Khi Lý Nhã Di gõ cửa lần thứ hai, cửa nhà vẫn còn dán câu đối Tết nhưng tâm trạng của cô đã khác hẳn so với lần trước.
Cô và đồng nghiệp quay phim bên cạnh nhìn nhau, ai cũng đều biết rõ điểm đặc biệt của cuộc phỏng vấn hôm nay.
Nhân vật chính trong ống kính sẽ là một robot thông minh.
Nếu may mắn, có thể sẽ là hai.
Sau một hồi chờ đợi, cửa mở ra, Lý Nhã Di đã sẵn sàng chào hỏi Bùi Thanh Nguyên, ánh mắt cô đang muốn nhìn trộm chiếc đồng hồ đen bí ẩn trên cổ tay hắn mà trước đây đã hoàn toàn bỏ qua, xem thử nó trông thế nào.
Nhưng cô trông thấy một khuôn mặt lạ lẫm bên cạnh Bùi Thanh Nguyên.
"Chào buổi chiều." Giọng Bùi Thanh Nguyên bình thản.
Thiếu niên bên cạnh hắn cũng chào theo: "Chào buổi chiều~"
Hai chất giọng hoàn toàn khác biệt chồng lên nhau, rõ là một lạnh lùng một nhiệt tình nhưng lại hài hòa đến lạ.
Lý Nhã Di sững sờ, vội vàng nói: "Lâu rồi không gặp, làm phiền rồi."
Căn nhà vốn chỉ có mình Bùi Thanh Nguyên sống nay bỗng xuất hiện thêm một thành viên.
Cô tò mò nhìn xung quanh, cửa bếp vẫn dán câu đối Tết viết tay hài hước, robot Viên Kẹo trên bàn làm việc vẫn rực rỡ sắc màu như cũ, những con thú nhồi bông và đồ trang trí đáng yêu ở khắp nơi vẫn còn đó, nhưng cũng có thêm một số thứ.
Chẳng hạn như trên bàn trà có mấy cuốn sách tham khảo tài liệu đang mở và một đĩa trái cây rất thơm, chẳng hạn như quả bóng chuyền để ở góc phòng khách cùng với bao cổ tay và miếng đệm gối.
Căn phòng ấm cúng đượm thêm hương vị tuổi trẻ.
Lý Nhã Di nhớ lại trong lời kể của những người bạn quen biết với Bùi Thanh Nguyên, không hề có sự tồn tại của một người như vậy.
Trong khoảng thời gian này, cô và Bùi Thanh Nguyên cũng thỉnh thoảng liên lạc với nhau nên không quá xa lạ, cô tò mò hỏi: "Đây là họ hàng của em à?"
Bùi Thanh Nguyên trả lời: "Không, là bạn."
Hắn thấy ánh mắt như chợt hiểu ra của Lý Nhã Di, bèn nói thêm: "Là bạn em mới quen trong kỳ nghỉ Hè."
Thiếu niên lập tức tiến đến chào hỏi cô: "Chào chị, em là Quý Đồng."
Lý Nhã Di vội vàng đáp lại, trong lòng lại càng hoang mang hơn.
Hóa ra trong kỳ nghỉ, Bùi Thanh Nguyên thật sự đã đi du lịch cùng bạn.
Vậy còn đồng hồ?
Trước khi cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu, Pei Qingyuan đã dập tắt ý định của cô ấy cố gắng nhìn ra hoa trên mặt số màu đen bằng một câu nói bình tĩnh: "Đây chỉ là một chiếc đồng hồ."
Hắn không thừa nhận những suy đoán trên mạng kia.
Nhưng cũng không phủ nhận hoàn toàn.
Từng tận mắt chứng kiến những cảm xúc tuôn trào trong mắt Bùi Thanh Nguyên ngày phỏng vấn hôm ấy, Lý Nhã Di không hề cảm thấy hắn đang nói dối.
Có lẽ Bùi Thanh Nguyên không muốn công khai bí mật về chiếc đồng hồ nên đã quyết định lảng tránh cho qua như cách hắn đối phó với vấn đề gia đình, mà việc gặp được người bạn mới trong kỳ nghỉ chỉ là một sự trùng hợp.
