Edit: Lune
Bùi Thanh Nguyên bị giọng điệu chững chạc của cậu chọc cho bật cười. Trong đôi mắt ánh lên những tia sáng vụn vặt dưới bóng cây, khiến gương mặt vốn luôn lạnh lùng của hắn thoáng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Bên cạnh có người đi ngang qua, giây trước Quý Đồng còn đang hùng hồn kéo tay áo của Bùi Thanh Nguyên, giây sau đã nhập vai em bé ba tuổi rưỡi: "Anh ơi, sao anh vẫn chưa ăn xong thế, chúng mình phải đi học rồi!"
Thời gian ăn sáng của cậu chỉ còn một phút!
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên đứng dậy, xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Buổi tối gặp ở nhà thể chất nhé."
Hắn mang theo tin đồn đến trường, nhưng sự đối xử sau khi bước vào cổng trường đã khác.
Không ai dám công khai cười đùa hắn nữa, một mặt do các giáo viên đã kiềm chế học sinh lớp mình, mặt khác là toàn bộ đội bóng rổ đã bảo vệ hắn. Một đám con trai cao lớn tạo thành một nhóm nhỏ đứng giữa các bạn, so ra thì vẫn cực kỳ có sức nặng.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên không dám xác định, nhóm đồng đội của hắn rốt cuộc là công nhận hắn nhiều hơn, hay là bị hệ thống nhà hắn bắt thành tù binh nhiều hơn.
Dẫu sao giờ mỗi tối hắn đi tập bóng, câu đầu tiên nghe được không phải là "Đến rồi à, mau đi thay quần áo đi", mà là "Khi nào Đồng Đồng mới đến vậy?".
Ngay cả huấn luyện viên Từ cũng thất thủ, ngày nào đi làm cũng mang theo vịt đồ chơi cùng gấu bông đáng yêu, chuyên dùng để dỗ dành bạn nhỏ, hình tượng trung niên nam tính chói lọi cũng từ từ tan vỡ.
Bùi Thanh Nguyên bước vào lớp, thái độ các bạn trong lớp A3 cũng trở nên bình thường hơn nhiều. Có người chủ động chào hỏi hắn, cũng có người im lặng giả chết.
Nói chung, mọi thứ đều đang dần tốt lên, ngoại trừ bạn lớp phó học tập nào đó đang điên cuồng đắm chìm trong sự suy diễn của bản thân.
Nghỉ giữa tiết, Lâm Tử Hải hấp tấp chạy qua, ra vẻ quan tâm nói: "Lớp trưởng, còn mười ngày nữa là đến kỳ thi tháng, cậu ôn tập sao rồi? Có muốn tôi tổng hợp kiến thức trọng tâm cho không?"
"..." Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu ta một cách kỳ lạ: "Giúp tôi tổng hợp bài sai à? 8 và 20?"
Đây là hai bài lần trước Lâm Tử Hải làm sai mà hắn đã thuận miệng nhắc.
"Hôm đó cậu đơn thuần là mò!" Lâm Tử Hải lập tức xù lông: "Do cậu may mắn thôi, nhưng lúc vào phòng thi sẽ không gặp may như vậy nữa đâu. Cậu làm lớp trưởng, nếu thành tích kém quá sẽ khiến cô Châu mất mặt!"
"Có lòng muốn tổng hợp kiến thức trọng tâm cho mà còn không cần, đúng là không biết cảm kích..."
Bùi Thanh Nguyên nghe cậu ta lẩm bẩm hồi lâu, chậm rãi lật sách trên tay, mãi đến khi Lâm Tử Hải chờ sốt ruột mới phun ra một chữ "À".
Lâm Tử Hải bị thái độ của hắn làm cho nghẹn lại, bực mình phủi tay quay về chỗ ngồi: "Được rồi, được rồi, cậu cứ chờ đến ngày có điểm thi rồi khóc đi!"
Quý Đồng không thể đợi thêm nữa, cậu nhanh chóng quay lại cảnh này để làm tư liệu lịch sử đen tối trong tương lai: "Em muốn tua nhanh đến kỳ thi tháng ghê, không biết lúc có điểm thi Lâm Tử Hải có khóc không nhỉ?"
Bùi Thanh Nguyên suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời cậu: "Chắc sẽ tức mà khóc."
Quý Đồng lại nhanh chóng tạo thêm một album《Tổng hợp những pha phát ngôn để đời》, nói như vẹt: "Cậu ta cứ chờ đến lúc công bố điểm thi rồi khóc đi!"
...
Nhà thể chất tối nay tràn ngập mùi lẩu. Huấn luyện viên Từ thấy kỹ thuật của các đội viên tiến bộ vượt bậc nên ngày nào cũng rất vui vẻ, còn cố tình chuẩn bị cho Quý Đồng một nồi lẩu.
