Hắn vừa dứt lời thì thấy thiếu niên trước mặt mở to mắt, phản xạ muốn rút tay ra.
Bùi Thanh Nguyên cũng không cản lại, hắn thả lỏng tay ra, mặc cho nhiệt độ bên trong tan biến.
Hắn lẳng lặng nhìn vì sao kia bằng ánh mắt cố chấp, nhưng vì sao lại bối rối cụp xuống.
Mặc dù Quý Đồng không hiểu hết ý nghĩa đằng sau câu nói này, nhưng cậu lờ mờ nhận ra rằng câu nói này không chỉ đơn giản là thay đổi cách gọi.
Trong giọng nói của ký chủ chứa đựng quá nhiều cảm xúc không rõ ràng, đây là lĩnh vực xa lạ mà Quý Đồng chưa từng tiếp xúc qua.
Cậu không phân biệt được những cảm xúc kia là gì.
Nhất là khi hơi thở của Bùi Thanh Nguyên lướt qua gò má cậu.
Vào khoảnh khắc này, có lẽ cậu với AI chân chính không có gì khác biệt.
Trước hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay cùng tâm trí rối bời, Quý Đồng bất an chọn cách cầu cứu bên ngoài.
[Sếp Quý: Ừm... có ai ở đây không? Tự nhiên ký chủ bảo đừng gọi anh ấy là anh trai nữa... là sao nhỉ?]
[Anh Hạo:? Thân phận con người của anh bị lộ rồi à? Anh Tiểu Bùi biết tuổi thật của anh bằng anh ấy rồi hả?]
[Sếp Quý: Đâu có! Anh giấu kỹ lắm!!]
[Anh Hạo: Hở, vậy thì có gì đâu, bảo không gọi là anh trai nữa thì anh gọi là em trai đi, chẳng phải anh vẫn luôn muốn ký chủ gọi anh là anh trai à?]
... Nói thì nói vậy.
Nhưng cậu cảm thấy lời khuyên của học sinh Tiểu học chẳng có tác dụng gì.
May mà trong đây còn có chuyên gia tình cảm trưởng thành đáng tin cậy Phó Âm Âm.
[Âm Âm: Các em đang ở đâu? Trước khi cậu ta nói câu này có xảy ra chuyện gì không?]
Quý Đồng lập tức kể lại với tốc độ ánh sáng.
[Sếp Quý: Buổi tối bọn em đi ăn nhưng lại đi nhầm vào hộp đêm, em khá là tò mò về chỗ đó nên muốn vào xem. Lúc đầu rất bình thường, ai ngờ chẳng hiểu sao lại có người tặng rượu cho em, sau đó thì... à.]
Cậu chậm chạp suy nghĩ, còn chưa biết miêu tả thế nào thì Phó Âm Âm đã đưa ra suy đoán cực kỳ chính xác.
[Âm Âm: Gặp đám cậu ấm tác phong ngang ngược cảm thấy hứng thú với em? Sau đó Tiểu Bùi ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi dẫn em rời khỏi?]
[Sếp Quý: Cũng gần giống thế...]
Nhưng thật ra là không khác tí nào.
[Anh Hạo: ⊙o⊙... Đây là thế giới của người trưởng thành sao?]
[Âm Âm: Xong rồi, chị biết ngay mà.]
[Âm Âm: Chờ đã, em với Tiểu Bùi có uống rượu không?]
[Sếp Quý: Em có nhấm một tí, còn ký chủ uống khoảng nửa ly, cocktail kia có màu đẹp lắm nhưng khó uống cực, cả hai bọn em đều không thích uống rượu.]
[Âm Âm:... Xúc động nhất thời dưới tác động của kích thích bên ngoài, vẫn còn cứu vãn được.]
[Âm Âm: Nếu em không muốn thế giới hình chiếu kia sụp đổ thì đừng trả lời, trước hết cứ nói em bị rượu ảnh hưởng rồi chết máy hay gì đó đi.]
[Âm Âm: Bây giờ, lập tức, ngay lập tức.]
Trước giọng điệu hiếm khi nghiêm khắc của Phó Âm Âm, Quý Đồng đang hoang mang lo sợ lập tức chọn làm theo.
Mà Bùi Thanh Nguyên vẫn đang im lặng chờ đợi bỗng thấy hệ thống của mình hơi co người lại, ngước mắt lên rồi nói với hắn rất khẽ: "Hình như em bị chập mạch rồi... vừa rồi lẽ ra không nên uống rượu."