Nhưng cái cách họ ở bên nhau lại vô cùng tự nhiên và thoải mái, như thể đã quen biết từ lâu rồi. Với sự hiểu biết của cô về Bùi Thanh Nguyên, cô không nghĩ rằng người lạnh lùng như hắn sẽ thân thiết với một người bạn mới quen nhanh đến mức này.
Với đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Lý Nhã Di và đồng nghiệp quay phim chỉ có thể tập trung nhắm camera vào robot Viên Kẹo.
Bên ngoài khung hình, Bùi Thanh Nguyên đã tạm thời nới lỏng quyền hạn ở chế độ chờ cho robot Viên Kẹo, để Lý Nhã Di có thể tương tác với nó mà không cần đánh thức bằng tên, còn mình thì chuyên tâm ở bên cạnh bạn.
Thiếu niên có làn da trắng đang chăm chú lật giở tài liệu trong tay, đọc thầm gì đó, Bùi Thanh Nguyên thỉnh thoảng sẽ vạch ra vài điểm chính trên giấy giúp cậu.
Bầu không khí giữa hai người rất đặc biệt, dường như những người và việc thừa thãi xung quanh đều không tồn tại, không ai có thể ảnh hưởng đến góc nhỏ tràn ngập ánh nắng kia.
Trong giờ nghỉ ghi hình, Lý Nhã Di không nén nổi ánh mắt tò mò của mình, sau đó cô biết được Quý Đồng đang chuẩn bị tham gia kỳ thi đầu vào dành cho sinh viên dự thính của khoa Trí tuệ nhân tạo thuộc trường Đại học Giang Nguyên.
Lại là trí tuệ nhân tạo.
Trong thoáng chốc, Lý Nhã Di chợt có một suy nghĩ hoang đường nhất: Trong cơ thể Quý Đồng chính là AI đồng hồ đã từng làm bạn với Bùi Thanh Nguyên trong một thời gian dài kia.
Ai cũng biết điều đó là không thể.
Quý Đồng rõ ràng là một con người bình thường, công nghệ tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể tạo ra một người máy mô phỏng sinh vật đạt đến trình độ như vậy, chưa kể Bùi Thanh Nguyên chỉ là một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp.
Kết thúc ngày hôm đó, trong lòng Lý Nhã Di một nửa là niềm vui bất ngờ mà robot Viên Kẹo mang lại, một nửa là những bí ẩn ngày càng trở nên bí ẩn.
Từ video phỏng vấn không đáng chú ý ban đầu đã nảy sinh rất nhiều câu đố, trong vô số thông tin đan xen, cư dân mạng đã chọn ra một câu trả lời mà họ thích nhất, thành thử có cả cười cả nước mắt.
Mà câu trả lời này rõ ràng không thể xác nhận được từ Bùi Thanh Nguyên.
Thứ luôn khiến người ta khó quên nhất chính là những câu chuyện không xác định.
Lý Nhã Di nghĩ, sẽ có rất nhiều người nhớ kỹ mùa Hè năm nay, một học sinh cấp ba kiệm lời trong khung hình, cùng tình cảm sâu đậm không có lời giải đáp.
Trước khi đi, cuối cùng cô cũng không thể kìm nén được sự tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Chị có thể hỏi em với Tiểu Quý quen nhau như thế nào không?"
Bùi Thanh Nguyên lẳng lặng nhìn cô: "Đó là một câu chuyện khác."
Một câu chuyện chỉ mình họ biết.
Lúc cánh cửa khép lại, Lý Nhã Di trông thấy thiếu niên ngồi bên bàn trà ỉu xìu bỏ giấy bút xuống, sau đó cầm một bát hạt lựu tươi ngon đã được bóc sẵn, rút vào ghê sô pha ăn để trốn học.
Những hạt lựu nho nhỏ được nắng chiếu vào trông như những trái tim lấp lánh.
"Sau này phải nhờ chị rồi." Sau cùng Bùi Thanh Nguyên nói với cô.
