, thuê xe bò trong thôn, đi lên thị trấn .
Tới khoảng giữa trưa, thì dẫn về 10 chiếc xe ngựa.
Tô Ngữ thấy đằng sau mỗi xe ngựa, đều có một chiếc xe dài bằng gỗ, bốn vùng quanh xe đều có vách ngăn để tránh gạch xanh rơi.
" Nhiều gạch như vậy à, đủ chưa?" Tô Ngữ hỏi Khương Kỳ.
" Không đủ, buổi chiều vẫn phải đi thêm một chuyến nữa " Khương Kỳ lắc đầu nói.
Chỉ là buổi chiều kéo thêm một chuyến, hắn cũng không biết có đủ hay không, nếu không đủ thì lại kéo thêm chuyến nữa cũng được, dù sao thì từ đây lên trấn cũng gần.
Hơn 20 người đào cả buổi sáng, mới đào được móng tường, cũng không có nguyên nhân gì hết, nguyên nhân chủ yếu là đất quá rộng.
Bởi vì buổi trưa không bao cơm, cho nên sau khi dỡ gạch xuống, buổi chiều có thể tới làm , sau đó để mọi người về nhà ăn cơm.
Tô Ngữ đã sớm làm xong cơm trưa, ba người ngồi một chỗ cùng nhau ăn cơm, ăn được một lúc những người làm công đó đã quay trở lại.
Buổi chiều Khương Kỳ lại dẫn người đi kéo mười xe gạch về, sau đó mới dừng lại .
Qua buổi chiều ngày hôm sau, móng bốn vùng quanh cũng đã đào xong, bởi vì là xây tường rào, nền móng cũng không sâu, cho nên mới đào nhanh như vậy.
Lúc tường rào xây được một nửa thì bà Lý và Tần Liên tới, nhìn mảnh đất hoang đang được vây tường, sau đó lại nhìn lại mấy gian nhà tranh, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
Cho dù là con gái của Tô An thì đã sao, còn không phải đến chân núi ở à?
Còn Tần Liên cô rất nhanh có thể vào thị trấn hưởng hạnh phúc.
Tần Liên nghĩ như vậy liền lộ ra vẻ mặt đắc ý.
" Tiểu Ngữ à , các con mua nhiều đất hoang như vậy à? ,Đã thế lại còn xây một cái sân lớn như vậy, không phải lãng phí tiền hay sao, có chỗ tiền đó, còn không bằng đưa cho em gái con thêm đồ cưới " bà Lý không đợi Tô Ngữ mở miệng liền dành nói trước.
" Mua đất là để trồng trọt, chúng tôi không có tiền, chỉ có thể mua đất hoang, còn về xây tường rào, cũng vì chúng tôi ở đây, chỗ này là vùng núi hoang vắng, xây tường rào cũng là để bảo đảm an toàn thôi " Tô Ngữ cười lạnh nói
Bà Lý này, không phải mang thai xong thì ngu luôn rồi chứ. Tiền của cô dù cho có vất ở trong hầm cũng tuyệt đối không cho Tần Liên làm đồ cưới.
" Dừng, có nhiều tiền để xây tường rào như vậy, còn không bằng đưa cho em gái làm đồ cưới, tội cho Tần Liên sắp phải gả đi rồi, còn không có lấy một bộ đồ trang sức " bà Lý đối với Tô Ngữ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói.
Tô Ngữ đối với loại người này cũng đành chịu, nói nhiều cũng phí " người mau về đi, ở đây toàn bùn đất, nhỡ may bị ngã hay đập vào đâu, thì phải làm sao"
Tô Ngữ nói lời này, bà hiểu, là bởi vì muốn tốt cho mình nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
" Mẹ, chúng ta đi thôi, chị đã không cảm khích, thì hà cớ gì chúng ta phải rước lấy nhục " nói xong liền cùng bà Lý đi về phía trong thôn.
Bà Lý mang thai chưa tới ba tháng, nhưng bà ta cảm thấy tuổi của mình không còn nhỏ, việc sinh nở có thể diễn ra ngoài ý muốn bất kỳ lúc nào, cho nên bình thường đi đâu cũng mang theo Tần Liên, việc nhà cũng ít làm lại, đều giao cho Tần Liên làm.