Gương mặt cậu bây giờ còn đỏ hơn vừa nãy, hàng mi dài rung rinh cũng không che được ánh sao lấp lánh bên trong.
Quý Đồng nhìn không khác gì con người bình thường.
Nhưng qua lời này, Bùi Thanh Nguyên mới nhớ đến trái tim máy móc phức tạp tựa như đại dương rực rỡ mà mình từng tận mắt trông thấy kia.
"Chập mạch sẽ có hậu quả gì? Có thể khôi phục không?"
Quý Đồng lắp bắp bịa tiếp: "Có thể khôi phục, không nghiêm trọng nhưng sẽ mất một lúc, khả năng hơi chậm, em cảm giác mình sắp chết máy rồi..."
Sau đó, cậu thấy Bùi Thanh Nguyên xoay người lại rồi ngồi xổm xuống.
"Anh cõng em về."
Quý Đồng quả thật không biết làm sao.
Trực giác nói rằng cậu không nên đồng ý, như vậy dường như sẽ đi ngược với sự chỉ dẫn của Phó Âm Âm, nhưng chập mạch với chết máy rõ là chính cậu nói ra nên cậu không tìm được bất cứ lý do nào để từ chối ký chủ.
Cậu lưỡng lự một lúc, khẽ cắn môi rồi duỗi tay ra trèo lên lưng ký chủ.
Quý Đồng lo lắng vòng tay ôm cổ ký chủ, khi lồng ngực ấm áp dán vào tấm lưng nóng bỏng, cậu không thể nào lẩn tránh nhịp tim đập liên hồi của Bùi Thanh Nguyên nữa.
Chưa từng có ai cõng cậu như vậy, cho nên cậu vụng về chỉnh lại tư thế, tựa má vào vai Bùi Thanh Nguyên, những sợi tóc bên mai lướt qua làn da đang toát mồ hôi của đối phương gợi lên cảm giác rùng mình.
Bùi Thanh Nguyên cứng người tại chỗ trong chốc lát, sau đó mới cất bước đi về phía khách sạn.
Quý Đồng rất nhẹ, so với những chàng trai cùng lứa tuổi thì gầy yếu hơn rất nhiều. Kể từ khi cậu lớn lên, Bùi Thanh Nguyên vẫn biết cậu rất gầy, nhưng giờ phút này hắn mới nhận thức rõ hơn về trọng lượng của sự gầy gò ấy.
Hệ thống của hắn rất thích ăn vặt, cậu gần như đã nếm thử đủ loại món ăn ngon, ngay cả bản thân hắn cũng đã tự làm rất nhiều món ngon cho cậu rồi.
Trong tiếng hít thở quanh quẩn bên tai, Bùi Thanh Nguyên rất muốn hỏi một câu rằng khi nào cậu mới béo lên được.
Nhưng hắn không hỏi.
Vì hắn biết đáp án.
Quý Đồng không có cơ thể con người chân chính.
Cậu là một AI hoàn toàn khác với con người.
Dưới ánh trăng im ắng, những rung động đầu đời cùng cảm xúc bất chấp tất cả đang rải rác khắp ngõ ngách cơ thể đã được Bùi Thanh Nguyên thu lại từng chút một.
Hắn không muốn nghe Quý Đồng gọi mình là anh trai nữa.
Hắn muốn một thân phận khác gần gũi hơn.
Thân phận có thể vô tư ngăn cản những ánh mắt nhòm ngó của những người xung quanh.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên hiểu rằng mình không thể nói tiếp lời này.
Quý Đồng rõ ràng không hiểu tình yêu là gì.
Một ký chủ sở hữu số phận đã được định sẵn cũng không nên yêu hệ thống AI phụ trách giúp đỡ mình.
Hệ thống vốn đã bị giới hạn bởi vô số quy tắc, những cảm xúc mất kiểm soát vượt khỏi kịch bản cho sẵn có thể mang đến những hạn chế càng chết người hơn.
Bùi Thanh Nguyên không dám tưởng tượng hậu quả sau đó.
Hắn bỗng nhớ tới một loạt vấn đề mình từng hỏi một hệ thống thâm niên khác vào nửa năm trước.
— Hoàn thành nhiệm vụ đến mức độ nào mới được coi như triệt để kết thúc? Sau khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, hệ thống sẽ rời khỏi thế giới này à? Phải làm sao mới có thể ở lại?
Phó Âm Âm lúc đó chỉ trả lời một câu ngắn gọn.
