Dưới sự bao phủ của món cá kho, kỳ thi cuối cùng của học kỳ một lớp 12 đã kết thúc suôn sẻ.
Mặc dù còn phải chờ điểm thi và chữa bài nhưng nhìn chung cũng thở phào nhẹ nhõm rồi, tất cả học sinh đều cảm thấy kỳ nghỉ đang ở ngay trước mặt, bắt đầu thảo luận sôi nổi về cách tận hưởng kỳ nghỉ Đông ngắn ngủi nhưng quý giá này.
"Tớ thì chắc chắn phải ở nhà học bài rồi, hic, có khi chỉ được nghỉ Giao Thừa với hai ngày đầu năm mới, còn những lúc khác kiểu gì cũng bị bố mẹ giục học bài."
"Mẹ tớ bảo nếu tớ lọt vào top 1000 trong kỳ thi liên trường lần này thì sẽ dẫn tớ đi du lịch, cả nhà sẽ ra ngoài du lịch vào dịp Tết! Việc kết hợp giữa lao động với nghỉ ngơi rất quan trọng, mong các thầy cô chấm bài nương tay tí, cho tớ thêm mấy điểm."
"Sướng thật đấy, tớ cũng muốn đi chơi."
Trong khi các bạn đang nói chuyện không ngớt thì có người để ý thấy Bùi Thanh Nguyên đang ngồi ngẩn người trên ghế, bèn tò mò hỏi: "Lớp trưởng thì sao? Nghỉ Đông có đi đâu không hay ở nhà thế?"
Lập tức có người phụ họa với vẻ ao ước: "Chắc sẽ đi chơi thôi, với thành tích của lớp tưởng thì làm gì có áp lực, với lại cậu ấy còn có Đại học Giang Nguyên làm bảo đảm rồi mà."
Kết quả thi tuyển sinh riêng đã được công bố cách đây vài ngày, Bùi Thanh Nguyên có tên trong danh sách trúng tuyển, có thể nói giờ đã là sinh viên Đại học chính thức. Hắn là học sinh đầu tiên trong những năm gần đây của trường Trung học số 2 nhờ giành được giải nhất Olympic mà có đủ điều kiện được đề cử vào kỳ thi tuyển sinh riêng, hơn nữa nghe nói cả điểm thi cũng đứng đầu.
Lẽ ra như bình thường thì trường Trung học số 2 chắc chắn sẽ treo băng rôn và đăng báo để tuyên truyền tin vui này, nhưng khó xử ở chỗ là Bùi Thanh Nguyên không tham gia Olympic khi đang theo học tại trường Trung học số 2, dù hắn có chuyển đến trường nào thì danh tiếng có học sinh được tuyển thẳng đều thuộc về ngôi trường ban đầu kia.
Thêm vào đó, Bùi Thanh Nguyên vẫn tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học như bình thường, có khả năng sẽ từ bỏ suất tuyển thẳng, sau khi cân nhắc đến quyền lựa chọn của hắn, nhà trường đã quyết định không tuyên truyền rầm rộ.
Đương nhiên vẫn phải công bố tin vui này trong trường, đối với học sinh ở các khối lớp thì đây là một sự khích lệ.
Trường Trung học số 2 chưa từng có học sinh nào xuất sắc như vậy. Mọi người đều biết đây là một trường trung học phổ thông hạng hai bình thường, không quá tốt cũng không quá tệ. Nhưng bây giờ đã có và ở ngay bên cạnh mọi người, không hề xa xôi cũng chẳng có vẻ gì là khác người, cũng không phải thiên tài có tính cách đặc biệt. Hắn cũng giống như những học sinh khác, đi học nghe giảng, trò chuyện với các bạn trong lớp, tan học thì đi tập bóng rổ. Vậy thì, liệu sau này có khi nào sẽ có một học sinh như vậy xuất hiện nữa hay không?
Nếu như có, liệu có khi nào là bạn hay tôi không?
Khi hy vọng xuất hiện bên cạnh, ánh sáng tỏa ra từ nó sẽ lặng lẽ chiếu sáng mọi người từ lúc nào chẳng hay.
Trong bầu không khí học đường đang thay đổi một cách âm thầm, lãnh đạo cùng các giáo viên của trường Trung học số 2 ngày nào cũng như được tắm mình trong ánh nắng mùa Xuân. Điều phiền muộn duy nhất của bọn họ có lẽ chính là phải trao cho Bùi Thanh Nguyên đến vài suất học bổng.
