Edit: Lune
Trong khu công nghệ, tòa nhà cao tầng với những bức tường bằng kính phản chiếu ánh nắng chói chang.
Sáng đầu xuân, nhóm người đi làm vội vã bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, mua một cốc cà phê Mỹ khi đi ngang qua quán cà phê đông đúc trong khu công nghệ, bắt đầu một ngày làm việc trong mùi thơm vừa đắng vừa tỉnh táo.
Giữa dòng người hối hả, một cô gái tóc dài bước đi nhẹ nhàng, đang mong chờ bữa sáng buffet ở công ty mới.
Lúc cô bước vào tòa nhà cao tầng xa hoa nằm ở trung tâm khu công nghệ, những người xa lạ lướt qua cô thầm ghen tị.
Đây là ngày thứ hai Lục An Kỳ làm việc tại công ty công nghệ Hai Cái Cây. Hôm qua, cô mua đồ ăn sáng ở dưới khu chung cư để qua loa cho xong bữa, đến công ty sớm nhưng lại thấy tất cả các vị trí làm việc đều trống trơn.
Cô ngồi ở quầy lễ tân của văn phòng tổng giám đốc ngơ ngác gần nửa tiếng, tới khi sắp đến giờ làm việc mới thấy đồng nghiệp lần lượt bước ra từ thang máy, ai nấy cũng tươi cười hớn hở, nhìn như... vừa ăn no say ấy?
Khi thấy Lục An Kỳ, quản lý nhân sự lập tức nhắc cô đừng quên rằng nhà ăn của công ty có phục vụ buffet suốt cả ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể đi ăn miễn là không ảnh hưởng đến công việc.
Thật ra Lục An Kỳ không quên phúc lợi đã được hứa hẹn này khi phỏng vấn, chẳng qua cô không coi là thật.
Chỉ cần bày ra một ít trái cây với đồ ăn nhẹ trong nhà ăn cũng có thể gọi là buffet rồi.
Công ty lớn như vậy, bản chất của phúc lợi chắc chắn là để nâng cao hiệu quả làm việc của nhân viên.
Kết quả là lúc đi ăn trưa vào ngày hôm đó, trông thấy những đầu bếp chuyên nghiệp đứng xếp hàng trong nhà ăn rộng rãi, cô mới nhận ra mình đã nghĩ sai hoàn toàn.
Nhà ăn của công ty này dường như đang nghiêm túc chế biến món ăn ngon cho nhân viên.
Cho nên hôm nay cô cố tình để bụng rỗng đến ăn sáng.
Lục An Kỳ bước vào thang máy, trong lòng vừa mong đợi vừa hơi căng thẳng.
Mấy ngày trước, tổng giám đốc đã đi công tác nước ngoài, nghe đâu hôm nay sẽ trở về. Không biết vị tổng giám đốc trẻ tuổi thường xuất hiện trên báo chí kia có thật sự lạnh lùng như vậy không.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ âu phục màu đen bước vào. Lục An Kỳ nhìn người nọ rồi ngượng ngùng quay đi.
Đây là phản ứng vô thức khi thấy một anh chàng đẹp trai.
Người kia rất trắng, khuôn mặt điển trai, đôi mắt ánh lên ý cười rạng rỡ như thể vừa nghe được một tin tốt, tâm trạng vui tươi kia cực kỳ có sức lan tỏa.
Lục An Kỳ lén liếc nhìn, luôn cảm thấy đối phương rất quen.
Thang máy bắt đầu di chuyển lên, trước hình ảnh phản chiếu của bức tường bóng loáng như gương trong buồng thang máy, người đàn ông nọ chú ý đến cô, chủ động nói: "Bạn là nhân viên lễ tân mới của văn phòng tổng giám đốc phải không?"
Lục An Kỳ giật mình, vội vàng nói: "Vâng, chào anh!"
Cô nhớ ra rồi, vào ngày phỏng vấn, người này ngồi bên cạnh HR, vì không mặc âu phục nên nhìn khác hẳn hôm nay, thành ra vừa rồi cô không nhận ra ngay được.
Hơn nữa, hôm đó cậu ấy không nói gì cả, chỉ khi nghe cô nói về lý do muốn đến làm việc ở Hai Cái Cây mới mỉm cười siêu đẹp thôi.
