Viên uống tiêu hóa của Vu Sanh là được Lương Nhất Phàm nhờ mua hộ, cậu quên đưa cho cậu ấy.
Không ngờ lại vừa vặn làm một thí nghiệm.
Lương Nhất Phàm nhận lấy viên uống tiêu hóa mới, có chút thụ sủng nhược kinh: "Lợi hại vậy sao, tham gia thí nghiệm gì vậy? Thành công chưa? Ngân sách bao nhiêu? Đối tượng thí nghiệm là gì..."
"Nghiên cứu xem viên uống tiêu hóa có làm tăng cảm giác đói bụng trong lúc đói hay không."
Đinh Tranh Giảo giúp Vu Sanh truyền đạt: "Khá thành công, kinh phí là một vỉ viên uống tiêu hóa, đối tượng thí nghiệm là Côn thần."
Lương Nhất Phàm: "..."
"Mọi người biết không."
Lương Nhất Phàm học Luật cảm thán, nhanh chóng thu dọn cặp sách: "Tôi cứ nghĩ thi đỗ đại học rồi thì sẽ không phải cõng theo balo bỏ nhà ra đi nữa."
Nhưng "vũ khí” của dân Luật hiển nhiên không thể sử dụng trong trường hợp này để bảo vệ bản thân.
Lương Nhất Phàm có thể co có thể duỗi, cõng chiếc balo dùng để bỏ nhà ra đi lên, rồi đi thẳng đến thư viện.
...
Sau tiết Toán cao cấp, nhân vật bí ẩn là bạn trai của nam thần khoa Ngữ văn vẫn chiếm một lượng lớn trên diễn đàn.
Lịch trình hàng ngày của Vu Sanh rất đều đặn, chỉ cần quan sát một chút là có thể nắm rõ. Nhưng cho dù là chạy bộ buổi sáng, ba bữa ăn trong ngày, đến trường Quang Hoa nghe giảng, hay là được câu lạc bộ hợp xướng mời đến chơi đàn piano, được đội biện luận của khoa mời đến giúp đỡ, đều không hề thấy bóng dáng của bất kỳ người khác giới nào xuất hiện bên cạnh cậu.
"Nói thật, chuyện chơi đàn piano thì tôi có thể hiểu được."
Sầm Thụy thắc mắc: "Nhưng sao lại mời anh Sanh đến tham gia biện luận, ý tưởng này từ đâu ra vậy?"
Đinh Tranh Giảo cho rằng có lẽ ấn tượng của mọi người về Vu Sanh đã quá sâu đậm: "Thật ra khả năng diễn đạt của anh Sanh rất tốt, chỉ là cậu ấy không thích nói chuyện cho lắm thôi."
"Chỉ là không thích nói chuyện thôi sao?"
Lương Nhất Phàm lật lịch sử trò chuyện: "Tôi cảm thấy nếu như số lượng từ mà mỗi người có thể nói trong đời là có hạn, thì anh Sanh nhất định là kiểu người mà ai cũng đã dùng hết giới hạn, còn cậu ấy vẫn còn dư một nửa để tiêu xài phung phí."
Hạ Tuấn Hoa xoa cằm: "Biết đâu nhiệm vụ của anh Sanh là đứng đó, khiến cho đối thủ mất hết can đảm để phản biện..."
Cả đám bàn luận một hồi, cuối cùng không nhịn được lại kéo nhau đến xem trận biện luận giữa khoa Ngữ văn và khoa Quan hệ quốc tế.
Cận Lâm Côn cũng đang ngồi trên khán đài, thấy Lương Nhất Phàm xuất hiện, liền đứng dậy nhường chỗ.
"Sự việc không phải như cậu nghĩ đâu." Lương Nhất Phàm run rẩy nói, "Côn thần, nghe tôi giải thích đã."
Cận Lâm Côn rất biết hợp tác, gật đầu: "Cậu giải thích đi."
Lương Nhất Phàm: "..."
Không ngờ Cận Lâm Côn lại thật sự muốn nghe, Lương Nhất Phàm không biết giải thích như thế nào, run rẩy cõng balo lên, đổi chỗ với Khổng Gia Hòa đang ngồi ngoài cùng, định bảo vệ lương thực đến phút chót rồi lại tiếp tục hành trình bỏ nhà ra đi.