Tần Liên đối với việc này rất bất mãn, nhưng khi nghĩ tới cô sắp phải gả đi, những thứ như đồ cưới, đều cần phải nhờ bà Lý chuẩn bị, lúc này không thể đắc tội được.
Cho nên, lúc hai chị em Tô Ngữ rời đi, mấy việc như nấu cơm, nội trợ đều đến tay cô.
Chỉ là, làm được mười ngày cô đã không chịu được, mỗi ngày soi gương đều cảm thấy mình xấu đi một chút .
Lần này bà Lý tới chỗ của Tô Ngữ cũng là cô đưa tới, chỉ muốn xem Tô Ngôn đã khỏe hay chưa, để hắn còn tranh thủ về làm việc nhà.
Nào biết sau khi tới, nhìn thấy Tô Ngôn, sắc mặt vàng như nến đang nằm trên giường, đừng nói tới làm việc, có xuống giường được hay không còn chưa biết chắc nữa .
Hy vọng thật bại, cô thật không muốn ở đó thêm chút nào nữa, liền kéo bà Lý rời đi.
Tô Ngữ nhìn dáng vẻ của hai người dời đi, nở một nụ cười trào phúng, khi nãy cũng may Phì Phì nói cho cô biết hai mẹ con nhà này tới, mới bảo Tô Ngôn lên giường nằm giả bệnh, nếu không chắc chắn sẽ không dễ dàng đi như vậy.
Cô nhìn mọi người đang làm việc với ánh mắt cảm ơn, cảm ơn mọi người đã không tiết lộ việc Tô Ngôn có thể xuống đất làm việc, nếu không hai mẹ con nhà đó sẽ không dễ bỏ qua như vậy.
Cũng có thể nói là bọn họ may mắn, xây năm ngày liền xong.
Gạch xanh quả thật là không đủ, Khương Kỳ dẫn người trở mười năm xe về mới cho thể xây xong .
Đã có tường rào, Tô Ngữ muốn xây thêm cổng, cổng rộng 3 mét, cao hai thước rưỡi, bên cạnh xây thêm một cái cổng nhỏ để tiện cho việc đi lại, nếu không mỗi lần đi đều phải mở cổng lớn rất bất tiện.
Ngày hôm sau, sau khi xây xong tường rào thì trời đổ mưa phùn, tâm trạng của Tô Ngữ không tệ.
Thời cổ đại lạc hậu này, không có máy bơm nước , máy cày như đời sau, muốn cày bừa hay tưới nước thì phải chờ mưa xuống.
Cũng may mưa xuống kịp lúc, mưa này chỉ cần ngừng là có thể trồng trọt được.
Mấy ngày nay, khi xây tường rào Tô Ngữ cùng Tô Ngôn cũng không giúp được gì, ngược lại chị em hai người cũng không nhàn rỗi, ăn cơm làm cỏ, chỉ vài ngày cỏ đã được làm sạch hết cả rồi.
" Đang nghĩ gì đấy" không biết từ lúc nào Khương Kỳ lại đứng sau lưng Tô Ngữ, khiến cô giật cả mình .
" Anh làm tôi sợ muốn chết " Tô Ngữ vuốt vuốt lồng ngực đang đập thình thịch nói.
Khương Kỳ nhìn bộ dạng này của Tô Ngữ " đang nghĩ đến cái gì, mà tôi chỉ nói có một câu, mà khiến cô sợ như vậy"
Tô Ngữ mặt cắt không còn một giọt máu nói " tôi đang nghĩ mưa tạnh là có thể trồng trọt được rồi "
Nghe thấy Tô Ngữ bảo trồng trọt, Khương Kỳ lộ vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh liền che dấu.
" Cô muốn trồng gì " Khương Kỳ nhìn như là tùy ý hỏi.
Tô Ngữ nghe thấy thế liền vui vẻ đếm đếm đầu ngón tay, " các loại rau củ nhất định trồng, chúng ta ăn rau, không cần phải đi mua, sau đó là dưa hấu với dâu tây tôi thấy hai thứ này có thể giúp chúng ta kiểm bạc, sau đó, uhhhh, liệu chúng ta có thể trồng lương thực không? "
Cậu hỏi sau cùng là hỏi Khương Kỳ cũng hỏi chính mình luôn.
Nơi này chỉ có ruộng cạn không có ruộng nước, nói cách khác, chỉ có thể trồng lương thực chịu hạn mà thôi.