Trong cảm xúc phức tạp đan xen giữa tiếc nuối và mãn nguyện, Lý Nhã Di kết thúc công việc hôm nay, quay người rời khỏi.
Lần đầu tiên cô cảm thấy Bùi Thanh Nguyên chọn theo học ngành Trí tuệ nhân tạo là một sự lãng phí.
So với việc nghiên cứu người máy không có cảm xúc thì rõ ràng hắn hiểu con người hơn.
Sau khi video phỏng vấn mới nhất được đăng tải, đúng như Lý Nhã Di dự đoán, ban đầu nó không tạo ra được gợn sóng nào trong cộng động mạng.
Cuộc trò chuyện giữa robot Viên Kẹo trong video với Lý Nhã Di không nhiều, cũng không có quá nhiều sự tương phản hài hước bất ngờ, vì Bùi Thanh Nguyên đã mở rộng quyền hạn chuyển động nhiều hơn, nên lúc Lý Nhã Di yêu cầu, Viên Kẹo đã nhảy cho cô bốn điệu khác nhau.
Robot có cơ thể hình elip nhiều màu sắc đội chiếc mũ lưỡi trai có chất lượng âm thanh tuyệt vời, nó quơ cánh tay ngắn cùng đôi chân dài, lúc lại lắc chân, lúc lại lắc tay, thậm chí còn nhảy một điệu moonwalk ngơ ngơ khiến nữ phóng viên ngoài ống kính cũng bật cười.
Chẳng qua mấy điệu nhảy linh hoạt của robot chỉ mang lại sự mới lạ ngắn ngủi trong mắt người thường, một điệu còn thú vị chứ bốn điệu thì chỉ là lặp đi lặp lại thôi.
Một số cư dân mạng luôn mong chờ tính năng của robot Viên Kẹo trước đó không khỏi thất vọng, một số thậm chí còn không xem hết video.
[Tôi cứ tưởng sẽ có tính năng đặc biệt nào đó, hóa ra chỉ đơn thuần là nhảy thôi hả.]
[Xin đó, đây là robot do học sinh cấp ba tự làm, tôi thấy như vậy đã là quá giỏi rồi.]
[Điểm đặc sắc nhất chắc là kiểu dáng kỳ lạ thôi, trên mạng có bán kìa, trông giống hệt, tôi vừa đặt hàng xong.]
[Đừng mua hàng nhái hàng giả bạn ơi...]
Cho đến khi một blogger được chứng nhận là chuyên gia cơ khí đã chia sẻ video này.
[Chân tay máy của con robot này có tính ổn định và linh hoạt đáng kinh ngạc, cấu trúc và thiết kế của nó cực kỳ đơn giản đẹp mắt, đừng nói là học sinh cấp ba, dù có đặt vào giải robot thế giới dành cho sinh viên cũng khiến ban giám khảo nghi ngờ trình độ người tham gia thi đấu.]
Mười phút sau, anh lại đăng ảnh chụp màn hình về hàng giả tràn lan trên các trang web mua sắm, khẳng định rằng:
[Đừng mua những thứ rác rưởi này. Ủng hộ đồ đạo nhái chính là bóp chết sự sáng tạo, hơn nữa ngoài ngoại hình dễ sao chép nhất ra thì hoàn toàn không thể so sánh với nhau được. Nếu loại robot hai trăm tệ này có thể đi bộ ổn định trong mười giây mà không ngã, tôi sẽ đổi thành họ Cao của học sinh cấp ba.]
Sau khi anh đăng video chỉ ra những điểm này, rất nhiều chuyên gia trong cùng lĩnh vực đã tham gia thảo luận.
[Quả thật rất giỏi, nhưng không thể nào do một đứa trẻ mười mấy tuổi làm ra được, thiết kế có tính độc đáo thế này hẳn là được một bậc thầy nào đó giúp đỡ chăng?]
[Rất ít người dám làm thiết kế chân dài như vậy, trọng tâm càng cao thì độ khó giữ thăng bằng càng lớn, đi lại cũng đã là một việc khó khăn, vậy mà còn có thể nhảy múa, quả là hậu sinh khả úy.]