Hai Cái Cây là một công ty công nghệ trong nước phát triển nhanh nhất trong những năm gần đây, cạnh tranh ngang ngửa với thương hiệu nước ngoài Z Art, chiếm một nửa thị trường robot gia dụng trong nước. Lượng lớn nhân tài trẻ đổ về đây, không chỉ thu hút sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng địa phương mà còn thu hút nhiều nhân tài từ các tỉnh khác và thậm chí cả nước ngoài.
So với những đối thủ cạnh tranh có cv sáng giá thì cv của Lục An Kỳ không quá nổi bật. Khi nộp cv, thật ra cô cũng chỉ mang tâm trạng nếu được thì tốt, không được thì coi như đi thăm thú một phen.
Năm đó vừa tốt nghiệp đại học, cuộc của Lục An Kỳ không được như ý lắm, cô từng rơi vào trạng thái trầm cảm. Khi ấy, sản phẩm thứ hai của công ty Hai Cái Cây là robot Mark đang gây sốt trong nước, cũng kéo cả sức hot của sản phẩm đầu tiên là robot Viên Kẹo lên theo.
Khi Lục An Kỳ với cuộc sống đang rối bời ngồi ngẩn người một mình ở trạm xe buýt, nhìn vào dáng vẻ ngốc nghếch của Viên Kẹo trong poster trên bảng quảng cáo đối diện, chẳng biết tại cô lại quyết định mua một con.
Có lẽ là vì trông nó còn ngốc hơn mình.
So với robot Mark cỡ lớn có cấu tạo phức tạp thì robot Viên Kẹo cỡ nhỏ có giá rất rẻ, chưa đến 200 tệ, tương đương với một món đồ chơi cao cấp của trẻ em.
Con robot này biết nhảy múa, biết kể chuyện cổ tích và trò chuyện với cô này. Cũng giống như những món đồ chơi khác, nó có tên riêng mà Lục An Kỳ đặt cho, mỗi khi nghe thấy cô thở dài, nó sẽ chủ động kể cho cô nghe một loạt chuyện cười lạnh mà cô chưa từng nghe qua, cho đến khi cô phì cười.
Nó đã cùng cô trải qua nhiều đêm tưởng chừng như không thể vượt qua, và chứng kiến không chỉ một lần mặt trời thức dậy.
Trong buổi phỏng vấn, Lục An Kỳ không nói gì nhiều về kinh nghiệm làm việc của mình, chỉ đơn giản nói rằng cô muốn trở thành đồng nghiệp với người đã thiết kế ra robot Viên Kẹo.
Khi ấy, người đàn ông trẻ tuổi da trắng ngồi đối diện cô đã mỉm cười ngay khi vừa nghe.
Giờ phút này, người nọ đang đứng trong buồng thang máy và cũng mỉm cười, chủ động bắt tay với Lục An Kỳ: "Giờ chúng ta đã là đồng nghiệp rồi."
Lục An Kỳ tạm thời chưa hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói này, cô nghĩ rằng có lẽ người kia là HR hoặc quản lý của một bộ phận nào đó, nói chung là cấp bậc chắc phải cao lắm thì mới có thể tham gia phỏng vấn.
Không chỉ đẹp trai mà tính cách cũng thân thiện cực kỳ, đã vậy còn nhớ cô nữa chứ.
Quản lý của Hai Cái Cây hầu hết đều rất trẻ, bởi vì đội ngũ khởi nghiệp ban đầu chỉ là một nhóm sinh viên, chủ tịch cũng mới 24 tuổi, cho nên cô cũng không thấy ngạc nhiên.
Lục An Kỳ vội vàng bắt tay với cậu: "Cảm ơn cậu còn nhớ tôi."
"Tôi nhớ từng người đồng nghiệp." Đối phương cười nói, sau đó hình như nhớ ra một chuyện quan trọng, lẩm bẩm: "Nhưng chắc ấn tượng của bạn về tôi không sâu lắm nên không thể hỏi bạn được."
Trong buổi phỏng vấn, tất cả mọi người đều ngồi.
Lục An Kỳ ngẩn ra, đang nghĩ xem mấy lời này có nghĩa gì thì thang máy đã lên đến nơi, dừng ở tầng có nhà ăn.
Người đàn ông trẻ tuổi lịch sự đợi cô ra khỏi thang máy trước, hai người lần lượt đi qua hành lang về phía nhà ăn.
Lục An Kỳ còn nghe thấy người nọ gọi điện thoại.
"Em đang lên rồi, vừa đến cửa nhà ăn."
