Yến tiệc được tổ chức tại biệt thự của Tôn Trinh.
Theo như Tôn Giai Thần nói thì ba anh vốn muốn thuê một sân bãi rộng rãi, nhưng tìm khắp thành phố H cũng không thể tìm được cái sân nào lớn hơn biệt thự của ông, vậy nên chỉ có thể từ bỏ ý tưởng này.
Dù cho trước đó đã được Ngụy Hoài Minh nhắc nhở phải chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi Tần Nghiên xuống xe vẫn bị hoảng sợ.
Không phải bị dọa bởi diện tích lớn của nó, mà chủ yếu chính là màu sắc của nó... Quá thất bại.
Ngôi nhà được xây theo phong cách Châu Âu, kiến trúc và vườn hoa, bể bơi các loại đều được phân bố có trật tự, cấu trúc trong phòng cũng rất tinh xảo, các loại phương tiện giải trí có đầy đủ mọi thứ, tổng thể xem ra là một nơi rất có linh cảm thiết kế—— nếu chúng nó không phải màu vàng.
Tôn Trinh có chấp niệm rất sâu với màu sắc này. Vách tường, sàn nhà, thậm chí cả trang trí đáy bể bơi và đài phun nước cũng không tha, tất cả đều được sơn thành màu vàng chói mắt. Toàn bộ sân trong chỉ có lẫn duy nhất màu sắc khác chính là vài hòn non bộ, Tần Nghiên đi xem thì phát hiện trong khe hòn non bộ có nhét dây nhỏ màu vàng.
Tần Nghiên đã gặp qua Tôn Trinh một lần, lần đó ông vẫn mặc chính trang nên không thể hình thành nhận thức rõ ràng về phẩm vị của ông. Giờ được tận mắt nhìn thấy loại kiến trúc kỳ diệu này, không thể không ngạc nhiên trước sự khoan dung của nhà thiết kế.
Nhìn từ xa, nó hoàn toàn là một ngọn núi vàng.
Tám giờ tối yến tiệc mới bắt đầu, lúc bọn họ đến nơi thì còn chưa tới sáu giờ. Khách đến sớm cũng không nhiều, tốp năm tốp ba tụm lại hàn huyên, thấy Ngụy Hoài Minh tiến vào thì lần lượt đến chào hỏi anh, Ngụy Hoài Minh một đường gật đầu giống như lãnh đạo cơ sở thăm hỏi quần chúng, khi tới cửa thì cổ có hơi mỏi.
Tần Nghiên giúp anh xoa nhẹ cổ tượng trưng, cười anh: "Anh vẫn còn rất được hoan nghênh nha."
"Mấy chỗ này chỉ có tiền mới được hoan nghênh." Ngụy Hoài Minh giũ âu phục trên người mình, giũ ra toàn thân hương nước hoa, "Có ngửi thấy thân anh đây toàn mùi tiền không?"
"Trên người ai mang theo mùi tiền tới?" Tôn Trinh từ trên lầu đi xuống, giơ tay ôm Ngụy Hoài Minh một cái, trêu anh, "Nhóc thối này, đang chê cười ai đấy?"
Ngụy Hoài Minh đáp lại ông một cái ôm, tiếp tục nói xen chọc cười: "Lời này của ngài oan uổng cháu rồi, cháu đang nói chuyện với bạn trai, ngài nghe lén thì thôi đi, còn nhất định phải có tật giật mình." Nói xong còn rất uất ức bĩu môi.
Tôn Trinh giống như bây giờ mới chú ý tới Tần Nghiên, lịch sự đưa tay về phía hắn, Tần Nghiên tự nhiên nắm lấy.
"Chúng ta đã gặp qua." Tôn Trinh không thu tay lại, Tần Nghiên cũng vẫn nắm như vậy, đáp một câu: "Đúng vậy, ở cục cảnh sát, Linh phu nhân..."
Như không muốn nhắc lại chuyện đó, Tôn Trinh nhíu mày, buông tay ra: "Các cậu cứ chơi trước đi, ta còn có chút việc bận."
Ngụy Hoài Minh nhìn bóng lưng Tôn Trinh, huých bả vai Tần Nghiên một cái: "Có phải em cố ý không?"