...
Trong các lĩnh vực chuyên môn, các nhận xét của cư dân mạng dựa trên tầm nhìn và nhận thức của họ nên ngày càng khó kiểm soát, hơn nữa còn rất có thể trái ngược với thực tế.
Những ưu điểm thu hút sự chú ý của người bình thường nhất, thường được ca ngợi kiểu không thể tin được chẳng hạn như trò chuyện với AI một cách dí dỏm và linh hoạt giống như con người, trên thực tế, hầu hết đều do người thật ở phía sau phối hợp lên tiếng.
Trong khi đó, những điểm đột phá thật sự lại vì hạn chế do chưa đủ hiểu biết về kiến thức chuyên môn nên người bình thường thường không thể nhìn ra được, mà sẽ có coi đó là điều bình thường.
Nhưng sau khi được các chuyên gia chỉ ra, cư dân mạng sẽ hiểu ra và bắt đầu ủng hộ mạnh mẽ hơn.
Ít nhất họ là nhóm người thứ hai nhìn thấy điểm phi thường.
Họ vẫn thông minh lắm.
Đọc tin nhắn dài mà Lý Nhã Di gửi cho ký chủ, Quý Đồng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Vì Bùi Thanh Nguyên không có bất kỳ thông tin liên hệ công khai nào, cho nên rất nhiều xí nghiệp muốn tìm hắn để hỏi quyền cấp phép hợp tác sản xuất hàng loạt loạt robot này, thậm chí là một vài giáo sư chuyên gia của các trường Đại học cũng chỉ có thể tìm phóng viên Lý Nhã Di trước, hy vọng có thể liên hệ với người chân chính chế tạo ra con robot này, bất kể là Bùi Thanh Nguyên hay ai khác.
Bùi Thanh Nguyên đọc qua mấy tin nhắn này mà chẳng hề có biểu cảm gì, nhưng khi nói chuyện với người bên cạnh, giọng của hắn lại rất dịu dàng: "Bản thiết kế mà em đưa cho anh rất tuyệt, đó là công lao của em."
Quý Đồng suy nghĩ một lúc, quyết định vui vẻ đón nhận lời khen này, gật đầu đáp lại: "Em có thể chiếm một phần ba công lao."
Mọi thứ đều bắt đầu từ bản thiết kế cái bát chân dài.
Quý Đồng vốn chỉ muốn ăn uống thuận tiện hơn mà thôi.
Quả nhiên ham muốn ăn uống mới là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của con người.
"Tại sao lại là một phần ba?"
"Ký chủ định cấp phép sản xuất robot cho công ty nào?"
Hai người nói cùng một lúc, Bùi Thanh Nguyên thoáng ngẩn người, hắn trả lời câu hỏi của cậu trước: "Anh chưa biết, cần tìm hiểu kỹ từng xí nghiệp có ý định đã."
Dù sao hắn tiếp xúc với lĩnh vực trí tuệ nhân tạo chưa lâu, AI tích hợp trong robot Viên Kẹo được cải tiến dựa trên các linh kiện có thể mua được trên thị trường chứ không hoàn toàn tự nghiên cứu ra, hơn nữa cũng không có điều kiện đào tạo dữ liệu lớn nên nó không được thông minh cho lắm, tương lai còn có rất nhiều không gian để tối ưu hóa.
Mà sau khi hắn đăng bản vẽ thiết kế cục bộ lên diễn đàn dành cho những người yêu thích robot, rồi nhận được rất nhiều phản hồi tích cực, hắn mới nhận ra rằng thiết kế phần cơ khí của robot Viên Kẹo còn có giá trị hơn AI nhiều.
Vì vậy trong buổi phỏng vấn lần này của Lý Nhã Di, hắn mở quyền hạn cho Bé Đẹp chủ yếu ở khía cạnh hoàn thành động tác theo lệnh việc hoàn thành động tác theo chỉ dẫn, hy vọng làm nổi bật khả năng hoạt động của nó.
