"Tôi cũng muốn tặng em một ngôi nhà."
Edit: Rea
—————
"Nào, đối mặt với ống kính."
"Đầu nghiêng về phía này một chút."
"Được rồi, cười lên."
Cô gái nhếch khóe miệng mấy lần cũng không thể nào cười nổi, người đàn ông phía sau rõ ràng là không kiên nhẫn, gã thô bạo bẻ mặt cô, rồi dùng con dao nhỏ vẽ một đường cong ở hai bên khóe miệng cô.
Cô gái đau đến hét lên, lại làm rách vết thương trên khóe miệng, máu tươi dọc theo cằm nhỏ xuống bộ váy trắng tinh của cô, giống như cánh hoa đỏ bị gỉ.
Người đàn ông cau mày lau máu trên mặt cô, như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ ghê tởm, chán ghét vứt giấy vệ sinh trong tay xuống.
"Em yêu, đừng khóc."
"Hôm nay em rất đẹp."
Người đàn ông lại giúp cô lau sạch vết máu trên người, rồi mở máy ảnh trước mặt lên.
*
Ngụy Hoài Minh dàn xếp Trịnh Uyên xong thì về ngủ bù.
Cũng không nghĩ là đào được chút tin tức hữu dụng nào từ miệng con cáo già này, những gì có thể làm bây giờ là tìm lý do nhốt hắn lại, đỡ cho hắn phải ra ngoài làm quỷ.
Trịnh Uyên còn rất phối hợp, thích ứng trong mọi tình cảnh mà tìm một cái giường trong trại tạm giam rồi ngủ, bộ dáng không muốn để ý đến bọn họ.
Tôn Giai Thần không tin có chuyện kỳ lạ như vậy nên tìm một cái máy tính mở USB lần nữa —— vẫn là những video đó.
"Tôi lưu vào căn bản không phải là những thứ này."
"Anh có chắc là Trịnh Uyên đổi không?" Tần Nghiên phủ định bản thân ngay khi vừa hỏi xong, "Chắc là không phải. Lúc anh đem thứ này ra rõ ràng là Trịnh Uyên luống cuống, cái loại bản năng hoảng loạn này diễn không được."
Tôn Giai Thần vò đầu bứt tóc, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Anh vẫn luôn giấu cái USB này ở trên người mình, ngoại trừ Trịnh Uyên ra thì không thể nghĩ ra còn có người nào có thể tiếp xúc với nó.
Tần Nghiên chuyển đề tài về trọng điểm: "Trước không đề cập tới việc này, bên trong vốn là cái gì?"
"Một phần giấy tờ." Tôn Giai Thần rút USB ra, bình tĩnh nhìn màn hình máy tính, "Một phần giấy tờ giao dịch ma túy."
Khi Trịnh Uyên ở nhà luôn thích ôm laptop, thậm chí đôi khi có thể canh giữ trước máy cả ngày, mỗi lần Tôn Giai Thần giả bộ đi ngang qua đều sẽ liếc nhìn nó một cái, nhưng lần nào cũng thấy mặt bàn trống không —— Trịnh Uyên vẫn luôn đề phòng anh.
"Sau đó tôi thừa lúc hắn đi tắm mở máy tính ra thì phát hiện bản ghi chép đó."
"Máy tính không có mật khẩu à?"
"Có." Tôn Giai Thần đột nhiên quay đầu nhìn hắn, cười bí hiểm, "Cậu đoán là cái gì?"
Tần Nghiên: "Sinh nhật Ngụy Đội?"
Tôn Giai Thần sửng sốt một chút, ngay sau đó thở dài: "Loại người như các cậu thật không thú vị."
Mật khẩu đúng thật là sinh nhật của Ngụy Hoài Minh.
Tần Nghiên hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi tiếp: "Trong tay anh còn có sao lưu không?"
"Trong điện thoại và máy tính của tôi đều có sao lưu, nhưng vừa rồi tôi tra qua điện thoại thì bản sao lưu bên trong đã bị người khác xóa mất, phỏng chừng trong máy tính cũng không có." Tôn Giai Thần đau đầu hỏi, "Có phải chúng ta bị người khác nhắm vào không?"
Vẻ mặt Tần Nghiên phức tạp nhìn anh, không biết nên giải thích như thế nào mới có thể khiến anh hiểu rõ thế cục hiện tại —— đâu chỉ là bị người khác nhắm vào, mà là có rất nhiều người muốn gϊếŧ bọn họ.
Triệu Chính bưng hai ly cà phê tiến vào, cho Tần Nghiên một ly.
Tôn Giai Thần mắt trông mong nhìn cậu. Triệu Chính và anh nhìn nhau vài giây, sau đó cậu chậm rãi nâng tay lên uống ly còn lại.
Tôn Giai Thần: "Của tôi đâu?"
"Cà phê hòa tan."
"Tôi thích uống cà phê hòa tan."
Triệu Chính trợn trắng mắt: "Trước kia ngài cũng không phải nói như vậy, có thể kiên trì nguyên tắc được không?"