Trước mùi thơm kích thích của nồi lẩu cùng tiếng cổ vũ của bạn nhỏ, trận đối kháng trong đội tối nay càng thêm quyết liệt.
Quý Đồng ngồi bên ngoài vừa nhúng lẩu vừa ngắm nhìn cơ bắp của các anh đẹp trai, thỉnh thoảng còn được huấn luyện viên Từ lau mồ hôi rồi đưa sữa cho, cậu cảm thấy mình đúng là hệ thống hạnh phúc nhất trên đời.
Vả lại, dù cậu có ăn bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ không béo.
Chỉ cần có thể duy trì hình người lâu hơn một chút, ít nhất cũng phải đảm bảo mỗi ngày có thể thoải mái ăn ba bữa. Nếu vậy, Quý Đồng bằng lòng làm hệ thống cả đời.
Ngồi ăn lẩu là quên hết thời gian, bốn mươi phút tối nay đã dùng hết ngay sau khi Bùi Thanh Nguyên dẫn cậu ra khỏi cổng trường.
Nhóc người máy đã xây một vườn hoa trong khu vực cảm xúc của Bùi Thanh Nguyên. Lúc này cậu đang ngồi trên xích đu, đung đưa cặp chân ngắn xíu của mình, buồn phiền nói: "Xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay không về nhà cùng anh được rồi."
Chẳng hiểu sao Bùi Thanh Nguyên lại hiểu ý bóng gió của cậu: "Hôm nay có muốn anh dẫn em đến tiệm bánh không?"
"Muốn muốn." Quý Đồng nói với vẻ mặt tỉnh bơ: "Nhuyễn Nhuyễn là ký chủ tốt nhất em từng gặp đó!"
"Em mới chỉ gặp một ký chủ."
"Vậy cũng là tốt nhất!"
Cậu thiếu niên đạp xe đạp dừng trước tiệm bánh trước khi nó đóng cửa. Sau đó kiên nhẫn chờ người máy nhỏ trong đầu tắm mình trong mùi thơm.
Trên đường phố yên tĩnh về đêm, mùi bánh nướng thơm phức len lỏi vào hơi thở của hắn, làm tâm trạng hắn ngày càng trở nên nhẹ nhõm.
Dưới ánh đèn đường màu cam, cửa kính của tiệm bánh đột nhiên bị đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mập mạp ló đầu ra ngoài, ông đẩy cặp kính sắp tuột xuống của mình rồi hỏi hắn bằng giọng ôn hòa: "Cậu học sinh, cháu muốn làm thêm à?"
Bùi Thanh Nguyên hoang mang nhìn qua.
"Chú thấy tối muộn hôm nào cháu cũng đứng đây ngẩn người." Ông chủ tiệm bánh chỉ mặt kính phía trước, bên trên có dán một tờ quảng cáo tuyển người: "Nếu cháu đủ mười sáu tuổi rồi thì có thể đến đây làm thêm vào những ngày nghỉ. Nếu muốn làm thì cứ nói với chú, đừng ngại, chú sẽ cố gắng sắp xếp thời gian làm việc cho cháu để không ảnh hưởng đến việc học."
Hôm trước Quý Đồng đi cùng Bùi Thanh Nguyên nhưng cậu thấp quá nên ông chủ tiệm bánh không nhìn thấy. Ông nghĩ ngày nào hắn cũng đứng chần chừ ở đây là vì muốn làm thêm song lại không dám mở miệng.
Ông chủ tiệm bánh cũng có con nên rất thông cảm với cậu học sinh trầm tính hiểu chuyện, muốn đi làm thêm để đỡ đần gia đình thế này.
Mất một lúc lâu Bùi Thanh Nguyên mới nhận ra sự hiểu lầm ấy, trên mặt hắn hiếm khi xuất hiện vẻ xấu hổ. Hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng từ chối lòng tốt ấm áp này: "Không phải cháu muốn làm thêm... Xin lỗi, cảm ơn chú ạ."
Hắn giẫm lên bàn đạp, vội vàng rời khỏi tiệm bánh. Ông chủ còn đứng phía sau lớn tiếng dặn dò: "Cậu học sinh đạp chậm thôi, chú ý cẩn thận nhé!"
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên đạp càng nhanh hơn, mái tóc ngắn bị thổi rối tung, vạt áo mỏng của hắn cũng bất ngờ phồng lên trong gió đêm.
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ luống cuống tay chân này của Bùi Thanh Nguyên, Quý Đồng ngồi trên xích đu cười không ngậm được miệng, đã thế còn trượt "bịch" một cái xuống đất.