Khác với những gì mọi người nghĩ, Vu Sanh trên sân đấu không hề tiết kiệm lời như vậy.
Cậu là tư biện thứ 4,chịu trách nhiệm chốt lại và tổng kết lập luận, là tuyển thủ năm nhất duy nhất của khoa Ngữ văn được ra sân với tư cách chính thức trong lần này.
Chàng trai trên sân đấu mặc vest, tôn lên vóc dáng cao ráo, thẳng tắp. Lập luận chặt chẽ, dùng từ ngữ chính xác, sắc bén, nắm bắt các điểm then chốt cực kỳ nhanh nhạy, khiến cho các giáo sư làm giám khảo phía dưới cũng phải gật gù khen ngợi.
Đinh Tranh Giảo nín thở suốt cả buổi, đến khi phần tranh luận tự do kết thúc, hai bên tư biện thứ 4 đã hoàn thành phần lập luận của mình, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Mọi người có thấy thấy anh Sanh có vẻ khác với trước đây không?"
"Có sao?" Sầm Thụy vừa nói vừa sờ tóc, "Đẹp trai hơn à?"
Lương Nhất Phàm tranh thủ thời gian nịnh hót: "Đẹp trai hơn là chắc chắn rồi, giống như Côn thần vậy. Mọi người nhìn xem, Côn thần cũng đẹp trai hơn nhiều rồi, khí chất "muốn đánh lộn" ngày xưa đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là vẻ thanh lịch kết hợp lạnh lùng đầy chín chắn..."
"..." Cận Lâm Côn chỉ muốn hỏi xem thuốc cậu ta uống có vấn đề gì không, bị nịnh đến nỗi bản thân cũng không nghe nổi nữa: "Thanh lịch kết hợp lạnh lùng đầy chín chắn là cái quái gì thế?"
Lương Nhất Phàm vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ca ngợi cuồng nhiệt: "Côn thần, cậu không thích à? Vậy đổi thành phong thái tinh anh vừa thanh tao vừa cao quý nhé..."
"Chắc là uống nhầm thuốc rồi."
Đinh Tranh Giảo nghe mà toát cả mồ hôi hột, vội vàng ngăn Lương Nhất Phàm đang nói nhăng nói cuội lại, ấn cậu ta xuống: "Không cần để ý đến cậu ta đâu, Côn thần nhìn kia, anh Sanh là diễn giả xuất sắc kìa."
Cận Lâm Côn nhướng mày, nhìn về phía sân khấu.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang dội khắp hội trường, các thành viên của cả hai đội biện luận đều tâm phục khẩu phục, lần lượt bắt tay chúc mừng Vu Sanh.
Vị giáo sư tóc đã hoa râm cười hiền đưa cúp cho Vu Sanh, cậu cẩn thận tiếp nhận bằng hai tay, cúi đầu chào và cảm ơn.
...
Hình như không có gì thay đổi, nhưng khí chất toát ra từ con người cậu lại thật sự đang dần dần thay đổi.
Kiên định hơn, rõ ràng hơn, rạng rỡ và thản nhiên hơn.
Chàng trai từng giấu mình trong bóng tối giờ đây đã tỏa sáng rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn.
Trận biện luận kết thúc, các phóng viên của trường cũng làm tròn nhiệm vụ của mình, mang giấy bút đến phỏng vấn các thành viên tham gia.
Hai đội vẫn đang nghe giáo viên hướng dẫn nhận xét sau trận đấu, phóng viên đợi một lúc thì bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người đặc biệt nổi bật trong đám đông, cô vội vã tiến lại: "Cận Lâm Côn, xin hỏi có phải là bạn học Cận không?"
Nam thần khoa Kinh tế gần đây đã được giáo viên hướng dẫn cho tham gia dự án nghiên cứu, hiếm khi xuất hiện, vài nữ sinh liền nhanh chân tiến đến: "Chào cậu, chúng tôi là sinh viên năm ba khoa Báo chí và Truyền thông. Lần này khoa Kinh tế cũng là một trong những đội tham gia tranh tài, cho hỏi cậu đến đây là để tìm hiểu trước thực lực của đối thủ sao?"