Sức ảnh hưởng trên mạng xã hội do video mang đến đã không còn quan trọng nữa, bây giờ điều quan trọng hơn là một lộ trình kiếm tiền rõ ràng.
Trước mắt thì sách lược này rất thành công.
Chỉ riêng mặt thiết kế và cơ khí thì robot Viên Kẹo đã có giá trị thương mại rất cao rồi.
Còn về điều ước của Quý Đồng, đó sẽ là mục tiêu của Bùi Thanh Nguyên trong giai đoạn Đại học.
Hắn sẽ không ngừng nỗ lực học tập, không ngừng nâng cấp và tối ưu hóa AI tích hợp, cho đến khi nó đủ thông minh và có thể chân chính làm bạn với những đứa trẻ con người cô đơn.
Nghe ký chủ nói chưa quyết định được sẽ hợp tác với ai, Quý Đồng lập tức mở chế độ tìm kiếm, một lúc sau, cậu phấn khích nói: "Em có một ứng cử viên sáng giá nè, ít nhất nhân phẩm sẽ không có vấn đề."
Cậu cảm thấy công lao làm nên thành công của robot Viên Kẹo nên được chia thành ba phần.
Một phần là cậu, người đã đưa ra bản thiết kế này.
Một phần là ký chủ, người đã biến bản thiết kế thành hiện thực.
Và một phần còn lại là người đã gửi tặng chiếc loa mũ lưỡi trai kia.
Nếu không có chiếc loa mũ lưỡi trai kia, Quý Đồng sẽ không nghĩ ra kiểu dáng kỳ lạ này, cũng có thể sẽ không nghĩ ra ý tưởng để ký chủ tự tay chế tạo robot nhằm giải tỏa căng thẳng.
Đương nhiên, gốc rễ sâu xa hơn phải kể đến học sinh Tiểu học Phương Hạo đã đội mũ lưỡi trai đi khắp nơi để hành hiệp trượng nghĩa.
Bùi Thanh Nguyên nhanh chóng nhận ra người cậu đang nói là ai.
Quý Đồng nhớ lại tin tức mà mình vừa thấy khi tìm kiếm cái tên kia: Sự phát triển của nhà ở thông minh đang chiếm lĩnh thị trường hiện có, các xí nghiệp đồ điện gia dụng truyền thống đang phải đối mặt với mùa đông kinh tế, chuyển đổi là điều hết sức cấp bách...
Cậu hào hứng nói: "Em nghĩ đây sẽ là một chuyện tốt đối với chú ấy."
Bùi Thanh Nguyên tất nhiên sẽ không từ chối đề nghị của Quý Đồng.
"Được."
Chạng vạng tối, lúc vừa bước ra khỏi nhà máy, Đặng Trữ thấy có số lạ gọi điện thoại đến, ông chần chừ một lát rồi mới bắt máy.
Ông cứ tưởng là nhà phân phối nào đó muốn trì hoãn thanh toáng bằng cách phàn nàn về tình hình thị trường không thuận lời, nhưng không ngờ đầu bên kia lại là một giọng nói rất trẻ trung.
"Xin chào, có phải là... ông Đặng không ạ?"
Lúc đang quyết định xưng hô, đối phương dừng lại một lúc.
Đặng Trữ lịch sự trả lời: "Vâng là tôi, cho hỏi cậu là ai vậy?"
"Cháu là Bùi Thanh Nguyên."
Cùng với giọng nói bình tĩnh này, ký ức dần bị chôn vùi trong những tháng ngày bận rộn của Đặng Trữ dần hiện lên trong đầu ông.
Ông nhớ lại cậu con trai Đặng Nhạc Thiên của mình đã nhiều lần bị đám lưu manh bắt nạt được một học sinh cấp ba tốt bụng cứu, hơn nữa còn động viên nó nói chuyện này cho người lớn.
Sau khi tình cờ biết được danh tính của học sinh cấp ba đó, ông quyết định dùng một cách uyển chuyển hơn để cảm ơn đối phương.