"Không được, một giây cũng không đợi được nữa, em vội lắm rồi, anh mau lên đây đi..."
Giọng nói của cậu ấy nhẹ nhàng vui tươi, còn mang theo một xíu vẻ nhõng nhẽo, giống như đang nói chuyện với người yêu vậy.
Lục An Kỳ sờ vành tai nóng bừng, bước vào nhà ăn, để ý thấy những người đồng nghiệp xa lạ đang thân thiện chào cô, còn chúc ngày mới vui vẻ nữa.
Hầu hết mọi người đều đeo thẻ nhân viên, khi ánh mắt Lục An Kỳ quét qua những người đồng nghiệp của mình, cô bỗng nhớ đến cậu đồng nghiệp mà mình vừa gặp trước đó không đeo thẻ, nên không biết cậu ấy ở bộ phận nào.
Bữa sáng buffet này cực kỳ phong phú, gần như tương đương với quy cách của khách sạn năm sao, bao gồm các món ăn sáng đặc trưng của từng vùng miền khác nhau, thậm chí trong số các đầu bếp còn có những người mang gương mặt ngoại quốc, đoán chừng tay nghề cũng rất chính thống.
Bảo sao lúc cô vừa vào nhóm thảo luận trong khu công nghệ, mọi người đã nói TT là một công ty dùng tâm làm sản phẩm, dùng linh hồn làm bữa ăn cho nhân viên.
TT là viết tắt tên tiếng Anh của công ty, Two Trees. Nó ngắn gọn hơn tên tiếng Trung và cũng tiện đánh máy hơn nữa.
Nhìn thế là đủ rồi, lúc Lục An Kỳ đang chuẩn bị lấy đĩa thức ăn thì nghe thấy một loạt tiếng chào sau lưng.
Cô quay đầu lại, thấy người thanh niên kia đi tới, các đồng nghiệp xung quanh hiển nhiên đều biết cậu, sôi nổi chào hỏi: "Chào buổi sáng, chủ tịch Quý."
Lục An Kỳ: !!!
Cô vừa nghe thấy gì cơ!?
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lục An Kỳ, Quý Đồng mỉm cười chào mọi người.
Có nhân viên khá hoạt bát còn hỏi: "Chủ tịch Quý đi công tác về rồi, sao hôm nay không thấy sếp Bùi đến cùng vậy?"
"Anh ấy đang đỗ xe." Quý Đồng nói: "Lúc nữa sẽ đến."
Hôm nay cậu không đi lấy đĩa thức ăn ngay mà lại đứng bắt chuyện với các đồng nghiệp, từ thời tiết đẹp cho đến hương vị bữa sáng.
Vì nhân viên chủ yếu là người trẻ nên khi nói chuyện không có khoảng cách thế hệ, văn hóa công ty lại khuyến khích giao tiếp và trao đổi bình đẳng, bầu không khí nói chung rất tuyệt vời.
Có điều mọi người dần dần phát hiện, hôm chủ tịch Quý lại thân thiện hơn bình thường, rất nhiệt tình trò chuyện với mọi người, có nhân viên kỳ cựu lập tức hiểu ra điều gì.
Âu Dương Vũ ngồi gần cửa sổ quay đầu lại nhìn, vẻ mặt khó hiểu: "Sao cậu ấy vẫn chưa đi lấy bữa sáng? Lề mề cả nửa ngày rồi, điều này không khoa học gì cả."
Năm năm trôi qua, nhóm sinh viên đại học ngây ngô ngày nào giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Tạ Dữ Trì dùng nét mặt lạnh lùng để thể hiện vẻ khó hiểu của mình: "Thế mà cậu còn không nhìn ra được à?"
Âu Dương Vũ cố gắng suy nghĩ: "Giờ cậu ấy chưa đói?"
Tạ Dữ Trì nghĩ một lúc rồi khịt mũi: "Đúng là quản lý Âu Dương có khác, thường xuyên bị phạt đi công tác vì bước chân trái vào công ty."
Hình ảnh Quý Đồng mặc âu phục bước vào công ty với vẻ mặt rạng rỡ năm nào cũng sẽ tái diễn một lần, hai lần đầu bọn họ còn không hiểu gì, nhưng về sau mãi cũng hiểu được lý do đằng sau, nhóm nhân viên kỳ cựu cũng sẽ phối hợp một cách ăn ý.
Đáng tiếc là quản lý Âu Dương thường xuyên đi công tác luôn bỏ lỡ một ngày hoàn mỹ này, cho nên vẫn ngơ ngác lắm.