Cận Lâm Côn mỉm cười, lắc đầu: "Không phải, tôi không tham gia biện luận."
Nữ sinh kia ngẩn người: "Vì sao vậy?"
Cận Lâm Côn: "Giáo sư của chúng tôi lo lắng cho sự an toàn của tôi."
"..."
Dù nhìn từ phong cách của bản thân hắn, độ nổi tiếng trong trường hay là góc độ "lo lắng" của giáo sư thì đây quả thực là một lý do rất thuyết phục.
Độ nổi tiếng của nam thần khoa Kinh tế trong trường cũng thuộc hàng top, các phóng viên vẫn không nản lòng, cố gắng moi được thêm một chút tin tức có giá trị, mãi cho đến khi các thành viên bước xuống khỏi sân khấu mới miễn cưỡng tản ra.
Vu Sanh bước xuống khỏi bục, thuận tay đưa cúp cho Cận Lâm Côn, liếc mắt nhìn thấy cả đám người ở trại hè: "Sao mọi người lại đến đây thế?"
“Tôi đến cổ vũ cậu."
Câu hỏi này Cận Lâm Côn đã hỏi một lần rồi, hắn mỉm cười, vặn chai nước khoáng đưa cho Vu Sanh: "Bọn họ..."
"Cổ vũ."
Đinh Tranh Giảo đáp lời cực kỳ dứt khoát, tiếp lời Cận Lâm Côn: "Anh Sanh, bọn tôi cũng đến cổ vũ cho cậu, chúc mừng cậu, chúc mừng khoa Ngữ văn."
Cả đám người đặc biệt đến đây xem xem tư biện thứ 3 bên kia có bị dọa khóc hay không giờ phút này lại kín miệng như bưng, xếp hàng kéo đến, lần lượt bắt tay chúc mừng Vu Sanh chiến thắng, rồi bình tĩnh rút lui.
"..." Vu Sanh bị hành động đặc biệt đến bắt tay của đám người này khiến cho hơi khó hiểu: "Làm cái trò gì thế?"
Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, cố kìm nén nụ cười, nghĩ thầm chắc hẳn trông mình không giống kiểu người yêu sẽ động tay động chân cho lắm, hiếm khi tốt bụng giải thích: "Bọn họ chưa từng xem em biện luận bao giờ, đến xem cho biết, kết quả bị màn trình diễn tuyệt vời của em khuất phục đấy."
Vu Sanh được danh hiệu diễn giả xuất sắc này là hoàn toàn xứng đáng, trong phần tranh luận tự do, tư biện thứ 3 của khoa Ngữ văn đã mắc một lỗi nhỏ, may mà được Vu Sanh kịp thời chữa cháy, nắm thắt lỗ hổng của đối thủ để phản công, mới có thể lật ngược thế cục suýt chút nữa thì thua.
Tuy đã không phải lần đầu tiên nghe thấy người này khen mình không kiêng nể gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi ngại.
Vu Sanh liếc hắn một cái, uống hai ngụm nước: "Nói thế đủ rồi đấy."
Cận Lâm Côn thực sự còn chưa thỏa mãn: "Chưa đủ, bạn trai của anh đẹp trai lắm mà."
Giọng điệu của hắn cực kỳ nghiêm túc, định nói thêm gì đó thì bỗng dừng lại, nhướng mày nhìn theo hướng nhìn của Vu Sanh.
Vừa nãy trên sân khấu vẫn còn lập luận sắc bén, bình tĩnh nhận lời khen của giáo sư, giờ phút này lại thản nhiên cầm cặp sách đi ra ngoài.
Trông cậu khá lạnh lùng, giống như một cỗ máy tổng kết lập luận không hề có cảm xúc.
Chỉ là không hiểu sao vành tai lại hơi ửng đỏ.
Trận đấu kết thúc, trời cũng đã tối.
Đèn đường hai bên đường bật sáng, khiến cho khuôn viên trường như được phủ một lớp "filter" ánh sáng mềm mại.
Trời lại bắt đầu se lạnh, khi nói chuyện có thể nhìn thấy hơi thở phả ra nhàn nhạt, thi thoảng lại có người chạy bộ qua, tiếng bước chân từ gần đến xa.