"Nhưng hiện tại em chính là nguyên tắc của tôi."
Lời này của Tôn Giai Thần có bảy phần chân thành ba phần dầu mỡ, Tần Nghiên nghe xong thì nổi da gà toàn thân, lui về sau hai bước: "Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi ngủ bù."
Triệu Chính không muốn để ý tới Tôn Giai Thần, đi theo sau Tần Nghiên được hai bước, không chú ý bị kéo một cái, trượt chân rồi trực tiếp bị người phía sau ôm vào trong lồng ngực.
Tiếng Tần Nghiên đóng cửa đã đánh Triệu Chính tỉnh, cậu thử giãy giụa vài cái thăm dò thì thấy vòng tay ôm eo mình càng siết chặt hơn.
Tôn Giai Thần vùi mặt vào cổ Triệu Chính hít một hơi, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, còn có... Tôi rất nhớ em."
Khí nóng anh phát ra khi nói chuyện ập vào cổ Triệu Chính, giống như vô số con sâu nhỏ bò trên đó, xuyên qua làn da chui vào trong xương cốt, thịt đau, xương cốt đau, cuối cùng là tim cũng bắt đầu đau.
Tôn Giai Thần nhìn tai và cổ Triệu Chính nhanh chóng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cảm thấy thú vị, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trên tay cậu, rồi lại vươn đầu lưỡi liếm mấy cái ở miệng cốc mà Triệu Chính chạm qua khi nãy, giương mắt nhìn cậu: "Ngon lắm."
Triệu Chính luống cuống tay chân đứng ngốc một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn trời, cả người như con tôm vớt ra từ nồi lẩu ---- trên người vẫn còn vương đầy ớt.
Tôn Giai Thần người này, quá gợϊ ȶìиɦ.
"Tha thứ cho tôi nhé..." Tôn Giai Thần thừa thắng xông lên, nhéo vành tai Triệu Chính, "Được không?"
"Anh... anh buông tôi ra trước..."
Tôn Giai Thần không nhúc nhích, thậm chí còn đưa tay xuống sâu hơn.
Triệu Chính đè tay anh lại, thở dài: "Tôn Giai Thần, anh thật sự không cần phải xin lỗi tôi."
"Thứ nhất, chúng ta quen biết không bao lâu, càng chưa nói tới giao tình, muốn xin lỗi thì anh nên đi xin lỗi sếp bọn họ; thứ hai, anh không có làm gì sai, tôi cũng không có gì để tha thứ cho anh; thứ ba..."
Triệu Chính nói đến đây đột nhiên sinh ra một loại thương cảm vô cớ, dùng sức chớp mắt vài cái, nhẹ giọng nói; "Tôi chỉ là một người bình thường, không có tiền cũng không có quyền, thậm chí trước khi gặp anh tôi cũng không biết thì ra tôi cũng sẽ thích đàn ông. Tôi thật sự chơi không nổi trò chơi trong xã hội thượng lưu của các anh, nếu anh không thích tôi thì buông tha tôi, được không?"
Tôn Giai Thần buông lỏng tay ra, xoay Triệu Chính lại đối diện với mình: "Tại sao em cảm thấy tôi không thích em?"
"Tôi không nghĩ ra mình có chỗ nào đáng để anh thích."
"Ngoại hình của tôi không tính là đẹp, dáng người không được tốt lắm, gia đình bình thường, không thể đánh cũng không thể khiêng, miệng còn vụng về muốn chết..."
Nếu bị ném vào trong đám người thì sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức.
Tôn Giai Thần nghe vậy thì cười: "Thì ra em lại tự ti như vậy sao?"
"Đừng luôn so sánh mình với kiểu thần tiên như Tần Nghiên, đẳng cấp này của cậu ta chúng ta cả đời cũng không đuổi kịp." Tôn Giai Thần xoa nhẹ đầu Triệu Chính hai cái, nghiêm mặt nói, "Em không bình thường chút nào hết, chỉ là người bên cạnh em đều quá loá mắt."
"Thật ra tôi cũng từng nghĩ tới lý do vì sao tôi thích em, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ bởi vì em tặng tôi một món quà sinh nhật."
Triệu Chính xây cho anh một ngôi nhà bằng hộp giấy.
Mặc dù mô hình thủ công kia làm vụng về, dùng loại giấy kém chất lượng search một lần là ra trên taobao, còn cả những vệt hồ dán có thể nhìn thấy ở các mối nối nữa, nhưng, là ngôi nhà rất đẹp.
Là nhà trệt, trong khoảng sân rộng trồng nhiều loại cây, hai người đứng ở trong sân, Triệu Chính nắm lỗ tai Tôn Giai Thần, còn có một con cún lười biếng nằm bên chân anh.
Chỉ là nhìn như vậy, thật giống như có thể cảm giác được gió đêm ôn hòa cùng với tiếng ve sầu đêm mùa hạ.
"Tôi cũng muốn tặng em một ngôi nhà."