— Chờ đến khi cậu đủ mạnh.
Bùi Thanh Nguyên không biết thế nào mới gọi là đủ mạnh, nhưng chắc chắn hiện giờ hắn vẫn chưa đủ mạnh.
Thiếu niên tựa vào vai hắn phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Bầu không khí mập mờ xen lẫn mơ màng dần tan biến, trong sự yên tĩnh đột ngột sau một đêm kinh hoàng, nương theo bước chân vững vàng nhẹ nhàng lay động, Quý Đồng bất giác ngủ thiếp đi.
Hai tay cậu buông thõng, mềm mại rủ trên vai Bùi Thanh Nguyên, thế là người đàn ông đang cõng cậu siết cánh tay lại, hạ thấp người xuống, thế giới trước mặt cứ vậy bị những ngón tay tay trắng nhợt chiếm cứ.
Trong đêm dài vừa nóng nực vừa mát mẻ, Bùi Thanh Nguyên chậm rãi bước qua ánh trăng rọi đầy dưới đất, bước chân chậm rãi nhưng đầy kiên định tiến về phía trước.
...
Tám giờ sáng hôm sau, Quý Đồng bừng tỉnh trong tiếng thông báo nhiệm vụ đột ngột.
Thông báo nhiệm vụ vô cùng nhân văn, vào ban đêm sẽ chuyển sang chế độ không làm phiền, dù có xuất hiện cũng không thông báo ngay lập tức mà sẽ chờ đến sáng hôm sau mới thông báo.
Nghe nói là vì trước kia có ký chủ từng khiếu nại rằng mình thường xuyên bị tiếng thông báo nhiệm vụ đánh thức giữa đêm, suýt nữa làm cho suy nhược tinh thần.
Nhưng Quý Đồng không xem nhiệm vụ ngay mà nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Ký chủ nói muốn cõng cậu về, cậu chần chừ một lúc rồi lấy hết can đảm trèo lên lưng ký chủ, sau đó thì không nhớ gì nữa.
Không ngờ cậu lại ngủ trên lưng ký chủ.
... Có khi cậu chập mạch chết máy vì rượu thật cũng nên.
Hy vọng trí tuệ nhân tạo sẽ không say xỉn.
Hôm qua, sau khi dùng hết thời gian làm người trong lúc ngủ, Quý Đồng đã tự động biến lại thành người máy, nhịn không được mà tốn sức lăn lộn trong chăn.
Vỏ máy cứng khó chịu thật.
Quý Đồng chuẩn bị thay đổi hình dạng.
Nhưng giờ cậu không dám đối mặt với ký chủ trong hình dáng con người lắm, cứ có cảm giác bối rối vô cớ.
Một lúc sau, Bùi Thanh Nguyên cầm túi đồ ăn sáng về, lúc mở cửa ra không thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc, cũng không thấy nhóc người máy quen thuộc đâu.
Mà trông thấy một cây nấm màu trắng đang vùi trong chăn.
Giọng Bùi Thanh Nguyên hơi lưỡng lự: "Quý Đồng?"
Cây nấm biết nói cuốn chăn lắc lư: "Chào buổi sáng, ký chủ."
Quý Đồng quyết định cả ngày hôm nay sẽ làm nấm, tí nữa ra cửa thì biến nhỏ lại rồi chui vào túi ký chủ.
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt, Bùi Thanh Nguyên im lặng một lúc rồi nhấc túi đồ ăn sáng trong tay lên: "Bánh hamburger trứng em thích này."
Một giây sau, cây nấm biến thành thiếu niên, cấp tốc phi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt: "Một phút!"
Lúc ăn sáng, Quý Đồng lặng lẽ quan sát ký chủ, cảm thấy hình thức hai người ở chung vẫn bình thường như mọi khi, không có gì khác cả.
Có lẽ cảm giác kỳ lạ tối qua chỉ là ảo giác dưới tác dụng của rượu.
Ký chủ cũng không nhắc lại chuyện liên quan đến cách gọi anh trai nữa.
Quý Đồng không khỏi bình tĩnh lại, sau khi ăn xong hai cái hamburger trứng mới hài lòng xem bảng nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chính thứ tư đã xuất hiện, mặc dù cậu không rõ vì sao nó lại được kích hoạt.
Nội dung nhiệm vụ là kiếm được khoản tiền đầu tiên trong sự nghiệp.