"..." Bị đâm trúng chỗ đau, Âu Dương Vũ dựng thẳng lưng, cãi lại: "Đi công tác thì làm sao? Em thích nhất là đi công tác, ở khách sạn sướng biết bao."
Thôi Dĩ Nam lắc đầu, đến quẻ cũng không cần bói: "Tớ có linh cảm cậu sắp đến một nơi có điều kiện gian khổ công tác."
"Đùa chứ đại sư, cậu đừng dọa tớ..."
Quý Đồng đi tới chỗ bọn họ, dáng người thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng, cậu được các nhân viên tinh ý khen đến mức vui phơi phới, nhưng lời khen ấy mà, càng nhiều càng ít.
Thôi Dĩ Nam từng trải và Tạ Dữ Trì gần như lên tiếng cùng lúc: "Trông em hôm nay hơi khác."
Quý Đồng tỏ vẻ mong chờ: "Khác chỗ nào?"
Tạ Dữ Trì nói ngắn gọn: "Cao hơn trước."
Giọng điệu của Thôi Dĩ Nam rất đỗi chân thành: "Cậu lại cao lên đấy à?"
Bấy giờ Quý Đồng mới hài lòng ngồi xuống, cười cong mắt: "Em một mét tám rồi!"
Nói đúng ra thì phải là 179.99998.
Số lẻ nằm sau dấu phẩy nhiều quá nên Quý Đồng mạnh dạn làm tròn luôn.
Những năm qua, nhiệm vụ cốt truyện của ký chủ vẫn đang tiếp tục tiến hành, mỗi lần hệ thống phát thưởng, Quý Đồng đều chọn trưởng thành ngoại hình, mặt thiếu niên vốn non nớt dần trở nên trưởng thành.
Chỉ riêng chiều cao thì mỗi lần chỉ có thể tăng với khoảng cách nhỏ xíu 0,2cm.
Quý Đồng từng tìm Máy chủ kháng nghị, nhưng Máy chủ lạnh lùng có bím tóc màu trắng cho biết: Xét đến tuổi tác, đây là đường cong tăng trưởng chiều cao hợp lý.
Do đó, từ 179 đến vô hạn tiệm cận với 180 mất đến năm nhiệm vụ.
Lần tăng chiều cao gần nhất của cậu là từ nhiệm vụ mà cậu với Bùi Thanh Nguyên đã hoàn thành khi đi công tác nước ngoài vài ngày trước.
Nhìn chuỗi số lẻ nằm sau dấu phẩy siêu dài phía sau 179 kia, Quý Đồng có lý do chính đáng nghi ngờ rằng Máy chủ chắc chắn đã cố ý không cho cậu cao đến 180.
Cảnh giác với AI xấu xa.
Nhưng không sao, nhân loại thông minh còn biết làm tròn mà.
Sáng sớm hai người cùng đến công ty, sau khi cho Tiểu Hắc vào gara, Bùi Thanh Nguyên vừa hay nhận được cuộc gọi lúc đó, Quý Đồng nóng lòng muốn cho cả thế giới mình cao hơn nên lên trước.
Nghe câu thông báo tin vui 180, hai người bạn kiêm đồng nghiệp rất nể mặt mà vỗ tay cho: "Chúc mừng chúc mừng."
Âu Dương Vũ mơ màng mới chợt hiểu ra, bật thốt: "Thay đổi rõ thế à? Em có thấy gì đâu nhỉ?"
Cậu ta vừa nói xong, Thôi Dĩ Nam và Tạ Dữ Trì lập tức lia ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác đến.
"Không rõ à?" Quý Đồng chống cằm nhìn cậu ta, giọng điệu vẫn như thường: "Tiểu Hoàng ở công trường chắc đang vất vả lắm, cậu có muốn đi công tác tiện thể thăm cậu ấy luôn không?"
Công ty đang xây dựng một loạt các kiến trúc chủ đề robot quy mô lớn ở tỉnh lân cận, Hoàng Văn là kỹ sư công trình nên ngày nào cũng vừa đau vừa sướng ngâm mình trong công trường.
"..." Nghĩ đến Tiểu Hoàng càng ngày càng như cục than, Âu Dương Vũ không khỏi run lên: "Dù tớ không biết tớ đã sai ở đâu nhưng chắc chắn là lỗi của tớ, xin hãy cho tớ một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ."
