Weibo của cảnh sát thành phố H gần đây điên cuồng tăng fan.
"Trước kia tất cả tin nhắn em nhận được đều là quấy rối, còn bây giờ mở đại một tin đều là tìm em xin Weibo của hai người." Chu Mộc bị làm phiền không nhẹ, rốt cuộc vẫn gọi điện thoại cho Ngụy Hoài Minh.
Ngụy Hoài Minh vì chuyện này còn cố ý đi đăng ký một tài khoản Weibo.
Tần Nghiên không biết anh bận chuyện gì, lại gần nhìn thoáng qua điện thoại, nhưng lại bị Ngụy Hoài Minh chột dạ che lại.
"Sao thế?" Tần Nghiên bất mãn nhíu mày, "Sao không cho em xem?"
Ngụy Hoài Minh trêu hắn: "Có một cô bé hẹn anh ra ngoài."
"Chu Mộc?"
"Chu Mộc có thể coi là cô bé sao?"
Tần Nghiên trầm mặc chốc lát, thành thật lắc đầu.
Bà lão Chu Mộc vừa mới nhận lấy kem ốc quế từ tay một cô bé hắt hơi hai cái.
Hà Duyên bị một tiếng kinh thiên động địa này làm hoảng sợ, vội hỏi có phải cô bị cảm hay không.
"Một nghĩ, hai mắng, ba cảm cúm." Chu Mộc hít hít mũi, "Chắc chắn là Ngụy Hoài Minh đang mắng tôi."
Hà Duyên không để ý lý luận của cô, lấy kem ốc quế từ tay cô xuống: "Dù sao đi nữa thì ngày đông ăn lạnh vẫn dễ bị cảm."
Chu Mộc bĩu môi, cũng không giành lại.
Hà Duyên thật sự không thể xem như hình mẫu lý tưởng của cô. Đầu tiên, y không có tiền, thứ hai, bộ dáng không đủ cao, và quan trọng nhất là —— dài dòng.
Sống gần ba mươi năm cuộc đời, ngay cả mẹ cô cũng không quản cô từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ như vậy.
Trên sàn nhà có một chút bụi là phải quét, thấy quần áo bẩn là phải giặt, còn tận chức tận trách hơn cả người máy giúp việc nhà. Từ khi ở cùng y mấy ngày, rốt cuộc Chu Mộc mới ý thức được mình sống cẩu thả bao nhiêu.
"Ngẩn người cái gì?" Hà Duyên vươn tay quơ quơ trước mặt cô, "Nghĩ gì đấy?"
"Nghĩ đến anh đó."
Khuôn mặt Hà Duyên nhanh chóng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
À, da mặt y còn mỏng nữa.
Cảm giác như thế nào khi ở trong một mối quan hệ nghiêm túc? Có lẽ là mang tâm tình truy tìm kho báu, mỗi một bước về phía trước sẽ có một cái xẻng, từng cái xẻng đều có thể đào ra một mảnh lẻ, mà chúng nó có thể ghép lại thành một người hoàn chỉnh.
Chu Mộc rất thích cảm giác này. Người đàn ông trước mặt này chưa từng yêu đương, cũng không có thủ đoạn cao siêu gì, y vụng về mà chân thành, mỗi một chi tiết đều vô cùng đáng yêu.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Chu Mộc nhéo vành tai đỏ bừng của Hà Duyên hỏi.
"Tôi cũng không biết... Cứ tùy tiện đi một lát đi."
"Vậy thì anh phải nắm tay tôi nha."
Mặt Hà Duyên vừa mới hạ nhiệt một chút lại đỏ lên.
Người qua lại trên đường cũng không ít, có tốp năm tốp ba cặp đôi đi dạo trên phố, ngược lại dạo ra chút vui mừng của năm mới.
Chu Mộc dừng lại trước một quán.
"Không cho tôi ăn kem ốc quế, vậy uống chút cà phê nâu không thành vấn đề chứ?"