Tần Nghiên xoa tay, đáy mắt tối tăm không rõ.
Hắn cố ý làm vậy. Từ lúc xuống xe là hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đánh giặc, hiện tại nhìn ai cũng đều trông gà hoá cuốc, thấy ai cũng đều muốn thử một chút. Theo lý thuyết thì khi nhắc tới chuyện kia, Tôn Trinh quả thật là nên phản cảm, nhưng biểu hiện vừa rồi của ông hình như có hơi quá khích.
Ông vừa xuống lầu là đã nhìn thấy Tần Nghiên, lúc nói chuyện với Ngụy Hoài Minh còn nhìn hắn vài lần, rất rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn, bất đắc dĩ là Ngụy Hoài Minh rất không có ánh mắt mà đề ra một câu nên ông cũng thuận tiện chào hỏi Tần Nghiên. Nhưng vừa rồi khi bắt tay, Tôn Trinh lại dùng sức quá mức.
Ông rất có ác cảm với Tần Nghiên.
Ngụy Hoài Minh nghe xong phân tích của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là do ông ấy cảm thấy được em không có tiền không?"
"Ông ấy là loại người này sao?"
Ngụy Hoài Minh gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy."
Tần Nghiên: "..."
Dạo một vòng cũng không thấy Tôn Giai Thần đâu. Bình thường thì sáng sớm anh ta đã bắt đầu nhảy nhót rồi, nhưng hôm nay không chỉ người không xuất hiện, mà gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, giống như đột nhiên mất liên lạc vậy.
Ngụy Hoài Minh kéo sợi chỉ vàng trong hòn non bộ ra, không cẩn thận bị cắt một chút, ngón tay bắt đầu chảy máu. Tần Nghiên tìm chút nước giúp anh rửa rồi lấy ra một cái băng cá nhân dán lên cho anh.
"Em còn mang theo băng cá nhân?"
"Còn có lọ thuốc hạ sốt nhỏ với một đoạn băng vải." Tần Nghiên lấy một đống đồ trong túi áo ra, "Mặc âu phục có thể mang theo quá ít đồ."
Ngụy Hoài Minh nhìn hắn lấy đồ trong túi ra giống như Doremon, đè tay hắn lại: "Tần Tiểu Nghiên, em đây là muốn ra chiến trường hả?"
"Không phải." Vẻ mặt Tần Nghiên đương nhiên, "Anh quá dễ bị thương, cho nên phải mang theo một ít thuốc bên người."
"Nói như anh là đứa trẻ đầu gấu không bằng."
Tần Nghiên cảm thấy so sánh này rất đúng, theo đó nói tiếp: "Vậy thì em chính là cha mẹ thích nhọc lòng."
"Bé con, có phải lá gan của em lớn rồi hay không?"
Tần Nghiên né tránh bàn tay Ngụy Hoài Minh vươn tới, chợt hắn thoáng thấy sau lưng bọn họ có bóng người vội vàng đi qua, Tần Nghiên định thần lại thì không thấy người nữa.
Khu vực gần hòn non bộ lệch khỏi trung tâm bữa tiệc nên có rất ít người tới, hiện tại Tôn Trinh lại xuất hiện ở gần bể bơi, bên này lại càng có vẻ quạnh quẽ. Ở loại nơi như vậy xuất hiện bóng người, dù có phải là hoa mắt hay không thì cũng đều là chuyện đáng chú ý.
"Vừa rồi em thấy có người từ bên kia đi qua." Làm dấu im lặng với Ngụy Hoài Minh, Tần Nghiên bắt đầu di chuyển đến phía bóng người vừa nãy biến mất.
Đó là một con đường nhỏ. Ngụy Hoài Minh lục xoát trong trí nhớ nhều năm trước một chút, nhưng vẫn không có ấn tượng gì với con đường này —— anh vốn không thích tham gia yến tiệc, chứ đừng nói là khám phá ngôi biệt thự nhìn lâu đau mắt này, đừng nói là đường nhỏ, cho dù là để anh đi đường lớn thì anh cũng không thể bảo đảm mình sẽ không lạc đường.