Suy cho cùng thì thành tích của hắn rất xuất sắc, có nhiều đóng góp cho trường, phẩm chất ưu tú hay giúp đỡ người khác... Mình hắn đã chiếm hết những mục khen thưởng khác nhau này rồi.
Lúc các bạn đang xúm lại hỏi chuyện thì Bùi Thanh Nguyên đang nghe Quý Đồng hào hứng đọc một trăm cách chế biến cá trong đầu.
Làm hắn vô thức muốn trả lời một câu là "Ở nhà nghiên cứu các món ăn về cá", nhưng may mà kìm lại được.
"Chưa có kế hoạch sẽ làm gì." Bùi Thanh Nguyên trả lời: "Nhưng chắc là không ra ngoài du lịch đâu."
Hắn cũng muốn đưa Quý Đồng ra ngoài chơi, ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau, nhưng Quý Đồng bây giờ vẫn là một đứa bé, hơn nữa còn vì xây dựng hình tượng người cha giàu có bí ẩn không để ai có thể điều tra ra nên cũng không tạo ra thân phận hợp pháp, không có giấy tờ gì thì đi đâu cũng bất tiện, không thích hợp đi chơi xa.
Bùi Thanh Nguyên định chờ đến lúc nghỉ Hè sau khi thi Đại học xong mới lên kế hoạch đi du lịch. Lúc đó Quý Đồng đã có ngoại hình của người trưởng thành rồi, cũng sẽ âm thầm tạo ra một thân phận hợp pháp, hai người sẽ có thể xuất hiện trước mặt mọi người như những người bình thường, chứ không phải một người đeo một chiếc đồng hồ biết nói hay ôm một con mèo không biết nói.
Nhưng nhắc đến Tết, Bùi Thanh Nguyên lại có cảm xúc cực kỳ phức tạp với nó.
Khi còn ở nhà họ Bùi, những năm đầu Bùi Hoài Sơn sẽ gọi hai con trai cùng những họ hàng khác về nhà cũ tập trung đón Tết, bầu không khí khá ấm cúng.
Sau này, việc kinh doanh của Bùi Minh Hồng ngày càng phát triển, không còn dựa vào sự giúp đỡ của Bùi Hoài Sơn nữa, tính tình cũng ngày càng phóng túng, không chỉ mâu thuẫn giữa hai cha con dần nảy sinh mà mối quan hệ với em trai Bùi Tư Hữu cũng có nhiều bất hòa.
Sau khi trưởng thành, Bùi Tư Hữu đã ra nước ngoài làm nghệ thuật, nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện trong nhà, đi một lần là ở lại hơn mười năm, thỉnh thoảng mới về thăm cha. Năm nay Bùi Hoài Sơn ra nước ngoài dưỡng bệnh, thật ra hơn nửa là bị con trai cả chọc tức, cho nên con trai út dứt khoát mời ông đến giải sầu.
Về sau Bùi Minh Hồng không muốn trở lại nhà cũ nữa, Bùi Thanh Nguyên đã trải qua dịp cuối năm trong những bữa tiệc lộng lẫy náo nhiệt.
Nhưng đó rõ ràng không phải là đón Tết chân chính.
"Chúng ta sẽ ăn Tết như thế nào?" Hắn hỏi Quý Đồng trong đầu.
Quý Đồng suy nghĩ một lúc: "Tết nhất chắc chắn phải náo nhiệt, tuy bây giờ nhà mình đang có ba người và một con mèo nhưng em thấy vẫn còn quá đơn điệu, anh có cảm thấy thiêu thiếu cái gì không?"
Cậu đang muốn cố gắng thuyết phục ký chủ mời Phó Âm Âm đến ăn Tết.
Bùi Thanh Nguyên rất phối hợp: "Thiếu cái gì?"
Quý Đồng nói lời sâu xa: "Thiếu một loại sắc thái nữ tính vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ."
Bùi Thanh Nguyên nghe vậy thì im lặng trong chốc lát, sau đó hơi chần chờ mà nói: "Nên... em hay Phương Hạo muốn biến thành con gái à?"
Hắn còn nhớ Quý Đồng nói rằng hệ thống có thể thay đổi giới tính và giọng nói theo ý muốn.
Quý Đồng:...
Hắn không ngờ có ngày mình lại bị lời nói của ký chủ làm cho nghẹn họng.
"Không phải ý đó!" Quý Đồng ép mình ngừng tưởng tượng về Phương Hạo mặc đồ nữ: "Em với Tiểu Hạo có một người bạn hệ thống, hình thái thường dùng là một chị gái tài trí rất có sức hấp dẫn, nếu ký chủ đồng ý thì chúng ta sẽ mời chị ấy đến chơi."