Ký chủ như vậy mới có hơi thở của tuổi trẻ chứ.
Nhóc người máy vỗ mông đứng dậy, bắt đầu lặng lẽ chụp ảnh lưu niệm, cậu thích biểu cảm sinh động hiện giờ của Bùi Thanh Nguyên.
Cùng lúc đó, từ trong bụi hoa cậu mà tỉ mỉ chăm bón bỗng có một con bướm chưa từng thấy bay ra, nhẹ nhàng đậu vào chuỗi dữ liệu lập lòe đang lưu động của cậu như thể vạt áo bay lên.
Trong không gian bí mật không có ai khác, nhóc người máy ngơ ngác nhìn con bướm bay ra từ trái tim ký chủ. Cơ thể trắng muốt tựa như bông tuyết, nó khẽ đậu lên thân thể máy móc của cậu rồi phe phẩy đôi cánh xinh đẹp, hết thảy đều đẹp như mộng ảo.
Quý Đồng còn có thể trông thấy Bùi Thanh Nguyên đang vội vã đạp xe bên ngoài, khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên được ánh trăng rọi sáng, vẻ ngoài chật vật nhưng trong lòng lại rộ cánh bướm.
Cậu vô thức thả nhẹ động tác, không muốn kinh động đến sinh vật đẹp đẽ kia, trong lòng cũng dấy lên một niềm kiêu hãnh hân hoan.
Lần đầu tiên gặp gỡ, Quý Đồng còn bị gió lốc lan tràn trong đây thổi tung tóc, nhưng giờ nơi đây đã trở thành bãi cỏ yên bình với ánh nắng dịu êm. Đây là sự thay đổi mà cậu đã mang đến cho ký chủ kể từ khi xuất hiện.
Quý Đồng thấy rất vui vì tình trạng của ký chủ đã tốt lên, song cũng cảm thấy khó chịu.
Cậu không muốn thấy cảnh ký chủ phải chịu tủi thân để làm nhiệm vụ hạnh phúc gia đình.
Trong cuộc họp ở trung tâm hệ thống ngày đó, Quý Đồng đột nhiên nghĩ ra một cách đó là để mình và ký chủ cùng nhau xây dựng gia đình. Chẳng qua xem phản ứng của đồng nghiệp búp bê thì có lẽ chưa từng có hệ thống nào hoàn thành nhiệm vụ bằng cách đó cả, vì vậy cậu không chắc làm vậy có được không nên cũng không dám nói với ký chủ.
Hơn nữa, giờ La Tú Vân là người thân duy nhất của ký chủ. Tuy Quý Đồng cảm thấy phần tình thân này vô cùng mờ nhạt, hoàn toàn không đáng để trân trọng, nhưng cậu không thể quyết định thay người trong cuộc được. Dù sao đây cũng là cuộc đời của ký chủ, biết đâu trong lòng ký chủ chưa thành niên vẫn còn mong ngóng tình mẫu tử đến muộn thì sao?
Dữ liệu màu xanh lá phát sáng trên người Quý Đồng không ngừng lưu động, nó thể hiện rằng cậu đang ở trong quá trình tính toán tốc độ cao, thỉnh thoảng lại phát ra một loạt âm thanh không phản hồi.
Thôi bỏ đi, cậu sẽ quan sát kỹ thêm một thời gian nữa là được. Dù sao cũng còn gần hai mươi ngày nữa mới đến thời hạn mà nhiệm vụ đưa ra.
Theo Bùi Thanh Nguyên về đến nhà rồi vào trong phòng. Quý Đồng thấy hắn lại lấy quyển thiên thư mà mình không hiểu ra nghiêm túc tự học, cậu nghĩ mình cũng phải nỗ lực hơn. Vì thế cậu tìm đâu ra rất nhiều hạt giống hoa giống như trò ảo thuật, hơn nữa còn mặc thêm tạp dề và đi giày cao su.
Cậu muốn trồng một trăm loài hoa để làm nơi đậu cho con bướm quý giá này.
Dữ liệu chứng minh rằng, cứ mỗi 1% tối ưu hóa cảnh vật trong khu cảm xúc của ký chủ, tốc độ lật sách của ký chủ sẽ tăng thêm một giây.
Đây có lẽ là sức mạnh của giáo dục hạnh phúc.
...
Đôi lời từ tác giả:
Dù sao bây giờ Nhuyễn Nhuyễn vẫn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi với trái tim có bươm bướm mà thôi.
Có điều không bao lâu nữa sẽ rời khỏi ngôi nhà này, gia đình hai bên cũng sẽ nghênh đón số (báo) phận (ứng) vốn có~