Sau khi đi được một đoạn, Ngụy Hoài Minh nhìn thấy một cục đá vô cùng quen mắt, anh túm lấy Tần Nghiên: "Em xem cục đá này đi, nó có giống cái chúng ta nhìn thấy mười phút trước không?"
Tần Nghiên đương nhiên đáp anh: "Có rất nhiều đá trông giống nhau."
"Nhưng cục này rất khác... Với lại bên cạnh nó còn có một căn phòng." Ngụy Hoài Minh chỉ cục đá bị mài giũa trông như cục vàng kia rồi lại chỉ vào căn phòng kế bên, không chút lưu tình vạch ra, "Tần Tiểu Nghiên, có phải em mù đường không?"
Tần Nghiên châm chước tìm từ một chút, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Đôi khi đúng thật là không thể phân biệt phương hướng tốt lắm."
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Tần Nghiên, bọn họ tốn hơn mười phút thành công đi về chỗ cũ.
Ngụy Hoài Minh bất đắc dĩ gõ cục đá: "Đồng chí Tần Nghiên, loại khiếm khuyết sinh lý này của em phải báo cáo kịp thời cho cảnh cục đó."
Đồng chí Tần Nghiên bày tỏ sự tự trách sâu sắc về sự chậm trễ mình đối với hành động của mọi người, cũng nói rằng sau này nhất định sẽ báo cáo trung thực.
"Vậy chúng ta trở về đi." Ngụy Hoài Minh xoa nhẹ đầu Tần Nghiên: "Nếu đã đi một vòng cũng chưa tìm được người thì chắc là em nhìn lầm rồi."
Vừa mới cam chịu bởi vì tinh thần mình khẩn trương cao độ nên sinh ra ảo giác thì Tần Nghiên chợt nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Hai người dán lên tường nghe một hồi thì âm thanh đó lại không còn nữa.
Vài giây sau, có tiếng hô hấp nặng nề vang lên, còn kèm theo giọng nói nhỏ vụn và âm thanh vật nặng rơi xuống.
Ngụy Hoài Minh hít vào một hơi: "Đệt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy luôn?"
Bởi vì lạc đường mà bắt gặp vở tuồng này, cũng không biết có thể xem như may mắn hay không nữa.
Tần Nghiên nghe động tĩnh bên trong, cũng muốn không đứng đắn một chút, nhưng lại cảm thấy dù có đói khát hay không thì cũng không nên làm loại chuyện này trong nhà người khác, vậy nên muốn đi lên mở cửa.
Ngụy Hoài Minh tay nhanh mắt lẹ bắt lấy hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Em có biết loại hành vi này của em trong phim cung đấu chỉ nữ phụ ác độc mới có thể làm không?"
Tần Nghiên biểu tình phức tạp nhìn Ngụy Hoài Minh: "Anh còn thích xem phim cung đấu?"
"Mẹ anh thích."
"Vậy anh biết nghe góc tường là biểu hiện của nhân vật nào không?" Tần Nghiên đẩy cửa ra, quay đầu nói với Ngụy Hoài Minh, "Vai quần chúng thích nhiều chuyện."
Cảnh tượng trong phòng thành công kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh thị giác của Tần Nghiên, thế nên hắn đứng ở cửa không nhúc nhích hơn mười giây. Ngụy Hoài Minh còn đang đắm chìm trong thảo luận vừa rồi, đuổi theo hắn: "Ý của em là thà làm nữ phụ ác độc cũng không diễn vai quần chúng, dù sao thì..."
Ngụy Hoài Minh nhìn lướt qua trong phòng, nuốt nước bọt, bổ sung đầy đủ những lời vừa rồi đến bên miệng: "Cũng có nhiều phân cảnh."
Tôn Giai Thần, và Trịnh Uyên, ở trong phòng, đánh nhau.
Đúng thật là có nhiều cảnh.
Động tác mở cửa của Tần Nghiên rõ ràng là khiến hai người bên trong giật nảy mình. Nhưng Trịnh Uyên sau khi thấy rõ người tới thì nhanh chóng đứng lên lau máu nơi khóe miệng, giữ chặt cánh tay Tôn Giai Thần.
