Tuy nói, một người đã chết qua một lần, sẽ có nhiều thay đổi, nhưng sẽ không từ một người không biết chữ, trở thành người biết chữ.
Chỉ đến lúc này, hắn mới có thể đối với Tô Ngữ thật sự yên tâm.
Lúc này Tô An từ bên ngoài đi vào, thấy Tô Ngôn đã tỉnh lại, ôn hòa mà cười cười, đối với Tô Ngữ nói "Mẹ con thân thể không thoải mái, cha cũng không giữ các con lại nữa, sau khi về rồi, thì chăm sóc tốt cho Tiểu Ngôn."
Tô Ngữ gật đầu "Con biết rồi."
Khương Kỳ đi tới phía trước, để Tô Ngôn ở trên lưng, Tô Ngữ thu dọn đồ đạc, cùng Khương Kỳ đi ra ngoài.
Trong bao chỉ có vài món quần áo của Tô Ngôn, kỳ thật Tô Ngữ không nghĩ lấy, nhưng ngẫm lại hiện giờ không có tiền, cũng chỉ có thể trước tạm chấp nhận mặc mấy bộ quần áo này.
Ba người đi ra khỏi nhà họ Tô, đi ra ngoài thôn.
Mới 5 giờ chiều, mặt trời còn chưa lặn, nhưng người làm đồng đã về hết rồi, quanh thôn đã có rất nhiều người đi lại.
Những người này nhìn thấy ba người Tô Ngữ đi ra ngoài thôn, sắc mặt đều lộ vẻ tò mò.
Chị em Tô Ngữ ở nhà họ Tô sống không được tốt, đây là chuyện mọi người trong thôn đều biết.
Lần này bà Lý lại vì hai mươi lượng bạc, đem Tô Ngữ bán cho Khương Kỳ làm vợ.
Tô Ngữ gả đi mới ngày thứ hai, liền đón Tô Ngôn đi, xem ra là bị bà Lý đuổi ra khỏi nhà.
Có người biết chuyện bên trong, nói với người không biết.
Tô Ngữ nghe mấy người này nghị luận, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Miệng mọc ở trên người người ta, cô không có khả năng bịt kín lại, không cho người ta nói chuyện.
Mới vừa đi không xa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang của thiếu niên.
Tô Ngữ quay đầu nhìn lại, thì ra là Vương Trụ Tử chạy tới.
" Trụ Tử, có chuyện gì không?" Tô Ngữ nghi hoặc hỏi.
" Chị Tiểu Ngữ, đây là mẹ em kêu em đưa cho chị" Vương Trụ Tử nói, đem cái túi trong tay đưa cho Tô Ngữ.
"Đây là cái gì?"Tô Ngữ vừa nói vừa mở ra nhìn.
Chỉ thấy trong túi là nửa túi gạo trắng, mặt trên còn có một khối thịt lợn ba chỉ dùng lá cây gói lại.
Tô Ngữ đem túi khép lại, lại đưa lại cho Vương Trụ Tử.
"Cái này chị không thể nhận, em mau cầm về đi."
Vương Trụ Tử lại không chịu nhận "chị à, đây là mẹ em cho Tiểu Ngôn bồi bổ thân thể, nếu em cầm về, mẹ em khẳng định sẽ đánh em đó"
Tô Ngữ trầm mặc một lúc, cuối cùng nói "Vậy được, chị sẽ nhận vậy."
Vương Trụ Tử thở phào nhẹ nhõm Tô Ngữ đồng ý nhận là được rồi, đối với Tô Ngôn đang ghé vào trên lưng Khương Kỳ nói "Tiểu Ngôn em dưỡng bệnh cho khỏe, qua hai ngày nữa, anh sẽ tới thăm em"
Tô Ngôn nhẹ giọng đáp "Vâng."
Nhìn bóng lưng Vương Trụ Tử chạy xa, Tô Ngữ trong lòng cảm động.
Người có thể giúp cô khi cô nghèo khó, cô sẽ dốc toàn lực báo đáp họ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bởi vì muốn chăm sóc thân thể cho Tô Ngôn, bọn họ đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, mới về tới nhà.
Tô Ngữ xắp xếp Tô Ngôn ở phòng cô ngủ, về phần quần áo thì đem tới phòng Khương Kỳ.
Dù sao, bọn họ là vợ chồng, sớm muộn gì cũng phải ngủ cùng nhau, nội tâm Tô Ngữ không ngừng ám chỉ trong lòng là như vậy.
"Tiểu Ngôn, em nằm đó, có chuyện gì, thì kêu anh rể em, chị đi nấu cơm đã."
Tô Ngữ dặn dò vài câu, rồi đi vào phòng bếp, trong một ngày Khương Kỳ chạy đi chạy lại ba lần, đi lên trấn trên, đúng là rất vất vả.
Nhưng hắn quanh năm săn bắn, hoạt động ở trong núi nhiều, chứ nếu là người bình thường thì đã sớm mệt chết rồi.
Cơn sốt của Tô Ngôn vừa mới hạ, cần phải ăn đồ bồi bổ, nếu không cả người sẽ không có sức.