Hà Duyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên quán —— "Gặp gỡ".
Nhân viên quán cà phê đa phần là sinh viên vừa học vừa làm, tới tới lui lui đã thay đổi vài đợt. Chu Mộc tùy tiện tìm một chỗ sát bên cửa sổ ngồi xuống, còn chưa ngồi vào chỗ đã có cảm giác bả vai bị người khác vỗ một cái.
Là một cậu trai gọn gàng sạch sẽ mỉm cười trong trẻo hỏi cô muốn uống gì.
"Hai ly latte là được." Chu Mộc đánh giá cậu từ đầu đến chân một lượt, hỏi, "Không mặc đồng phục làm việc, là muốn ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, đi gặp Lệ Lệ."
Chu Mộc lại hàn huyên cùng cậu vài câu, rồi giục cậu mau đi đi.
Hà Duyên nhìn bóng dáng cậu trai, hỏi: "Cậu ấy và Đặng Lệ Lệ..."
"Đúng vậy." Chu Mộc nhấp một hớp cà phê, "Tôi cũng thật không ngờ, cậu ấy còn nghĩ đến việc này."
Kể từ khi vụ án được khép lại, đứa nhỏ này mỗi ngày đều chạy đến cục cảnh sát, rất có tư thế không hỏi ra hành tung của Đặng Lệ Lệ thì quyết không từ bỏ. Ngụy Hoài Minh không có cách nào khác, chỉ có thể dẫn cậu đi thăm Đặng Lệ Lệ, từ đó về sau mỗi ngày đều mặc mưa gió đến bên kia điểm danh.
"Người xung quanh khiến tôi lại tin vào tình yêu lần nữa."
Hà Duyên nghe thấy cô lẩm bẩm một câu, nhưng y không nghe rõ, phản xạ có điều kiện mà "Hả?" một tiếng.
"Không có gì." Chu Mộc lấy điện thoại ra, "Đến chụp một tấm đi."
"Tách"
"Gần đây có vẻ anh rất thích chụp ảnh." Tần Nghiên cam chịu cùng Ngụy Hoài Minh giơ tay hình chữ V, bất đắc dĩ cười ngây ngô với ống kính một cái.
Ngụy Hoài Minh cảm thấy hài lòng lăn sang một bên, lại lén lút đăng ảnh lên Weibo.
"Hơn nữa gần đây rốt cuộc là anh đang làm cái gì?" Hành vi không cho hắn xem điện thoại của Ngụy Hoài Minh khiến Tần Nghiên rất khó chịu, lúc nói chuyện mang theo ba phần tức giận, lại có chút uất ức, "Có phải là anh có người bên ngoài rồi không?"
"Không có không có." Ngụy Hoài Minh nói xong lại nhìn lướt qua điện thoại, không nhịn được mà bật cười.
Tần Nghiên giơ tay giật lấy điện thoại, ấn dấu vân tay —— không mở được.
"Anh xóa hết dấu vân tay của em?"
Ngụy Hoài Minh chột dạ quay đầu sang chỗ khác, trên vai tê rần.
Lần này Tần Nghiên cắn rất tàn nhẫn, trực tiếp gặm ra máu. Ngụy Hoài Minh "Shh" một tiếng, Tần Nghiên lại cẩn thận cuốn máu chảy ra vào trong bụng.
"Anh ơi..." Môi hắn di chuyển đến cổ anh, Tần Nghiên liếm yết hầu anh, trong giọng nói mang theo chút hương vị mê hoặc, "Nói cho em biết đi..."
Ngụy Hoài Minh nuốt nước bọt, nắm điện thoại càng chặt hơn.
Tần Nghiên vừa đấm vừa xoa sờ từ trên xuống dưới một hồi, khiến cơ thể Ngụy Hoài Minh phát hỏa, sau đó buông tay mặc kệ.
Ngụy Hoài Minh thấy hắn muốn đi thì vội túm chặt cánh tay hắn: "Không làm?"
