Hôm nay cảnh quay kết thúc sớm, Lam Thư Dung hàn huyên với Đàn Thừa Nhuệ và Lục Thanh Trà mấy câu rồi mới lên xe trở về khách sạn.
Bởi vì là ngày cận Tết nên nhiệt độ bên ngoài tương đối thấp, ngay cả Lam Thư Dung bình thường ưa thích ăn mặc mát mẻ cũng phải vác thêm một cái áo lông cừu dày dặn. Được rồi, nàng thừa nhận đây là "ý chỉ" của Phạm Thanh Khê, nàng là một bạn gái đúng chuẩn, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Tiểu Linh thân là Trợ lý nhưng lại rất thong thả, cô nàng ở một bên tay trái cầm điện thoại hóng hớt, tay phải ôm trái bắp nướng cắn mấy ngụm.
"Chị Dung, bắp nướng này ngon quá đi, lâu rồi em mới được ăn ah."
Lam Thư Dung nuốt một ngụm nước bọt, vừa nãy nàng đã ăn nửa trái, bây giờ nhìn thấy lại muốn ăn nữa. Nhưng mà đối với một diễn viên đang trong giai đoạn quay phim thì chuyện này đúng thật không nên. Nàng nghĩ nghĩ, nếu như có Phạm Thanh Khê ở đây thì tốt rồi, có thể ăn bạn gái để lót dạ, chắc chắn so với mấy thứ mỹ vị kia còn ngon hơn nhiều.
"Chị Dung đang nghĩ gì thế?"
Dạo gần đây Tiểu Linh vẫn luôn thấy Lam Thư Dung thường xuyên ngồi cười ngây ngốc một mình, hỏi đến thì nàng lại nói đang nhẩm kịch bản. Đến cả người ngây thơ đơn thuần như Tiểu Linh cũng khó mà tin được. Nhưng muốn tìm ra manh mối, cô nàng đúng thật là không có khả năng.
"Năm nay không được về nhà, ủy khuất cho em rồi."
Tiểu Linh vội đáp: "Không có nha, dù sao thời gian trước chị cho em nghỉ lâu như vậy, bây giờ đi theo chị là chuyện đương nhiên. Vả lại công ty còn cho em nhiều tiền thưởng như vậy."
Lam Thư Dung mỉm cười: "Chị cũng sẽ cho em một bao lì xì lớn."
Tiểu Linh cười hì hì: "Em sẽ không khách sáo đâu."
Dừng một lát cô nàng lại nói: "Qua Tết hai bộ phim kia của chị chiếu cùng lúc, lúc đó chị lại càng vất vả rồi ah."
Đúng là Lam Thư Dung vẫn còn hai bộ phim tồn kho, một bộ điện ảnh, một bộ truyền hình. Gần đây cả hai bộ đều đang có động thái tuyên truyền, dự kiến sắp tới sẽ chiếu song song cùng thời điểm.
Chỉ là Vị Nhân Gian cũng không phải là bộ phim có thể quay trong một sớm một chiều là xong, không chừng đến lúc đó ba bên xảy ra tình trạng tranh cướp, người vất vả thực sự cũng chỉ có nàng.
Về đến khách sạn, hai người ai về phòng nấy tắm rửa nghỉ ngơi. Lam Thư Dung đương nhiên là ở phòng tốt nhất, còn Tiểu Linh được phân đến căn phòng ở tầng bên dưới, ở cùng với một nhân viên trong đoàn làm phim.
Nhưng mà đợi khi Lam Thư Dung vừa tắm rửa xong, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Linh đứng bên ngoài nửa ướt nửa khô nhìn nàng.
Lam Thư Dung giật mình: "Làm sao vậy?"
Tiểu Linh gãi gãi đầu: "Em đang tắm thì mất nước, bên phía khách sạn đang kiểm tra, chị Dung có thể cho em tắm nhờ một lát không?"