Trong tiếng cười đùa, một lần nữa có một sự xáo trộn tại lối vào nhà ăn.
Lần này là tổng giám đốc Bùi đến.
Gần đó, Lục An Kỳ vừa dùng điện thoại tìm kiếm về chủ tịch Quý một hồi lâu ngẩng đầu lên.
Người đàn ông bước vào có khuôn mặt lạnh lùng giống như trong các bức ảnh trên báo. Hắn cũng mặc một bộ âu phục vừa vặn, trên người chủ tịch Quý thì trẻ trung tươi sáng, còn trên người hắn lại sắc bén u ám, khí chất khiếp người khiến không ai dám lại gần.
Lục An Kỳ nhận thấy, tổng giám đốc Bùi vừa bước vào đã nhìn thẳng vào chủ tịch Quý đang ngồi bên cửa sổ.
Lúc hắn trông thấy Quý Đồng đang hào hứng nói chuyện với các bạn, bàn trước mặt vẫn còn trống, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của hắn chợt hiện lên chút bất lực dịu dàng.
Trong tiếng chào của các nhân viên, hắn khẽ gật đầu, đi về phía quầy buffet.
Lục An Kỳ tò mò nhìn ngắm vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, và cả vị chủ tịch còn trẻ hơn nữa bên kia.
Sau khi tìm kiếm, cô mới biết hai chức vụ Chủ tịch và Tổng giám đốc của Hai Cái Cây ban đầu đều do Bùi Thanh Nguyên đảm nhiệm, các thành viên trong đội nòng cốt đều sở hữu một số cổ phần nhất định, về sau Bùi Thanh Nguyên đột nhiên chuyển gần như toàn bộ cổ phần của mình sang tên một trong những cổ đông, do đó chức vụ chủ tịch cũng nghiễm nhiên được thay đổi.
Chuyện này đã từng gây ra một làn sóng tranh luận từ phía bên ngoài, có người cho rằng công ty công nghệ mới nổi này đã xảy ra mâu thuẫn nội bộ giữa các thành viên cốt cán, hoặc là Bùi Thanh Nguyên đã thành công trong lĩnh vực này nên muốn rời sân để tìm kiếm đường đua mới.
Trong số những suy đoán đó, một giả thuyết kỳ quặc nhất là theo thông tin được cho là từ một nhân viên nội bộ, chủ tịch Bùi đã chủ động chuyển giao cổ phần vì cổ đông kia cảm thấy được gọi là chủ tịch rất oách.
... Bịa lý do cũng phải có lý tí chứ.
Lục An Kỳ đương nhiên cũng không tin, nhưng nhớ lại ánh mắt dịu dàng xuyên qua đám đông, và nụ cười rạng rỡ của vị chủ tịch kia, cô bỗng không dám chắc.
Cô thấy tổng giám đốc Bùi cầm đĩa đầy ắp thức ăn đi về phía cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh chủ tịch Quý.
Trong ánh nắng ấm áp tràn vào, đôi mắt kia sáng rỡ vô cùng.
Bùi Thanh Nguyên biết cậu vừa lên đến nơi, chắc chắn sẽ bận rộn khoe chiều cao của mình trước, nên hắn nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn trước mặt cậu: "Ăn sáng trước đã."
Sau khi chào Bùi Thanh Nguyên xong, các đồng nghiệp thông minh ăn no rồi quyết định không tráng miệng bằng đồ ăn cho chó nữa, nhường lại không gian cho đôi tình nhân này.
"Toàn món em thích ăn." Quý Đồng nhìn đĩa thức ăn, chuẩn bị bật máy, còn lịch sự nói cảm ơn nữa: "Cảm ơn sếp Bùi nhé."
Sau khi trưởng thành, bữa sáng vẫn đa dạng mỗi ngày.
Mỗi lần nghe thấy Quý Đồng gọi mình như vậy, trong lòng Bùi Thanh Nguyên đều sẽ có một cảm giác rất kỳ diệu, tựa như có vô vàn khoảng thời gian lộng lẫy lướt qua trái tim vậy.
Hắn thấy Quý Đồng cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, để lộ làn da trắng ngần cùng mặt dây chuyền chìa khóa vàng chói.
Thế là Bùi Thanh Nguyên hơi cúi người xuống, đưa tay cài lại cúc áo cho cậu, giọng nói rót vào tai Quý Đồng mang theo ý cười: "Rất hân hạnh được phục vụ chủ tịch."