Phì Phì cứ nhìn chằm chằm vào Tô Ngữ, mặc dù rất lo lắng, nhưng nó không thể làm gì để giúp đỡ được.
Thật ra, khi Tô Ngữ hỏi về dị năng, nó đã muốn từ chối rồi.
Bởi vì nó biết với tình trạng cơ thể của Tô Ngữ hiện tại, nếu muốn kích hoạt dị năng thì sẽ phải chịu đau đơn rất nhiều.
Nhưng đồng thời nó cũng biết, cho dù có từ chối cũng vô dụng, Tô Ngữ nhìn như là một người rất dễ gần, suốt ngày chỉ cười cười nói nói, nhưng thật ra Tô Ngữ rất cứng đầu, không ai có thể thay đổi được quyết định của cô ấy.
Lúc này Phì Phì chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hi vọng Tô Ngữ có thể kiên trì.
bây giờ Tô Ngữ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé nát, cô cảm thấy mình cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng suy nghĩ như vậy chỉ tồn tại trong một giây, liền bị cô gạt đi.
Phì Phì đã cứu cô hai lần, nếu cô không tiến bộ hoặc làm việc chăm chỉ hơn, thì cô còn có sống tiếp được à?
Tô Ngữ nghiến răng nghiến lợi kiên trì, không biết sau bao lâu, Tô Ngữ cảm thấy trong người đột nhiên dâng lên một luồng năng lượng, khiến đau đớn của cô biến mất.
"A ~"
Tô Ngữ mở mắt ra hét lên một tiếng, đồng thời dùng hai tay nắm chặt, nện vào thùng một cái.
Thùng gỗ trong chốc lát bị xé nát, máu đỏ tươi trong thùng đổ xuống đất lập tức bị không gian hấp thu.
Mặt đất vẫn sạch sẽ, ngay cả những mảnh vỡ của thùng gỗ cũng biến mất theo.
“Thế nào rồi?” Phì Phì đứng dậy đi tới trước mặt Tô Ngữ, ngẩng đầu hỏi.
"Thành công. Vẫn như cũ là dị năng hệ mộc." Giọng điệu của Tô Ngữ tràn đầy hưng phấn.
Phì Phì nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm, hai mắt chuyển động, lại nhàn nhạt nói: "Bổn Miêu thấy chị vừa đập thùng gỗ một cái, xem ra thực lực cũng giống như kiếp trước đúng không? Quả nhiên, đi đâu chị cũng có thể làm nữ hán tử được. ”
Sắc mặt Tô Ngữ lập tức giống như bị táo bón vậy, cô không nghĩ có nhiều sức, sức lực lại lớn thì có gì là xấu.
Ngược lại, ở thời cổ đại khi cần làm ruộng, về sức lực thì cô sẽ nhàn hạ hơn rất nhiều.
Điều cô không thể chịu được là Phì Phì gọi cô là nữ hán tử.
Cho dù là diện mạo của kiếp trước, hay là thân xác của kiếp này, cô đều là một cô gái dễ thương.
Đặc biệt là bây giờ, thân thể này vừa mới tròn mười lăm tuổi, cả người còn chưa nảy nở, lại thêm suy dinh dưỡng lâu ngày, nên cả người mới gầy gò đen nhem nhẻm thôi.
Nhưng Tô Ngữ nhìn kỹ lại, tuy đường nét trên khuôn mặt không tính là đặc biệt thanh tú, không thể thành mỹ nhân được nhưng lại rất dễ thương, với đôi mắt to tròn long lanh này, có thể khiến trái tim của bao người sẽ tan chảy đấy.
Làm thế nào mà cô có thể là một nữ hán tử được?
“Phì Phì, nếu em nói chị là nữ hán tử nữa, là chị sẽ không chơi với em nữa đâu” Tô Ngữ uy hiếp.
Phì Phì khinh thường nhìn Tô Ngữ, rồi lại phớt lờ cô nói: “Chị nên ra ngoài đi.”
Giờ Tô Ngữ mới phản ứng lại “Qua bao lâu rồi?”
“Nửa tháng rồi,” Phì Phì nói
Trong lòng Tô Ngữ lập tức lên bàn tính xoạch xoạch.
Dòng thời gian giữa không gian và thế giới bên ngoài là khác nhau, một ngày ở thế giới bên ngoài là một trăm ngày ở trong không gian.
Bây giờ trong không gian đã qua nửa tháng, vậy có nghĩa là bên ngoài đã qua ba tiếng rưỡi rồi.
Lúc cô đi vào chắc là hơn một giờ, lúc này bên ngoài chắc cũng chưa đến năm giờ, Khương Kỳ có lẽ sắp về hoặc đã về rồi.
Cho dù Khương Kỳ chưa về, thì cũng đã đến lúc Tô Ngôn tìm mình rồi.