Vì thế Ngụy Hoài Minh thấy chính là cảnh tượng lúc sau này.
Sau khi sửng sốt vài giây thì Ngụy Hoài Minh phản ứng lại trước, anh tiến lên lôi Tôn Giai Thần đi, rồi lại đạp Trịnh Uyên một cước. Trịnh Uyên vốn không phòng bị, mà Ngụy Hoài Minh lại đá rất tàn nhẫn nên thoáng cái đã bị đá ngã, ngồi dưới đất lạnh nhạt nhìn người trước mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôn Giai Thần hất tay Ngụy Hoài Minh ra, thở dài: "Đội hình cảnh các anh nhàn đến nỗi muốn quan tâm tình yêu và tình trạng hôn nhân của dân cư toàn thành phố sao?" Anh ta bước tới nâng Trịnh Uyên trên mặt đất dậy rồi phủi bụi trên người, "Vậy để em giới thiệu cho hai người một chút, đây là bạn trai em, Trịnh Uyên."
Trịnh Uyên tiện thể ôm lấy bả vai Tôn Giai Thần, trên mặt mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng: "Ngụy Đội còn có điều gì muốn hỏi không?"
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chia cả căn phòng thành hai nửa.
Tôn Giai Thần đứng trong bóng tối, nhìn ánh mặt trời bao phủ lấy Ngụy Hoài Minh và Tần Nghiên bên cạnh anh.
Ranh giới rõ ràng.
"Con mẹ nó chứ bạn trai." Giọng Ngụy Hoài Minh có hơi phát run, không biết là tức giận hay sốt ruột, "Chú với bạn trai đánh nhau trong nhà mình?"
"Có chút mâu thuẫn nên cãi nhau." Trịnh Uyên thở dài, "Chúng tôi có thể tự mình giải quyết, không nhọc Ngụy Đội lo lắng."
Tần Nghiên quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái, cuối cùng chạm phải tầm mắt Tôn Giai Thần, hừ lạnh một tiếng: "Anh thật sự cho rằng mình là anh hùng sao?"
Tôn Giai Thần há miệng thở dốc, không có thể phun ra một âm tiết hoàn chỉnh, hốc mắt ửng đỏ.
Tần Nghiên đã biết tất cả.
"Không phải anh nói mình có thể xử lý tốt sao? Là xử lý thành như vậy?" Quở trách Tôn Giai Thần xong thì Tần Nghiên đi qua đối diện với Trịnh Uyên, "Anh lại lấy cái gì uy hiếp anh ta? Ngụy Đội, Triệu Chính, hay là ——"
"Ba anh ta?"
Trịnh Uyên tránh ánh mắt hắn: "Tôi không biết cậu đang nói gì."
"Tôi nói, anh chính là rác rưởi." Tần Nghiên đẩy Tôn Giai Thần cho Ngụy Hoài Minh, rồi ghé vào tai Trịnh Uyên, "Chuyện mà các người đã làm, một chuyện cũng không thoái thác được."
Trịnh Uyên đáp hắn bất chấp tất cả: "Tôi học tài chính cũng biết muốn phá án thì phải luận chứng cứ, giáo sư Tần buộc tội tôi như vậy là ngậm máu phun người."
"Đừng nóng vội chứ." Tần Nghiên dùng khí nói ra câu cuối cùng, "Chờ xem đi."
"Tôi hy vọng cậu có thể tự mình gánh hết." Trịnh Uyên nhìn thoáng qua Ngụy Hoài Minh, có lòng tốt nhắc nhở, "Không phải ai cũng không có vướng bận như cậu, hiểu không?"
"Chỉ cần các người không động vào Ngụy Hoài Minh, thì chơi thế nào tôi cũng tiếp."
"Nếu tôi động vào thì sao?" Trịnh Uyên cười châm chọc, "Tôi tin cậu hẳn là rất rõ cái gì gọi là gϊếŧ người tru tâm."
"Tôi vốn là kẻ điên." Tần Nghiên nhìn Trịnh Uyên, ánh mắt lạnh băng, "Anh ấy là điểm mấu chốt của tôi."
Ai cũng đừng hòng động vào.