Nhìn thế nào, cũng có một chút hương vị chán nản chạy trốn.
Đây là bởi vì đột nhiên Uy Vũ Hầu phát hiện, bây giờ có vẻ tình thế đã đảo ngược rồi, hắn mới là bên yếu hơn.
Nếu như thật sự chọc giận đám người Viện giám sát này, người xui xẻo chỉ có thể là hắn.
Vì thế, hắn bỏ lại một câu đe dọa, rồi bước chân chạy nhanh như được bôi dầu.
“Chuột cống!”
Ngưu Tiến Hỉ và Ngụy Văn Thông đồng thời mắng một câu.
Sau đó chào đón bọn họ là ánh mắt phẫn uất của Diệp Ninh.
Nếu như không phải là hai tên khốn khiếp các ngươi, hắn ta nhất định sẽ đi lên chém ta.
Các ngươi dọa quý nhân của ta chạy mất, còn mắng người ta là chuột cống.
Có phải là có chút quá đáng rồi không?
…
Chuyện này nháo loạn như thế, có chút đầu voi đuôi chuột.
Chủ yếu là Diệp Ninh cảm thấy, hoàn toàn khác với kịch bản mà hắn thiết kế.
Nhưng mà dưới cái nhìn của người khác, chính là Viện giám sát thắng được một trận huy hoàng.
Có rất nhiều người vây xem chuyện này, các loại tin tức được truyền ra ngoài.
“Viện giám sát đã trở lại rồi!”
“Bệ hạ điều Diệp Ninh đến Viện giám sát, rốt cuộc là trùng hợp hay là đã sớm có tính toán?”
“Ai có thể ngờ được, thế mà Viện giám sát lại ngọa hổ tàng long!”
Không biết có bao nhiêu người, bởi vì tin tức Viện giám sát một lần nữa trở lại giang hồ mà cảm thấy khó chịu.
Không sai, chính là khó chịu!
Vì sao Viện giám sát bị lãng quên đây.
Nguyên nhân cơ bản, chính là Viện giám sát bị thời đại bỏ rơi rồi.
Đây là một thời đại gian thần tung hoành, không có xương cốt cứng, không có công lý và chính nghĩa, chỉ có tiên môn tung hoành, là thời đại người người tranh giành làm chó.
Viện giám sát là một nha môn như thế, không có đất đai để tồn tại.
Phần lớn những người ôm lợi ích nhóm, đều sẽ không thích Viện giám sát.
Vì thế, Viện giám sát xuống dốc là điều đương nhiên.
Thời gian Viện giám sát xuống dốc đã qua hơn ngàn năm rồi.
Thật ra từ hàng ngìn năm trước, quyền lực của Viện giám sát đã ngày càng suy yếu, quá trình này kéo dài rất lâu.
Cũng chính là nói, bây giờ bách quan văn võ của Đại Chu, ở trong sự nghiệp của bọn họ, là không có sự tham dự của Viện giám sát.
Nhưng điều này không đại biểu bọn họ không biết gì về Viện giám sát.
Bọn họ đọc sách học thơ, thông thạo lịch sử, rất rõ ràng rốt cuộc “sự nguy hại” của một nha môn như Viện giám sát đối với bọn họ lớn như thế nào.
Bọn họ không trải qua thời đại huy hoàng của Viện giám sát, nhưng dường như cũng cảm nhận được nỗi sự hãi được mà sự tái xuất của Viện giám sát đã mang đến cho bọn họ.
“Không được, Viện giám sát tuyệt đối không thể tồn tại!”
“Nếu như nha môn này đã biến mất rồi, vậy thì nên biến mất vĩnh viễn!”
“Diệp Ninh có quyền gì mà đến phủ Uy Vũ Hầu bắt người? Hắn ta đây là đang phạm tội!”
Bách quan văn võ không cần câu thông với nhau, xuất phát từ nhu cầu lợi ích của bản thân, lập tức đưa ra quyết định.
Không tiếc tất cả giá lớn, ngăn cản Viện giám sát lớn mạnh!
Nhưng mà nên ngăn cản như thế nào đây?
Thảm trạng của phủ Uy Vũ Hầu, bọn họ chính là nhìn thấy tận mắt.
Ai cũng không muốn không giải quyết được chuyện này, ngược lại chọc đến phiền phức cho bản thân.
Nhưng mà các đại thần ham tranh giành quyền lực này, không có bản lĩnh nào khác, kỹ năng nội đấu thì lại là tràn đầy.
Rất nhanh bọn họ đã tìm được cách phá thế cục này.
“Pháo đài kiên cố đến đâu đi chăng nữa, vĩnh viễn đều là bắt đầu phá hủy từ nội bộ, Viện giám sát không phải là một mình Diệp Ninh nói là tính!”
Một âm mưu, trong thời gian ngắn đã được hình thành lên.
Đối với chuyện này, Diệp Ninh không hề biết gì.
Hắn lại lần nữa trở lại Viện giám sát…
Đương nhiên mọi người cũng đi theo hắn trở về.
Chỉ có thể các phương diện tinh thần đều đã hoàn toàn khác.
Bọn họ phảng phất như là thật sự mở ra một cuộc sống mới.
Con người thay đổi, toàn bộ người của Viện giám sát cũng thay đổi rồi.
Có không ít người bắt đầu dọn dẹp viện tử, quét sạch bụi bẩn tích tụ trên đất, dọn dẹp cỏ dại đang phát triển mặt trên mặt đất, sửa lại con sư tử đá đã bị mất đầu ở trước cửa…
Tóm lại, trở lại vinh quang.
Nhưng Diệp Ninh nhìn thấy, lại đều là đau lòng.
Ta thật sự không muốn xây dựng lại Viện giám sát.
“Đại nhân, tiểu tử này nên xử lý như thế nào?”
Ngụy Văn Thông chỉ vào một người.
Người này chính là Lý Tam.
Hắn làm gì còn có dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước?
Đũng quần cũng đã ướt mầy lần rồi.
Dù sao chủ tử của hắn cũng không chiếm được chỗ tốt, Hầu phủ thiếu chút nữa bị phá rồi, hắn chỉ là một con chó, sao còn dám sủa với Viện giám sát?
“Xử lý theo pháp luật.”
Diệp Ninh nhìn về phía Lý Tam với ánh mắt thương hại.
Không cần biết ngươi có tin hay không, lúc mới bắt đầu ta thật sự chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như thế này.