"Làm gì?" Tần Nghiên biết rõ còn cố hỏi.
"Tần Tiểu Nghiên em đây quá đáng." Ngụy Hoài Minh chỉ cổ áo bị hắn cởi ra của mình, lại nhìn quần bị hắn kéo mở, "Em làm thành ra như vậy, còn không chịu dập lửa sao?"
"Không." Tần Nghiên sửa sang lại quần áo, "Chờ chừng nào anh cho em xem điện thoại rồi nói."
Ngụy Hoài Minh bực bội gãi tóc, mở khóa điện thoại, rồi ném cho hắn: "Nhìn xem đi, xem sớm một chút thì xong sớm một chút, rồi lại đây."
Tần Nghiên không ngờ anh lại thoải mái như vậy, quy củ kiểm tra ứng dụng mạng xã hội, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
"Thật ra cũng không có chuyện gì." Ngụy Hoài Minh thở gấp một hơi, ngoắc tay với hắn, "Cục cưng, em lại đây, lại đây anh nói cho em."
Tần Nghiên nửa tin nửa ngờ dịch qua.
Ngụy Hoài Minh đặt tay hắn lên người mình, vẻ mặt đã thực hiện được gian kế, cười: "Em sờ anh, sờ thoải mái thì sẽ nói cho em."
"Anh à, anh thật là..." Tần Nghiên cười bất đắc dĩ, "Ăn em đến gắt gao."
Câu được một tấc lại muốn tiến một thước này, quả thực là làm riêng ra cho Ngụy Hoài Minh.
Yêu cầu từ lúc bắt đầu "Sờ thoải mái thì sẽ nói cho em" dần dần biến thành "Động một chút sẽ nói một chữ", cuối cùng là vững vàng giày vò bản thân đến rã rời.
Thật khó để Tần Nghiên có thể gom lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng trong bầu không khí này , nên hắn thừa dịp Ngụy Hoài Minh ngủ, mở Weibo của anh ra.
Số lượng người hâm mộ rất đáng kể. Ngày nào Ngụy Hoài Minh cũng đăng một tấm ảnh chụp hàng ngày của hai người bọn họ lên, thỉnh thoảng còn tương tác cùng với nhóm fans gào khóc đòi ăn bên dưới.
"Hai người các anh rất xứng đôi a a a ta khóc thét!"
Trả lời: Tôi cũng cảm thấy hai chúng tôi xứng đôi.
"Rốt cuộc hai người các anh ai là công thế!"
Trả lời: Đương nhiên là tôi rồi.
"Nhưng em cảm thấy niên hạ rất tuyệt!"
Trả lời:... Dừng lại ở đây đi.
Tần Nghiên lướt xem cũng vui thành tiếng.
Ngụy Hoài Minh mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh, mò mẫm người bên cạnh một chút, ồm ồm hỏi hắn làm sao vậy.
Tần Nghiên hôn lên trán anh một cái, khóe miệng nhếch lên: "Em cũng cảm thấy niên hạ rất tuyệt."
Ngụy Hoài Minh: "..."
Mất mặt.
"Sao anh còn phải gạt em chuyện này?" Tần Nghiên giơ tay chụp chung một tấm ảnh, "Anh muốn chụp bao nhiêu tấm cũng được."
"Không biết em có thích như vậy hay không."
Anh luôn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nguyện ý thể hiện tình cảm của cả hai ra trước mặt mọi người, hận không thể mỗi ngày chụp hơn một ngàn bức ảnh, nói cho toàn thế giới biết bạn trai của anh tốt đến mức nào. Nhưng đồng thời lại lo lắng tạo thành phiền phức cho Tần Nghiên, nên trước tiên anh đã cùng fans lập ra một vòng tròn nhỏ —— dù sao thì cục cưng nhà mình cũng coi như là người của công chúng.