Lam Thư Dung gật đầu, đứng nép sang một bên: "Vào trong nhanh đi, kẻo cảm lạnh."
Dù sao nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, nàng cũng không tự chủ rùng mình.
Sau khi Tiểu Linh vào trong Lam Thư Dung mới đi đến giường, thuận tay cầm điện thoại đọc một vài tin tức. Nhưng mà còn chưa đọc được bao nhiêu chữ thì màn hình điện thoại chuyển sang cuộc gọi đến, cái tên hiển thị trên màn hình lập tức khiến khóe môi nàng cong lên.
"Thanh Khê?"
"Em ở phòng bao nhiêu?"
Âm thanh của hai người gần như là vang lên cùng lúc, trong đầu Lam Thư Dung rất nhanh lóe lên một suy nghĩ, trái tim cũng đập thình thịch: "Chị đến sao?"
"Ừm, chị đang ở bên dưới."
Đầu óc Lam Thư Dung lập tức rối tung rối mù, cả cơ thể giống như muốn bay lên cung trăng, giọng nói không giấu được vui vẻ: "Em ở phòng 2301."
Nói xong nàng đặt điện thoại xuống, chạy đến trước gương chỉnh trang lại trang phục. Bởi vì vừa mới tắm xong đầu tóc vẫn còn hơi rối, Lam Thư Dung hận không thể đem cái đầu tóc giả gắn lên, nhưng mà nghĩ lại vẫn là thôi đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên Phạm Thanh Khê nhìn thấy nàng với bộ dạng này.
Nàng còn đang trong cơn suy nghĩ thì cửa phòng lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Lam Thư Dung đưa tay vuốt vuốt trái tim mình rồi mới nắm tay nắm vặn ra. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt thì cả cơ thể đã bị bao phủ trong mùi hương tuyết tùng quen thuộc. Cửa cạch một tiếng đóng lại, hai tay bị chế trụ trên cánh cửa, bờ môi bị một cỗ ướt át bao trùm.
"Ưm ~"
Xa cách bao lâu, ngọn lửa vốn đang âm ĩ cất giấu trong tim đột ngột bừng cháy, hai người ôm chặt lấy đối phương, đem thân thể người kia khảm sâu nhất có thể. Từng âm thanh hít thở không thông vang lên dày đặc, môi lưỡi quấn lấy nhau, thỏa thích trêu đùa. Chút lý trí còn sót lại của Lam Thư Dung triệt để bị thủy triều cuốn mất, vẫn là quên mất chỗ này không chỉ có hai người.
Cạch!
"Chị Dung em..."
Hai người nghe thấy tiếng động thì mới giật mình quay đầu, Tiểu Linh ở chỗ kia đưa hai tay bưng kín miệng, mắt mở thật to, khăn tắm cũng theo động tác mà rớt xuống sàn nhà, cả cơ thể gần như là bất động.
Lam Thư Dung gương mặt đỏ bừng vội buông Phạm Thanh Khê ra, cố nặn một nụ cười: "Haha, em tắm xong rồi sao, có cần chị cho mượn máy sấy tóc không?"
Tiểu Linh lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu nguầy nguậy, sau đó mới cẩn thận chỉ chỉ: "Hai người như em nghĩ sao?"
Lam Thư Dung còn chưa kịp nói gì eo đã bị người nắm lấy, Phạm Thanh Khê một tay đem nàng ôm vào, ánh mắt nhìn Tiểu Linh cũng không có kiêng dè: "Chúng tôi đang hẹn hò, là hẹn hò nghiêm túc."
Tiểu Linh bị mấy lời này dọa cho toàn thân phát lạnh, cô nàng nuốt một ngụm nước bọt: "Vậy, hai người... hai người tiếp tục, em về trước, về trước."
Sau đó thì ba chân bốn cẳng chuồn mất, cả khăn tắm cũng không kịp lấy.