Suy nghĩ một chút, Tô Ngữ nảy ra một ý tưởng.
Sân của bọn họ, thực ra có một bãi đất trống có hàng rào xung quanh, nay đã mọc cỏ dại xen lẫn rau dại rồi.
Tô Ngữ lấy cái sọt nhỏ cùng cái xẻng, đi tới trong sân, một lúc sau, liền nhổ được một nửa sọt rau dại.
Sau khi hái xong thì rửa sạch sẽ, Tô Ngữ thêm nước vào nồi, rồi nhóm lửa.
Sau khi nước sôi lên cho gạo vào và đậy nắp nồi lại.
Tô Ngữ cắt ít thịt nạc trong thịt ba chỉ, băm thành mảnh nhỏ, để ra đĩa.
Cho nước vào nồi nhỏ hơn bắc lên bếp, sau khi sôi thì cho thịt lợn vào trần qua.
Sau khi chắt hết nước và thịt, bắc nồi lên, cho hành và gừng vào xào thơm lên, sau đó cho thịt vào, nêm muối, đường và xì dầu vào xào, đảo qua đảo lại vài cái, thì cho nước vào và đẩy lại.
Sau khi nấu xong, cháo cũng gần được, đem thịt nạc băm nhỏ bỏ vào, lại thêm một chút muối, cuối cùng bỏ vào rau dại đã cắt xong, thêm hai giọt dầu mè, một nồi cháo thịt nạc đã nấu xong.
Món ăn ngon, lại bổ dưỡng, vừa phù hợp với những người vừa mới sốt cao như Tô Ngôn, Tô Ngữ gật đầu tự hào, tuy nguyên liệu không đủ, nhưng được cái tay nghề của cô rất tốt.
Thịt kho phải nấu thêm một chút nữa mới được, Tô Ngữ liền đem cháo bỏ trong bồn, dùng cái nắp đậy lại.
Sau khi rửa sạch nồi, thì nhanh tay nhào mì.
Cô muốn nấu một ít bánh, chỉ uống cháo thôi thì Khương Kỳ sẽ không ăn no được.
Bánh rán hành vẫn luôn là bánh mà cô yêu thích nhất, đơn giản lại tiện lợi, hơn nữa hương vị ăn rất ngon.
Sau khi cô làm xong mấy cái bánh rán hành, thịt kho tàu cũng đã nấu xong, mùi thịt từ nồi chui ra, lại chui vào lỗ mũi cô, cô mơ hồ muốn rớt nước mắt.
Lâu rồi không ngửi thấy mùi thịt lợn thơm phức như vậy.
Sau khi cơm được dọn lên phòng chính, Tô Ngôn được Khương Kỳ đỡ ra ngoài.
"Tiểu Ngôn sao em lại đi ra? Chị vừa mới chuẩn bị đem qua cho em này" Tô Ngữ vội vàng đi tới đỡ Tô Ngôn, muốn để cho hắn về phòng nằm.
Tô Ngôn lôi kéo tay Tô Ngữ nói "Chị à, em không sao đâu, trời đã...... Khụ khụ, khụ khụ."
Tô Ngôn còn chưa nói xong, liền ho khan, Tô Ngữ không nhịn được, đỡ hắn đi về phòng.
Đầu giường đặt một chiếc chăn bông, Tô Ngôn ngồi dựa vào đó.
Tô Ngữ vừa mới xoay người chuẩn bị đi ra ngoài lấy cơm, thì thấy trong tay Khương Kỳ bưng một chén cháo đứng ở phía sau cô.
"Cầm lấy, nhiệt độ vừa phải." Khương Kỳ nói, đem bát trong tay đưa cho Tô Ngữ.
Tô Ngữ nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó ngồi ở mép giường, từng thìa từng thìa đút cho Tô Ngôn ăn.
Có lẽ là hương vị cháo ngon, cũng có thể là Tô Ngôn thật sự đói bụng, ăn xong hai chén lớn cháo, Tô Ngôn mới nói mình no rồi.
"Chị, người có phải giận em không?" Tô Ngôn thật cẩn thận nhìn Tô Ngữ nói.
Tô Ngữ sờ sờ đầu Tô Ngôn, bất đắc dĩ nói "Nghĩ cái gì thế, sao chị có thể giận em được? Tiểu Ngôn, giờ em đang ở trong nhà chúng ta, không cần phải cẩn thận, xem sắc mặt của người khác nữa, sẽ không có người đánh mắng em, em an tâm dưỡng bệnh đi, có biết không?"
Tô Ngôn nghiêm túc gật gật đầu "Em biết rồi, em nhất định sẽ nghe lời chị, dưỡng thân thể khỏe mạnh, nhanh chóng khỏi bệnh, anh rể nói, chờ khi em khoẻ rồi, thì sẽ dạy em cách săn bắn"
Tô Ngữ nghe xon thì kinh ngạc, Khương Kỳ sao lại nói như vậy?
"Được, vậy em nghỉ ngơi đi, chị ra ngoài ăn cơm, tý nữa sẽ đưa thuốc tới cho em."
Tô Ngữ nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.