Thế giới này, ngoài bản thân ra thì đều là người khác.
Trước đây Đỗ Nhược Hà không hiểu câu nói này cho lắm nhưng bây giờ thì triệt để thấu hiểu.
Nếu ngay cả việc tự làm cho bản thân hạnh phúc cũng không làm được thì làm sao có thể mong đợi người khác mang đến hạnh phúc cho mình.
Đối với một người trưởng thành, cuộc sống không chỉ có yêu đương mà còn có rất nhiều thứ đáng để họ quan tâm. Tình cảm là cần thiết nhưng đó cũng không phải là tất cả.
Đỗ Nhược Hà mang ơn Mộc Hi Vi, cũng vì phần ân nghĩa này mà canh cánh trong lòng. Nhưng nàng cũng không vì thế mà hoàn toàn mất đi sự kiên định vốn có.
Sau khi cùng Mộc Hi Vi nói rõ, hai người từ đó vẫn luôn giữ thái độ không nóng không lạnh khi tiếp xúc với nhau. Đỗ Nhược Hà thời điểm ở ký túc xá ban ngày thì đi học, ban đêm sẽ chạy đi làm thêm để trang trải chi phí sinh hoạt, tất nhiên là không thể nào đến Tinh Lạc.
Công việc nàng lựa chọn là làm phục vụ cho một quán cà phê gần trường học. Bà chủ quán này cùng với Lam Thư Dung có quen biết, cho nên Lam Thư Dung mới giới thiệu cho nàng, lương cũng trả cao hơn những chỗ khác.
Đỗ Nhược Hà làm việc rất chăm chỉ, nhờ vào sự hoạt bát đáng yêu của nàng mà giúp quán cà phê thu thêm được không ít khách quen. Bà chủ đối với chuyện này hết sức hài lòng, thỉnh thoảng còn thưởng thêm cho nàng.
Cũng nhờ vào việc đi làm thêm mà vòng xã giao của nàng cũng mở rộng thêm đôi chút, trong đó phải kể đến Xuân Cát.
Xuân Cát lớn hơn Đỗ Nhược Hà hai tuổi, đang là sinh viên đại học năm nhất. Gia cảnh Xuân Cát cũng khá tốt nhưng cô vẫn muốn đi làm thêm để trải nghiệm cuộc sống.
Bình thường Xuân Cát đối với nàng rất tốt, là kiểu tốt theo cách tôn trọng lẫn nhau, lắng nghe nhau. Kể từ khi có thêm người bạn này, Đỗ Nhược Hà cũng chịu mở lòng hơn, nói chuyện nhiều hơn và dần quên đi mấy thứ không vui ở chỗ Mộc Hi Vi.
"Tiểu Hà, hôm nay chị được xem tư liệu chiến tranh ngày xưa, so với những gì chị tưởng tượng thì còn khủng bố hơn nhiều. Em nhanh nhanh vào đại học đi, chúng ta còn có thể cùng nhau thảo luận."
Đỗ Nhược Hà mím môi cười: "Bà chị ơi, cho dù em muốn vô đại học ít nhất cũng cần hai năm nữa, lúc đó có lẽ chị đã phải đi thực tập rồi."
Xuân Cát miết miết cái cằm: "Vậy thì chị sẽ giả vờ nợ môn đăng ký học lại để đợi em. Em thấy ý tưởng này có được không?"
Đỗ Nhược Hà gật đầu trêu chọc: "Được, rất được. Có tiền liền được."
Xuân Cát quả quyết: "Quyết định như vậy đi, ngày mai chị bắt đầu trốn tiết là vừa."
Đỗ Nhược Hà bật cười: "Đừng ở đây nói nhảm, có khách đến."
Nàng nói xong thì cầm theo menu mang ra ngoài, nào ngờ người đến lại là Mộc Hi Vi.
Thấy bước chân nàng chững lại, Mộc Hi Vi cong môi: "Thế nào, không chào đón chị sao?"
Nàng đặt menu xuống bàn: "Không có, chị muốn uống gì?"
Mộc Hi Vi nâng mắt: "Không phải em còn rõ hơn chị sao?"
Sau đó cô lại bổ sung: "Capuchino không đường đi."
Đỗ Nhược Hà gật đầu, chậm chạp mà quay về quầy phục vụ.