Tiếng đóng cửa lần nữa vang lên, nhưng mà âm thanh phát ra không hề nhỏ chứng tỏ người vừa đi có bao nhiêu vội vàng. Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung đưa mắt nhìn nhau, trong mắt là ngượng ngùng khó che giấu.
Nhưng mà chút thẹn thùng đó cũng không ngăn lại được ngọn lửa vẫn chưa kịp dập. Hai người lại lần nữa quấn lấy nhau, nhanh chóng biến bầu không khí trở nên thập phần ái muội.
"Thanh Khê, muốn em."
Phạm Thanh Khê tự nhận khả năng kiềm chế của bản thân từ trước tới nay vẫn luôn rất tốt, nhưng kể từ sau khi được khai mở, cô lại giống như ngựa đứt dây cương, đối với cơ thể của nàng tuyệt nhiên không có sức kháng cự.
Cô ôm người ngồi trên đùi mình, dùng miệng từng chút từng chút đem áo lót cởi ra. Nơi ngực Lam Thư Dung có một nốt ruồi son, Phạm Thanh Khê đối với nó yêu thích không thôi, thế nên đã dành không ít thời gian ở nơi đó chơi đùa, sau cùng mới công thành đoạt đất.
Trải qua một hồi triền miên, Lam Thư Dung mệt mỏi dính chặt trong lòng ngực của Phạm Thanh Khê, nhỏ tiếng ỉ ôi: "Chị đến lúc nào, sao không báo trước với em?"
Phạm Thanh Khê điểm điểm mũi nàng: "Muốn cho em một bất ngờ."
Lam Thư Dung khẽ cười, đem gương mặt cọ cọ: "Đúng thật là bất ngờ."
Bất ngờ đến độ muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống.
Nhưng rốt cuộc bây giờ nàng thực sự rất vui vẻ, vốn tưởng cái Tết đầu tiên sẽ trôi qua tẻ nhạt, nào ngờ Phạm Thanh Khê lại xuất hiện ở đây, nếu không phải người kia vừa đem nàng giày vò đến không còn chút sức lực nàng còn tưởng bản thân đang nằm mơ.
"Khi nào chị mới về Lạc Dương?"
Phạm Thanh Khê ở trên đỉnh đầu nàng đặt một nụ hôn rồi mới trả lời: "Sao vậy, chưa gì muốn đuổi chị đi rồi sao?"
Lam Thư Dung vội lắc đầu: "Em có thể đuổi chị sao?"
Phạm Thanh Khê khẽ cười: "Ừm, biết em luyến tiếc chị."
Lam Thư Dung nắm tay cô: "Mấy ngày tới chị cứ ở chỗ này đi, em đi đóng phim về sẽ bồi chị."
"Không sợ bị phát hiện sao?"
"Không sợ, nếu như bị phát hiện trực tiếp công khai là được."
Phạm Thanh Khê bị lời nói này chọc cười, ánh mắt chất chứa dịu dàng vô hạn.
"Phải rồi, chị có đói bụng không?"
Đường từ Lạc Dương đến đây không phải quá gần, vừa đến lại lăn lộn lâu như vậy, Lam Thư Dung cũng không chắc Phạm Thanh Khê đã ăn tối hay chưa.
Cô đưa tay vuốt vuốt mặt nàng, giọng nói mang theo ý cười: "Không phải chị vừa mới ăn rồi sao?"
Lam Thư Dung nghe xong lập tức nhéo cô một cái: "Không đứng đắn."
Nói xong nàng giở chăn ngồi dậy, lôi kéo cánh tay Phạm Thanh Khê: "Nhanh đi thay đồ, em dẫn chị đi thưởng thức đồ ăn Chiêm Thành."
"Được."
===
Tác giả có lời muốn nói:
Dạo này cảm thấy bản thân rất chăm chỉ, phần bản thảo đã viết gần xong, mọi người chờ hoàn nhé.