Tô Ngữ muốn ra khỏi không gian ngay lập tức.
Phì Phì đột nhiên mở miệng “Chị cứ như vậy đi ra à?”
Tô Ngữ nhìn xuống người mình, bởi vì vừa mới ra khỏi thùng gỗ, nước trên người vẫn còn đang rơi xuống, quanh người đều có mùi máu tanh.
Nếu cô cứ như vậy mà đi ra, có thể sẽ khiến cho Tô Ngôn sợ hãi.
Tô Ngữ hừ nhẹ một tiếng, vòng qua Phì Phì đi về phía dòng suối nhỏ.
Cô lại lấy ra một cái chậu gỗ, múc một chậu nước, dội từ trên đầu dội xuống.
Bây giờ tuy diện mạo không có gì thay đổi, nhưng thể chất cũng không còn như trước nữa, không tính dội một chậu nước lạnh, dù có tắm trực tiếp trong dòng suối nhỏ, thì cô cũng sẽ không cảm thấy lạnh gì , nhưng cô sẽ không làm vậy đâu.
cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, tắm cho tới khi không ngửi được mùi thì mới thôi.
Không phải cô ngu ngốc không biết dùng sữa tắm, nhưng mà, sau khi dùng thì sẽ có mùi thơm, một người cẩn trọng như Khương Kỳ, nếu ngửi thấy mùi này, thì không biết sẽ nảy ra suy nghĩ gì nữa.
Nhìn xuống bản thân quần áo đầu tóc đều ướt sũng, nếu cứ vậy mà đi ra ngoài thì cũng không phải là cách hay.
Ngay khi Tô Ngữ đảo mắt một cái, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng.
Cô nhớ trong không gian có một cái quạt quay tay, cô cởi quần áo ướt ra rồi treo lên, đặt quạt hướng vào quần áo, rồi sau đó Tô Ngữ dùng sức quạt.
Cô lúc này rất khỏe, cánh quạt xoay tròn quay nhanh, gió thổi qua thổi lại, một lúc sau, quần áo đã khô rồi.
Tóc trên đầu hiện tại cũng đã khô.
Sau khi mặc quần áo và vén tóc lên, Tô Ngữ vội vàng ra khỏi không gian.
Phì Phì cũng đi theo cô ra khỏi không gian, nhìn Phì Phì ngồi ở trên giường, Tô Ngữ rất bất lực, "Em đi ra làm gì?"
"Em đương nhiên là ra ngoài chơi rồi. Chị cứ nói, ở trong núi nhặt được mèo hoang là được rồi. ”Phì Phì liếm bàn chân của mình, rồi nói một cách thờ ơ.
Tô Ngữ sửng sốt, có con mèo hoang nào có thể béo như em không?
Trong lòng thầm than thở một tiếng, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Vừa rồi cô có nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài sân, nhưng giọng nói nhỏ đến mức, cô không thể nghe thấy rõ.
Bước ra khỏi phòng chính, cô nhìn thấy Tô Ngôn đang ngồi trên ghế dài ôm Tiểu Bạch, Khương Kỳ thì ngồi ở bên cạnh, đối diện bọn họ còn có một con nai.
Chính xác là một con nai đã chết.
“Chị, chị dậy rồi à?” Tô Ngôn nhìn thấy Tô Ngữ xuất hiện, vui vẻ nói: “Chị ơi, chị xem này, anh rể em săn được một con nai, nói là có thể bán được nhiều tiền nữa đấy "
Tô Ngữ bước nhanh đến bên cạnh hai người, hỏi Khương Kỳ" Con nai có dễ săn không? Có bị thương không? "
Trong mắt Khương Kỳ hiện lên một tia dịu dàng, anh nói:" Không có. "
Tô Ngữ gật đầu, cũng đúng, cô quên mất Khương Kỳ quanh năm ở trên núi, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị thương rồi.
Nhìn kỹ con nai nằm trên mặt đất, có vẻ như đó là một con nai đực trưởng thành, nó rất to, rất đáng tiền.
Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ trong mắt có chút khó hiểu, cảm thấy Tô Ngữ có vẻ khác thường, nhưng khi nhìn kỹ lại, lại không thấy một chút thay đổi nào.
Kìm nén ý tưởng trong lòng, Khương Kỳ nói, “Ngày mai tôi sẽ đi thị trấn bán con nai này, cô có cần mua gì về không.”
Câu cuối cùng, Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ hỏi.
Tô Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói:" Mua một ít nông cụ, và hạt giống đi, Với cái sân rộng như này, trồng một ít rau là đủ cho ba người chúng ta ăn rồi."
Khương Kỳ sững sờ, làm ruộng? Hắn không biết làm ruộng đâu.
Nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Tô Ngữ, hắn xấu hổ không nói được là mình không biết làm ruộng.