Việc Đỗ Nhược Hà đi làm thêm cũng không có nói với Mộc Hi Vi, nếu như không phải người quen nhìn thấy nói với cô sợ rằng cô còn chưa biết được.
Mộc Hi Vi nhìn theo bóng lưng của Đỗ Nhược Hà, ánh mắt đăm chiêu không biết nghĩ gì.
Lần trước cô nói với nàng cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng mà nghĩ mãi cũng không thể nào có được đáp án chính xác.
Cô không phủ nhận bản thân thích Đỗ Nhược Hà nhưng lại không dám chắc tình cảm này rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu. Thật ra cô biết Đỗ Nhược Hà đối với việc gì cũng đều rất cố chấp, cô sợ lỡ như bản thân giữa đường chán nản sẽ gây ra tổn thương đối với nàng cho nên mới kéo dài đến tận hôm nay.
Sống hơn 30 năm, lần đầu tiên Mộc Hi Vi cảm thấy tiến thoái lưỡng nan như vậy.
"Capuchino của chị."
Âm thanh của Đỗ Nhược Hà cắt đứt mạch suy nghĩ của Mộc Hi Vi. Nàng nói xong muốn quay lưng đi thì bị cô gọi lại.
"Ngồi xuống nói chuyện một chút."
Đỗ Nhược Hà ngoái đầu nhìn về phía quầy phục vụ sau mới dời mắt nhìn cô: "Đang là thời gian làm việc, em..."
Mộc Hi Vi hơi thiếu kiên nhẫn: "Chỉ ngồi một chút thôi."
Ý tứ của cô rất rõ ràng, nàng nhỏ giọng: "Vậy đợi em một lát."
Đỗ Nhược Hà nói xong quay lại quầy phục vụ nói với Xuân Cát mấy câu, thái độ vô cùng thân thiết khiến cho Mộc Hi Vi bên này cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nhờ vả xong Đỗ Nhược Hà mới quay lại. Hai người tôi nhìn cô cô nhìn tôi một lúc lâu, cho đến cuối cùng Mộc Hi Vi là người mở miệng trước.
"Đừng đi làm nữa, chút tiền này chị cũng không thiếu. Bên ngoài rất phức tạp, em còn nhỏ khó mà phân biệt được người tốt hay xấu, chị không yên tâm."
Đỗ Nhược Hà mím môi: "Không bước ra ngoài thì mãi mãi sẽ không học được cách tự bảo vệ mình. Với lại em cũng không muốn mắc nợ chị quá nhiều."
Lần trước bà nội tìm đến khiến Mộc Hi Vi phải bỏ ra một tỷ để mua sự tự do cho nàng. Mộc Hi Vi đã âm thầm tính toán, đợi sau này đi làm sẽ từ từ dành dụm trả cho Mộc Hi Vi. Cho dù sau này mối quan hệ của hai người chuyển biến đến mức nào thì chuyện nào cũng phải ra chuyện đó.
Mộc Hi Vi tức giận: "Em... Nếu chị thực sự muốn, em nghĩ em có thể trả hết sao?"
Đỗ Nhược Hà rũ mắt, nàng đương nhiên biết là không trả hết, nhưng nàng vẫn muốn trả.
Nhìn nàng như vậy Mộc Hi Vi vừa trào phúng vừa đau lòng, cô đứng lên kéo lấy cổ tay Đỗ Nhược Hà: "Theo chị về nhà."
Đỗ Nhược Hà chậm chạp không muốn bước đi, vừa lúc này Xuân Cát chạy đến: "Cái chị kia, kéo tay kéo chân gì chứ!"
Cô nói xong thì từ chỗ Mộc Hi Vi kéo Đỗ Nhược Hà sang một bên, còn đứng chắn trước mặt nàng.
Ấn đường Mộc Hi Vi nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào tư thế hai người. Đỗ Nhược Hà biết Mộc Hi Vi đã nổi giận nên mới tiếng lên một bước nói với Xuân Cát: "Đây là chị gái của em, chị đừng hiểu lầm."
Chị gái?
Mộc Hi Vi hoàn toàn không hài lòng về xưng hô này mà Xuân Cát cũng có chút ngỡ ngàng. Lần trước Đỗ Nhược Hà nói với cô bản thân là cô nhi, làm gì có chị gái nào.
Đỗ Nhược Hà lại nói với Mộc Hi Vi: "Đây là công việc của em, mong chị đừng xen vào. Cuối tuần em sẽ về nhà tìm chị."