Đặng Trữ đã thành lập nhiều học bổng ở ngôi trường cấp ba đó, cũng đã nhờ người làm ra chiếc loa mũ lưỡi trai mà Đặng Nhạc Thiên nhất định muốn tặng cho anh trai đội mũ lưỡi trai nọ.
Bên trong hộp quà đựng chiếc loa có hai lá thư, hai cha con mỗi người một cái. Trong lá thư do Đặng Trữ viết có để lại thông tin liên hệ của mình, nói khi nào Bùi Thanh Nguyên cần giúp đỡ gì thì có thể liên hệ với ông bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên gọi đến số điện thoại này.
Nhưng người cần được giúp đỡ có lẽ đã hoán đổi.
Đặng Trữ đứng trong gió nghe điện thoại, vẻ mặt dần chuyển từ ngạc nhiên thành xúc động mừng rỡ.
Chờ ký chủ kết thúc cuộc gọi dài này, Quý Đồng nhịn cười mãi dán vào tai hắn thì thầm: "Ký chủ, lúc đầu anh định gọi là chú Đặng, nhưng thấy là lạ nên mới đổi giữa chừng đúng không?"
"..." Bị phát hiện nhưng vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên vẫn bình tĩnh: "Gọi ông Đặng trang trọng hơn."
"Ồ——"
Quý Đồng kéo dài giọng, suy đoán: "Có phải sau này ký chủ cũng sẽ trở thành ngài Bùi hay sếp Bùi không ta?"
Lúc cậu nói đến những cách gọi có phần xa vời này với giọng điệu mơ mộng, Bùi Thanh Nguyên cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp như thuở bé nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại ở ngay trước mặt.
Tuy đã là người trưởng thành nhưng Quý Đồng còn chưa hiểu được cử chỉ có phần mập mờ này, chợt nghe thấy ký chủ dùng giọng điệu bình thường nói ra lời lạnh đến dưới cả 0 độ: "Ngày kia thi rồi, em còn chưa ôn bài xong."
Cậu lập tức quên luôn kiểu tóc tăng chiều cao của mình bị đè xuống, thều thào: "... Mai em học được không?"
Bùi Thanh Nguyên trả lời ngắn gọn: "Giáo sư Tiêu rất tò mò về người bạn sinh viên muốn trở thành sinh viên dự thính của anh, không thể để lộ."
Quý Đồng ỉu xìu đành phải trở lại ghế sô pha, cầm tài liệu mà Bùi Thanh Nguyên chuẩn bị cho mình lên rồi nhìn chăm chú.
Ôn thi quả là một việc đau khổ.
Cậu không có kinh nghiệm về phỏng vấn nên phải làm quen trước với các câu hỏi và quy trình phỏng vấn thường gặp, ghi nhớ kỹ trong đầu chứ không phải chỉ ném dữ liệu vào là xong.
Hơn nữa, cậu còn phải thao tác ngược lại, loại bỏ những kiến thức vượt xa trình độ công nghệ của thế giới này ra khỏi đầu, để tránh vô tình lỡ miệng làm mọi người bị sốc.
Tự dưng không muốn làm sinh viên nữa.
Làm AI vẫn tự do hơn.
Hoa Hoa ngoan ngoãn chui vào lòng Quý Đồng, dùng đôi tai mềm mại dụi dụi khuôn mặt buồn bã của cậu.
Mùi thơm quen thuộc của tôm đất bay ra từ trong bếp.
Quý Đồng đang giả vờ học, trong vòng hai phút đã ngước lên nhìn về phía bếp tám lần, mãi đến khi giọng nói nhẹ nhàng của ký chủ vang lên: "Một tiếng nữa ăn, trước đó phải xem hết mười trang."
Quý Đồng cấp tốc cúi đầu, nghiêm túc xem tài liệu.
... Ký chủ hiểu cậu thật đấy.
Vì tôm đất, cậu có thể làm được.
...
Tác giả bình luận:
Chú Đặng:... Hơi sến.
Chú Tiêu: Chuẩn bị đến lượt ra sân của hội những người nổi loạn rồi!!