Bùi Thanh Nguyên có thể cảm nhận được sự sùng bái của cậu với chị gái hệ thống kia qua giọng điệu: "Em thích cô ấy lắm à?"
"Vâng!" Quý Đồng đáp không ngần ngại: "Chị ấy là hệ thống siêu nhất mà em từng gặp, cái gì cũng biết, em còn học được rất nhiều điều từ chị ấy nữa."
Bùi Thanh Nguyên không từ chối: "Được rồi."
Hắn sắp được gặp một người bạn khác của Quý Đồng.
Hơn nữa, nghe qua thì có vẻ người bạn này khác hẳn với Phương Hạo có tính cách trẻ con, hẳn là trưởng thành hơn nhiều và kinh nghiệm làm hệ thống cũng lâu hơn nữa.
Nếu có thể thì hắn muốn biết thêm chuyện có liên quan đến hệ thống từ người bạn rất siêu này.
Hay là nói, hắn muốn biết thêm chuyện liên quan đến Quý Đồng.
Bùi Thanh Nguyên không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này.
Có lẽ là vì sự tò mò đối với bạn bè.
Hắn tự trả lời cho mình như vậy.
Nghe thấy ký chủ đồng ý, Quý Đồng hoan hô một tiếng, lập tức mở giao diện trò chuyện báo tin vui cho Phương Hạo và Phó Âm Âm.
Dạo này ký chủ của Phó Âm Âm đang giả chết trốn mấy tên cặn bã, tạm thời không có cốt truyện cần chạy nên gần như không cần dùng đến hệ thống, vì thế Phó Âm Âm có thể xin nghỉ mấy hôm để đến chơi.
Sau cuộc thảo luận sôi nổi trong nhóm chat, mọi người quyết định để Phó Âm Âm đến vào ngày 29 Tết, tới mùng 4 Tết sẽ rời đi cùng Phương Hạo, cũng là lúc ký chủ nhà cậu ta sắp kết thúc bế quan.
Đối với vấn đề này, chị gái chín chắn chững chạc đầy tài trí Phó Âm Âm bày tỏ: Lâu lắm rồi không có cảm giác về nhà ăn Tết thế này, tiếc là truyền tống sang thế giới khác không mang theo đồ đạc được, nếu không cô sẽ mang một ít đồ sắm Tết ở thế giới khác đến, nghe đã thấy rất ngầu.
Còn Quý Đồng và Phương Hạo thì ngoài việc thi câu cá, tìm kiếm công thức nấu cá thì còn có thêm một sở thích nữa đó là: Viết lịch trình vào lịch treo tường.
Ô vuông trong tờ lịch từ 29 Tết đến mùng 3 Tết đã được viết kín.
Bùi Thanh Nguyên xem qua lịch treo tường, cũng cẩn thận ý kiến về việc bố trí ngồi tàu lượn siêu tốc ba lần trong công viên trò chơi.
Ý kiến không được thông qua, hắn chỉ có thể hy vọng vào hệ thống thứ ba chưa từng gặp kia cũng không thích đi tàu lượn siêu tốc.
Bên cạnh dòng chữ "Đến công viên trò chơi ngồi tàu lượn siêu tốc" xiêu xiêu vẹo vẹo kia là một dòng chữ nắn nót xinh đẹp "Cùng nhau đến quảng trường trung tâm xem pháo hoa", ánh mắt Bùi Thanh Nguyên dừng lại một lúc rồi dần trở nên dịu dàng.
Đây chắc chắn là do Quý Đồng viết, chữ của cậu với Phương Hạo rất dễ phân biệt, một người ngay ngắn xinh đẹp, một người thì rồng bay phượng múa.
Là một con người chân chính, hắn không giỏi trong việc chủ động tìm kiếm những chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng Quý Đồng lại luôn có thể làm tốt việc đó.
Đây là lần đầu tiên hắn mong đến Tết như vậy.
...
Trước khi nghỉ Đông, trong những ngày chờ điểm thi liên trường, Bùi Thanh Nguyên cùng các thành viên đội bóng rổ của trường Trung học số 2 đã có nhiều trận đấu xuất sắc trong giải bóng rổ nam trung học cấp Tỉnh.
Trên sân khấu lớn hơn này, màn trình diễn của mỗi cầu thủ trên sân sẽ được nhiều người nhìn thấy hơn, một trận đấu thể hiện tài năng không chỉ quyết định thắng thua mà còn có thể thay đổi tương lai của một số người.