"Em..."
Mộc Hi Vi còn muốn nói gì đó nhưng nhìn vào thái độ của nàng cô chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà trở về. Con thỏ con này càng ngày càng to gan, cô nhất định phải ở trên giường làm cho nàng khóc mới hả dạ.
Sau khi Mộc Hi Vi rời đi, Xuân Cát mới tò mò: "Thực sự là chị gái em sao?"
Đỗ Nhược Hà lắc đầu, cuối cùng mới đem chuyện của mình và Mộc Hi Vi đơn giản kể một lượt.
Xuân Cát nghe xong thì cảm thán: "Người xinh đẹp quả thực không đáng tin."
Sau đó cô lại nhìn sang Đỗ Nhược Hà vội sửa lại: "Chị không nói em."
Đỗ Nhược Hà lắc đầu: "Chị đừng nói như vậy, chị ấy là người tốt, vấn đề nằm ở chỗ em."
Nếu như nàng ngoan ngoãn chấp nhận ở bên cạnh cô thì mọi chuyện cũng sẽ không trở nên phức tạp như vậy. Nhưng mà một khi đã đối với ai đó để tâm thì làm sao có thể chấp nhận được chuyện người kia không xem mình là duy nhất.
...
Cuối tuần, Đỗ Nhược Hà theo lời hẹn trở về nhà, Mộc Hi Vi cũng đã sớm đã ở trong nhà đợi nàng trở lại.
Cũng không biết có phải do thời gian này hiếm khi gặp mặt hay không mà Mộc Hi Vi càng nhìn càng thấy Đỗ Nhược Hà thay đổi. Nàng xinh đẹp, ổn trọng hơn xưa. Tuy chỉ vừa bước qua tuổi 18 nhưng khắp nơi đều toát lên hơi thở phụ nữ trưởng thành. Mộc Hi Vi không giấu được vẻ si mê.
Đỗ Nhược Hà vừa thay dép xong Mộc Hi Vi đã đem nàng ôm vào lòng, ở bên tai tỉ tê: "Nghỉ việc đi, chị không muốn em làm ở chỗ đó."
Đỗ Nhược Hà tránh thoát động tác của cô, đối diện mở lời: "Chị, em cũng có lòng tự tôn của riêng mình, không thể vì chị nói mấy câu thì em liền bỏ công việc. Nếu như cứ phụ thuộc vào chị, đến một ngày nào đó chị cảm thấy em chướng mắt thì em chẳng phải không còn gì sao?"
Mộc Hi Vi nắm lấy cổ tay nàng: "Tiểu Hà, em có biết trên đời này không có mấy người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với chị không? Em là muốn thách thức khả năng chịu đựng của chị?"
Đỗ Nhược Hà mỉm cười, cảm xúc có chút khó nén: "Em một thân một mình không nơi nương tựa, cũng nhờ có chị mà có thể yên ổn sống ở cái đất Lạc Dương này. Em biết em không nên đối với chị có quá nhiều đòi hỏi nhưng em là không có cách nào. Chị Hi Vi, đời em chỉ có hai ước muốn. Một là được tự do làm điều mình thích, hai là có được một người thật lòng thật dạ yêu thương mình. Chị có thể thỏa mãn em sao?"
Nói tới đây, hai bên khóe mắt nàng tràn ra hai dòng nước mắt. Có lẽ cảm xúc đã tích tụ quá lâu, một khi vỡ tan thì không cách nào ngăn lại được.
Mộc Hi Vi không trả lời nhưng thật ra Đỗ Nhược Hà đã biết được đáp án.
Trong không gian yên tĩnh, nàng đem từng món quần áo trên người cởi xuống, thân thể thiếu nữ trẻ tuổi từng chút từng chút bại lộ ra ngoài.
"Chị Hi Vi, xem như là em đền đáp chị. Sau đêm nay, em sẽ dọn về ký túc xá, sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa."
Mộc Hi Vi im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn đem Đỗ Nhược Hà áp xuống sô pha từng chút từng chút một chiếm lấy.
Đỗ Nhược Hà từng bước nở rộ, chỉ là trái tim vẫn đang co chặt từng hồi, đau đến không thở được.
Trước khi rời đi, nàng đã để lại một tờ giấy, trên đó viết: Hy vọng lần sau gặp lại, chị đối với em không chỉ có ham muốn thân thể này.