"Anh sẽ không thật sự cho rằng các cô ấy sẽ không chuyển ảnh chụp đến nơi khác đấy chứ?" Tần Nghiên không ngờ Ngụy Hoài Minh không chỉ là tay mơ trong chuyện tình cảm, mà ở trên mạng cũng thế, bật cười nói, "Với lại, em nào không thích đâu?"
Không có gì hạnh phúc hơn khi được ràng buộc cùng với người yêu của mình.
"Vậy sau này anh sẽ tùy ý đăng."
"Đăng tùy ý đi."
"Ảnh giường chiếu cũng có thể đăng?"
Tần Nghiên dừng một chút, đưa điện thoại đến tay Ngụy Hoài Minh.
Ngụy Hoài Minh không hiểu, làm mới lại trang.
"Em đăng ảnh chụp vừa nãy lên rồi!?"
Tần Nghiên thản nhiên nằm xuống, hôn lên người bên cạnh một cái: "Đúng vậy."
Ngụy Hoài Minh: "..."
Anh sống ba mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy mình không dâm bằng người khác.
.
Lần đầu tiên Tần Nghiên dậy muộn hơn Ngụy Hoài Minh.
Nói đúng hơn thì là Ngụy Hoài Minh thức dậy quá sớm.
Dạo qua một vòng cũng không tìm được người, Tần Nghiên gửi cho anh hơn chục tin nhắn nhưng không ai trả lời, cuối cùng mới gọi điện được.
Điện thoại được nhấc rất nhanh. Giọng điệu đối phương có chút sốt ruột, nói là ba anh sắp tìm anh rồi, cũng chưa nói rốt cuộc có chuyện gì đã qua loa cúp máy.
Đúng lúc hôm nay Tần Nghiên muốn đi giảng, thấy sắp đến giờ nên thu dọn một chút rồi ra cửa.
Suốt một ngày, Ngụy Hoài Minh đều không chủ động liên lạc với hắn.
Vốn chuyến bay của Tần Nghiên là vào ngày hôm sau, nhưng trong lòng thật sự vô cùng lo lắng, rút ngắn bài giảng từ bốn tiếng thành hai tiếng, vấn đề của học viên một câu cũng chưa đáp đã vội vội vàng vàng mua vé máy bay trở về gấp.
Lúc về đến nhà thì trời đã tối.
Cửa nhà đóng chặt, từ xa cũng không thấy ánh đèn.
Tần Nghiên tiện tay bật đèn lên —— đèn không sáng.
"Cúp điện?" Hắn lẩm bẩm một câu, vừa định lên lầu kiểm tra thì dưới chân bị vấp một cái.
Một đôi tay vững vàng tiếp được hắn.
Sau đó những ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp lần lượt bật sáng.
Ánh đèn ánh lên mặt Ngụy Hoài Minh, làm như hòa đi các đường nét trên khuôn mặt anh, khiến cho vẻ mặt anh trở nên vô cùng dịu dàng.
"Chào mừng em về nhà."
Sau khi đứng vững, Tần Nghiên nhìn hình trái tim xiêu vẹo do ngọn đèn nhỏ xếp thành, lại quan sát cánh hoa hồng rải rác trên mặt đất, lãnh khốc vô tình đánh giá một câu: "Thật quê mùa."
Ngụy Hoài Minh vốn cho rằng mình rất sáng tạo: "..."
"Nhưng rất đáng yêu." Để không khiến anh cảm thấy quá thất vọng, Tần Nghiên an ủi tượng trưng một câu, an ủi xong lại nói, "Anh không nên vì để chuẩn bị những thứ này mà cả ngày không để tâm đến em, em rất lo..."
Từ "lắng" không thốt lên được, bởi vì Ngụy Hoài Minh đột nhiên quỳ một gối xuống, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út trên tay trái của hắn.
"Chúng ta kết hôn đi."
Thế giới trước mặt Tần Nghiên đột nhiên trở nên hơi mơ hồ.
Nhưng người yêu vẫn tỏa sáng lấp lánh như trước.
"Được."