Sau khi kết thúc trận đấu nào đó, Bùi Thanh Nguyên và Phó Thành Trạch đều nhận được lời mời của tuyển trạch viên đến tham gia huấn luyện thử trong câu lạc bộ bóng rổ chính quy.
Thông thường các tuyển trạch viên chỉ quan tâm đến những hạt giống ưu tú trong các đội bóng rổ thuộc những ngôi trường có danh tiếng. Trường Trung học số 2 trong những năm trước không có thành tích gì nổi bật, gần như không có ai chú ý đến đội của trường này, thậm chí giải cấp Thành phố cũng không được chú ý đến mấy. Vì dù sao cũng có quá nhiều thành phố, các đội bóng rổ thì vàng thau lẫn lộn, các đội bóng rổ thật sự có thực lực chắc chắn sẽ xuất hiện trong giải đấu cấp Tỉnh, thậm chí là cấp Quốc gia.
Cho nên đến giải đấu cấp Tỉnh, đội bóng rổ của trường Trung học số 2 đã lập tức được chú ý đến với màn thể hiện xuất sắc của mình, thành viên nòng cốt của toàn đội hiển nhiên là Bùi Thanh Nguyên và Phó Thành Trạch.
Bùi Thanh Nguyên đã xác định rõ ngành học tương lai của mình rồi nên đã từ chối lời mời. Còn Phó Thành Trạch thì khác, cậu ta vẫn luôn yêu thích bóng rổ và thật sự muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Sau khi đạt được sự đồng thuận với cha mẹ, cậu ta đã đồng ý lời mời của tuyển trạch viên vào ngày hôm sau, thậm chí còn phấn khởi mời tất cả mọi người đi liên hoan.
"Tớ sẽ cố gắng vượt qua huấn luyện thử, sau đó cố gắng chơi tốt trong tất cả các trận đấu sau này." Phó Thành Trạch nâng cốc coca lên, cảm xúc dâng trào: "Có khi ngày nào đó trong tương lai, các cậu sẽ nhìn thấy tớ thi đấu trên TV nữa."
Phó Thành Trạch lần lượt chạm cốc với mọi người, đến lượt Quý Đồng, cậu ta còn cố ý ngồi xổm xuống chạm cốc với cậu, nghiêm túc giao hẹn: "Nếu anh thật sự làm được, em nhớ phải đến xem anh thi đấu đó!"
Quý Đồng uống cạn coca trong cốc, nghiêm túc trả lời cậu ta: "Em sẽ cố gắng."
Khi đó cậu cũng đã là người lớn rồi, chỉ có thể đổi thân phận khác đến cổ vũ cho Phó Thành Trạch.
Mọi người bị giọng điệu nghiêm túc không tương xứng với vẻ ngoài của cậu chọc cười, huấn luyện viên Từ còn cười đến mức liên tục dụi mắt.
"Tốt quá." Huấn luyện viên Từ uống coca mà mặt đỏ bừng: "Thầy thật sự rất vui."
Dường như hôm nay ông chỉ nói được hai câu này.
Chờ liên hoan trưa kết thúc, Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng cùng nhau về nhà, Quý Đồng hỏi hắn: "Nhuyễn Nhuyễn, anh nghĩ sau này Phó Thành Trạch có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp không?"
"Anh không biết." Bùi Thanh Nguyên nói: "Anh hy vọng là có."
Nếu không có Quý Đồng, hắn sẽ không trở thành bạn bè với Phó Thành Trạch, sẽ không gia nhập đội bóng rổ, cũng sẽ không tham gia bất cứ trận đấu nào sau này, càng sẽ không có khán giả nhí đến cổ vũ cho các anh trai vào mỗi tối.
Có lẽ trường Trung học số 2 vẫn sẽ dừng bước tại giải đấu cấp Thành phố như mọi năm, có lẽ tiềm lực của các đồng đội vẫn sẽ chưa được phát huy.
Có đôi khi số phận cứ lặng lẽ bước lên một con đường khác như vậy.
Mà khởi đầu của mọi thứ thường không có gì đáng chú ý.
"Tối nay ăn gì nhỉ?"
Quý Đồng bắt đầu tính toán bữa tối thịnh soạn vào cuối tuần.
"Hôm nay không ăn cá nữa." Bùi Thanh Nguyên nói: "Ăn sườn cừu được không?"
"Được!"