Chương trình học đại học cũng vừa phải, không quá nhàn rỗi cũng không quá bận rộn. Cả hai đều có kế hoạch cho riêng mình, hàng ngày đều bận rộn đến tận tối muộn, thực ra rất hiếm khi có cơ hội cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn đường như thế này.
Cận Lâm Côn đi phía sau, nhìn bóng dáng của bạn nhỏ dưới ánh đèn đường.
Vu Sanh đi chậm một lúc, phát hiện người phía sau không theo kịp, liền dừng bước quay đầu lại: "Chậm chạp gì thế?"
Cận Lâm Côn mấp máy môi, sờ sờ sống mũi: "Không phải đang đi dạo sao?"
Vu Sanh: "..."
Nam thần khoa Ngữ văn hiếm khi "mời" bạn trai đi ăn đành phải quay lại, kéo tay Cận Lâm Côn, lôi hắn ra khỏi cổng trường.
Nói là "mời" ăn, thực ra Vu Sanh chỉ định chịu trách nhiệm thanh toán thôi.
Cận Lâm Côn vừa nãy trò chuyện với mấy chị khoa Báo chí, được giới thiệu một quán rượu gia đình, nghe nói không gian yên tĩnh, đồ ăn cũng ngon, lại còn mở đến tận khuya: "Nghe nói ổn lắm, đi thử xem?"
Vu Sanh đi cùng hắn được vài bước, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng vô tình nhìn thấy trước khi xuống sân khấu: "Đàn chị kia giới thiệu cho anh à?"
Lúc xuống sân khấu, cậu vô tình nhìn thấy Cận Lâm Côn đang bị một đám con gái vây quanh, hắn vừa cười vừa nói chuyện với họ.
Có lẽ vì góc độ lúc đó quá thuận lợi, cậu nhìn thấy rất rõ ràng, mấy cô gái kia hơi ngại ngùng, mặt đỏ bừng, mím môi rồi nhanh chóng tản ra.
Cận Lâm Côn ngẩn người, gật đầu theo phản xạ: "Ừm, khoa Báo chí, đến phỏng vấn."
Vu Sanh nhướng mày, khoanh tay trước ngực, dừng bước: "Vậy anh trả lời thế nào?"
Bình thường Vu Sanh không để tâm đến chuyện này cho lắm, Cận Lâm Côn phản ứng hơi chậm, một lúc sau mới hiểu ra nguyên nhân khiến cậu hỏi vậy.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày bạn nhỏ hỏi mình, ánh mắt Cận Lâm Côn sáng rực, cố gắng kìm nén nụ cười, nhưng lại không nhịn được cong khóe môi.
...
Người này vậy mà lại còn thấy vui nữa.
Vu Sanh thật ra không để tâm đến chuyện này, ban đầu cậu cũng không định hỏi, nhưng nhìn thấy Cận Lâm Côn đột nhiên xuân phong đắc ý như vậy, cậu cảm thấy mình không hợp tác thì hơi kỳ quặc: "Cho anh cơ hội giải thích, ba, hai..."
Cận Lâm Côn cố kìm nén nụ cười một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, kéo Vu Sanh vào lòng.
Bạn nhỏ nhà hắn lớn rồi.
Đặc biệt... đáng yêu.
Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, xin thêm thời gian: "Thêm năm giây nữa, anh có thể giải thích mà."
"Một cộng năm." Vu Sanh ngẩng đầu lên, hợp tác đếm lại từ đầu: "Không cộng năm, năm trừ một, ba."
"..."
Cận Lâm Côn cười khẽ cúi đầu xuống, ôm chặt Vu Sanh hơn một chút, môi nhẹ nhàng chạm vào trán cậu.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ trán, nhịp tim của cả hai như muốn hòa vào làm một qua lớp áo.
Ánh đèn đường ấm áp rọi xuống đầu hai người, tạo nên một bầu không khí vô cùng dịu dàng.
"Anh nói... được rồi."
Cận Lâm Côn mỉm cười, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai người trong lòng: "Vừa hay hôm nay bạn nhỏ nhà tôi đã vất vả, tôi sẽ ghi nhớ địa chỉ, một lát nữa dẫn em ấy đi ăn.”