Triệu Chính khịt mũi: "Thích này của anh cũng quá tùy tiện rồi."
Tôn Giai Thần: "..."
"Tôi tỏ tình đấy, em có thể nghiêm túc chút được không?"
"Nào có kiểu tỏ tình như vậy? Không phải người ta đều phát biểu một đoạn cảm động lòng người sao?"
Tôn Giai Thần yên lặng nhìn cậu, dùng giọng phát thanh tiêu chuẩn câu chữ rõ ràng tỏ tình một lần nữa.
"Trước kia anh không giỏi trong việc thích một ai đó, hiện tại cũng không giỏi lắm."
"Anh đã trải qua ba mối tình, nhưng chưa từng làm điều gì sai trái cả."
"Dưới tay anh có một công ty, trong nhà còn có rất có tiền, em theo anh tuyệt đối sẽ không đói chết."
"Anh..." Triệu Chính nghe anh đột nhiên không nói đoạn sau, nghi hoặc nhíu mày.
Tôn Giai Thần luồn ngón tay vào giữa các ngón tay Triệu Chính, nắm lấy tay cậu hôn nhẹ một cái.
"Anh yêu em."
Cảm ơn em đã tô một nét mực đậm vào cuộc sống nhuộm màu đen trắng của tôi.
Tôi vẫn luôn vô cùng yêu màu sắc tươi đẹp, thì làm sao chịu buông tha cho em.
Ấu trùng sinh vào buổi sáng chết khi chiều tà, sống một khắc là yêu cả đời.
Tần Nghiên ngủ cũng không ngon giấc, luôn cảm thấy gặp vô số ác mộng, sau khi đột nhiên tỉnh dậy thì không nhớ nổi cái gì.
Ngụy Hoài Minh bị tiếng ồn bên cạnh đánh thức, vừa mở mắt ra thấy Tần Nghiên toát một đầu mồ hôi lạnh thì lập tức tỉnh lại.
"Em sao vậy?" Ngụy Hoài Minh cầm ly nước trên bàn đưa cho hắn, rồi kề trán kiểm tra thân nhiệt của Tần Nghiên —— cũng không cao.
"Không sao." Tần Nghiên uống nhanh mấy ngụm nước, thở dài, "Có thể là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên ngủ không ngon."
Ngụy Hoài Minh cũng thở dài theo.
Nếu không kết án thì thân thể làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi.
"Em không cảm thấy gần đây 'Tam Giác Vàng' quá yên tĩnh sao?" Tần Nghiên ngây người nhìn ngoài cửa sổ, những lời nói ra hoàn toàn không lưu lại trong đầu, "Nếu hắn muốn chơi mèo vờn chuột với chúng ta, thì không có khả năng chỉ để lại một chút manh mối như vậy."
"Nhưng chúng ta cũng không có cách nào khác."
Bọn họ vẫn luôn là bên bị động.
Cảm giác được bầu không khí có hơi ngưng trọng, Ngụy Hoài Minh lấy điện thoại ra: "Nếu không thì chúng ta xem video vẽ tranh cát một lát?"
Tần Nghiên: "Video vẽ tranh cát là gì?"
"Chính là..." Ngụy Hoài Minh cũng không biết nên giải thích thế nào, sửa lời nói, "Vậy thì xem phát sóng trực tiếp đi, dù sao chỉ cần dời sự chú ý đi là được."
Tần Nghiên gật đầu.
Ngụy Hoài Minh tiện tay click vào một phòng phát sóng trực tiếp có nhiều người xem nhất.
Có một cô gái ngồi ở trước màn hình, cả phòng phát sóng trực tiếp là một mảnh tĩnh mịch.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh, hai tay bị trói ở sau lưng, khóe miệng có hai vết xước như chú hề.
Ngụy Hoài Minh nhìn chằm chằm màn hình: "Đây là đang chơi cái gì vậy?"
Tần Nghiên ra dấu im lặng. Giây tiếp theo, một cánh tay cầm con dao nhỏ xuất hiện trước mặt cô gái, vẽ một chữ thập trước ngực cô.
Những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cuộn điên cuồng, căn bản là thấy không rõ cư dân mạng đang nói cái gì, nhưng những từ như "Gϊếŧ", "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ" là có tần suất xuất hiện nhiều nhất.
Tần Nghiên thoát ra ngoài xem giới thiệu của phòng phát sóng trực tiếp —— trò chơi mười phút.
Cứ sau mười phút, gã sẽ thêm một thứ gì đó lên người cô gái, cho đến khi có người ngăn gã lại mới thôi.
Mặt Ngụy Hoài Minh gần như dán vào màn hình, không thể tin hỏi Tần Nghiên: "Em... có thấy cô gái này quen quen không?"
Không chỉ là thấy quen.
Dù đã được trang điểm kỹ càng, trên mặt còn bị dao rạch, nhưng gương mặt này đã không chỉ một lần xuất hiện trong ác mộng của bọn họ.
Đó là Đặng Lệ Lệ đã mất tích từ rất lâu.