Dưới ánh nắng ấm áp của mùa Đông, hắn nắm tay Quý Đồng dạo bước trên con đường quen thuộc, bất ngờ nhận ra có rất nhiều người đang qua lại trên con đường này, một tay cầm đồ uống, tay còn lại cầm điện thoại chụp ảnh.
Thường thì Bùi Thanh Nguyên tan học về nhà đã là chín mười giờ tối, cửa hàng hai bên đều đã đóng cửa, không có người qua lại.
Quý Đồng tò mò nhìn mấy ly nước trên tay những người đi ngang qua mình: "Đều là của một cửa hàng, trông có vẻ ngon ghê."
Cậu cấp tốc bật chức năng tìm kiếm: "Đó là một tiệm chè lâu đời nổi tiếng mấy năm gần đây, mọi thức trong cửa hàng đều rất đặc biệt, ngọt, mặn, chua, đắng... vị gì cũng có."
"Sau khi nhận được đầu tư từ bên ngoài thì tiệm chè này đã trở thành một chuỗi cửa hàng nhưng số lượng không nhiều, mỗi cửa hàng mở rất chậm, gần đây họ mới mở chi nhánh đầu tiên ở chỗ chúng ta." Quý Đồng ngẩn người: "Ở ngay phía trước luôn."
Cậu với Bùi Thanh Nguyên đến nơi đông người rất rồi dừng lại, bên trái là cửa hàng chè được trang trí với phong cách cổ xưa, bên phải là tiệm bánh Tinh Nguyệt mà cả hai không thể quen hơn được nữa.
Ở trước cửa tiệm chè có một hàng dài người đang đứng xếp hàng, trước cửa tiệm bánh cũng không kém cạnh, vì bánh mì với đồ uống vốn dĩ là sự kết hợp tự nhiên.
Nhìn qua cửa kính, bọn cậu trông thấy Hà Thế Văn đang bận rộn đi qua đi lại bên trong, đầu đầy mồ hôi.
Mãi mới có khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi, ông vừa liếc thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ ngoài cửa, đã vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu Bùi, Đồng Đồng!" Ông chào hỏi: "Hai đứa đi chơi cuối tuần à?"
Vẻ mặt Quý Đồng ngơ ngác, Bùi Thanh Nguyên phản ứng trước, đáp lại: "Cháu chào chú Hà."
"Ừ! Vào ngồi chơi không?" Ông quay đầu nhìn lại, sau đó gãi đầu tỏ ra hơi sầu não: "Nhưng đang đông quá nên chắc hơi chen chúc."
"Dạo này chú bận lắm à?" Bùi Thanh Nguyên hỏi ông.
"Ừ, từ khi bên cạnh mở cửa hàng này, ngày nào cũng thế..." Ông cười nói: "Giống hệt như về lại lúc bán bánh sừng bò hồi đầu, chú không ngờ mình lại may mắn như vậy, tự dưng lại có bánh từ trên trời rơi xuống."
Nói đến đây, Hà Thế Văn đến gần rồi hạ giọng nói: "Hơn nữa cửa hàng bên kia còn đến tìm chú, bảo rằng bánh của tiệm nhà chú rất ngon nên muốn hợp tác với chú để nghiên cứu và phát triển bánh ngọt mới. Mấy hôm nay chú vẫn đang do dự, trông họ đều có vẻ đáng tin lắm, không giống kiểu chỉ muốn kiếm tiền nhanh. Chú thì không lo bị lừa, chỉ là chú tò mò tại sao lại có việc tốt như vậy rơi vào đầu mình thôi..."
Hà Thế Văn lải nhải trong chốc lát, sau cùng mới nói: "Đúng rồi, sắp đến Tết, chú cũng không làm gì đặc biệt cả, để chú lấy cho hai đứa mấy hộp bánh ngọt, hộp đựng đẹp lắm, có thể mang đi tặng người khác. Hai đứa đứng đây chờ chú nhé."
Nhìn Hà Thế Văn vội vàng vào trong tiệm gói quà, Quý Đồng bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn, khẽ giật vạt áo ký chủ, nói: "Là ông nội à anh?"
"Anh đoán vậy." Hắn đáp.
Đứng nhìn đám đông hai bên cùng ký chủ một lúc, Quý Đồng không nhịn được mà cười rộ lên: "Chú Hà là người tốt, ông nội cũng thế."
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên nhớ lại ánh mắt tò mò của cậu vừa nãy, hắn nhìn sang tiệm chè bên cạnh, hỏi nhỏ: "Em muốn uống vị gì?"
Quý Đồng quả quyết nói: "Đương nhiên là tất cả đều muốn!"