Sau khi robot Viên Kẹo khơi dậy sự tò mò của mọi người, phương thức hoàn thành tiêu chuẩn của nhiệm vụ này hiển nhiên có thể đoán được.
Cho dù cuối cùng Bùi Thanh Nguyên lựa chọn thế nào thì cũng có thể chắc chằn rằng, tuyến sự nghiệp của hắn với tư cách là nhân vật chính sẽ bắt đầu định hướng và chính thức triển khai từ nhiệm vụ này.
"Ký chủ có ý tưởng gì chưa?"
Đối với quyết định quan trọng liên quan đến tương lai này, Quý Đồng cảm thấy nên hoàn toàn tôn trọng nguyện vọng cá nhân của ký chủ.
"Rồi." Bùi Thanh Nguyên đưa sữa đậu nành cho cậu: "Về nhà rồi nói."
Chuyến du lịch Hè sau kỳ thi Đại học kéo dài hơn một tháng này cũng đã đến lúc quay về, trước khi nhập học còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như kỳ thi dành cho sinh viên dự thính mà Quý Đồng cần tham gia, lại chẳng hạn như cuộc phỏng vấn robot Viên Kẹo mà Lý Nhã Di nhớ mãi không quên.
Nghe giọng nói bình tĩnh của ký chủ, Quý Đồng càng chắc chắn cảm giác bồn chồn bất an tối qua chỉ là một ảo giác bị màn đêm mê hoặc.
Cậu ngoan ngoãn cầm cốc sữa lên, nhỏ giọng xác nhận lại: "Em có thể tiếp tục gọi anh là ký chủ không?"
Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu.
Thấy hắn không có phản ứng nào khác thường với vấn đề này, Quý Đồng thử được voi đòi tiên: "Vậy gọi là em trai được không?"
Đề nghị của Phương Hạo tối qua cũng hơi có lý.
Có khi ký chủ muốn làm em trai chứ không muốn làm anh trai thì sao.
Bùi Thanh Nguyên khựng lại, lập tức nói: "Không được."
"À." Quý Đồng buồn bã thở dài, mơ mộng làm anh của cậu lần nữa tiêu tan: "Vậy trước mặt người khác phải gọi là gì?"
Cho dù cậu không hiểu nguyên nhân phía sau nhưng vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ký chủ, đây là trách nhiệm mà một hệ thống chuyên nghiệp nên làm.
Cậu nảy ra một ý, đang định hỏi nếu anh trai không được thì gọi chú được không thì nghe thấy Bùi Thanh Nguyên nói: "Vẫn như trước."
"Nhưng em không được gọi người khác là anh trai."
Phó Thành Trạch ở phương xa vô cớ hắt hơi một cái.
Nghe giọng nói hơi trầm xuống của ký chủ, Quý Đồng không do dự đồng ý ngay, dù sao cậu bây giờ cũng là người trưởng thành rồi, đâu phải gặp ai cũng gọi là anh như khi còn bé.
Nhưng ngay giây sau, cậu lại thấy hơi hoang mang, không nhịn được mà nhìn về phía ký chủ, đoán xem đằng sau yêu cầu này có ẩn ý gì không.
Nhưng vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên vẫn như cũ, hắn bình tĩnh đứng dậy vứt rác rồi đi thu dọn hành lý.
Dường như câu nói đó không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào.
Ăn no quá, Quý Đồng nâng má ngồi ngẩn người không có việc gì làm, cậu quyết định nhân dịp này vào khu vực cảm xúc của ký chủ dạo một vòng, xem có thể tìm thấy chút manh mối nào không.
Chơi vui đến quên cả đường về trong chuyến du lịch lần này, Quý Đồng đẩy cánh cửa lớn màu đen đã lâu không gặp kia.
Nhóc người máy với các hạt điện tử nhỏ chuyển động khắp cơ thể lần nữa bước vào thế giới bí mật này.
Vườn hoa, bướm, công viên... Mọi thứ vẫn như cũ.
Chỉ có một nơi phong cảnh đã thay đổi.
Là cái cây mọc ra từ trái tim của ký chủ.
Nhóc người máy bước nhẹ, vụng về đi tới dưới tán cây đặc biệt ấy.
Cậu trông thấy đóa hoa xinh đẹp nở rộ giữa những cành lá xanh tươi.
Từng mảng tím tim khôi nối tiếp nhau tựa như những đám mây mềm mại, nhẹ nhàng len lỏi vào tầm mắt cậu.
Đó là hoa bào đồng chỉ nở vào mùa Xuân.