Nghe nói ngày trước, bốn cánh cửa này chính là một tòa bao gồm trận nhãn trận pháp trong toàn bộ hoàng cung.
Có đại trận này ở đây, không có người nào có thể công phá hoàng cung, nếu như người tu hành muốn vào hoàng cung, cũng nhất định phải thành thành thật thật thông báo, bởi vì bọn họ không thể dùng pháp lực, cũng không thể phi hành.
Người nào dám có một chút hành động vượt giới hạn, lập tức sẽ bị đại trận tiêu diệt.
Đại Chu lúc đó, bá đạo cỡ nào.
Mà bây giờ, “Bốn thánh trận lớn” đã bị hủy đi, trở thành lịch sử, nghe nói trận pháp chia làm bốn bộ phận, lần lượt bị bốn tiên môn lấy đi.
Bây giờ bốn cửa Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, chỉ là một cánh cửa bình thường nhất mà thôi.
Chỉ từ một cánh của, đã có thể cảm nhận được hưng suy của một vương triều.
Hắn đi vào hoàng cung, lại đến điện Kim Loan.
Nơi này hắn rất quen thuộc, vừa mới đi vào, đã tự động đi vào trong một góc hẻo lánh đợi, thân thể khẽ dựa vào góc tường, đừng nói có bao nhiêu thoải mái.
Nhung hôm nay, hắn đã sớm không phải loại người vô danh kia.
Rất nhiều người chú ý đến hắn, có kính nể, có ghen tỵ, có phẫn hận, cũng có khinh thường.
Lòng người phức tạp, mỗi người có cách nghĩ của riêng mình.
“Lão Lưu, là ngươi?”
Diệp Ninh nhìn thấy người quen, hai mắt tỏa sáng, đưa tay vỗ võ bả vai người đến.
Người này chính là Lưu Cẩn.
Một tiếng “lão Lưu” của Diệp Ninh, khiến hắn cảm thấy rất thân thiết.
Hắn có thể cảm nhận được, Diệp Ninh đối với hắn, không có một chút nào kỳ thị.
Ở thế giới này, đều là điều rất khó có được.
Thái giám là hoạn quan, thân thể không trọn vẹn, trời sinh đã dễ bị người khác kỳ thị, văn nhân thanh cao, quân nhân khinh thường, đến ngay cả chính bọn họ cũng xem thường bản thân mình…
Loại tâm lý mẫn cảm tự ti này, dẫn đến việc rất nhiều thái giám có tính cách vặn vẹo.
Có thể giống như Diệp Ninh, dùng xưng hô “lão Lưu”, không có một chút gièm pha, kỳ thị, hoàn toàn bình đẳng đối đãi với người khác, đời này của Lưu Cẩn còn là lần đầu tiên gặp được.
Trong lòng của hắn ấm áp, cười chào hỏi với Diệp Ninh.
“A, lão Lưu, vì sao quần áo của ngươi lại đổi rồi?”
Diệp Ninh phát hiện ra chỗ khác biệt.
Ngày đó quần áo Lưu Cẩn mặc chỉ là lục bào đẳng cấp thấp nhất, nhìn dáng vẻ rất xấu xí.
Mà bây giờ, lại là một thân áo lam, thủ công tinh xảo, sợi áo cũng là tơ lụa thượng hạng.
Mà tinh khí thần cả người hắn, cũng khác với trước đó.
“Bệ hạ mệnh ta đi hầu hạ ở ngự thư phòng.”
Lưu Cẩn mỉm cười nói.
Ngự thư phòng?
Diệp Ninh không phải là tiểu bạch cái gì cũng không hiểu.
Thái giám có thể phục vụ ở ngự thư phòng, đều là tâm phúc của quân vương, có thể chen mồm được với Hoàng đế, thường xuyên làm bạn ở bên người.
Đây tuyệt đối được coi là thái giám tinh anh.
“Được đó lão Lư, mấy ngày không gặp, ngươi đã lợi hại như thế rồi.”
Diệp Ninh cảm thấy vui mừng cho Lưu Cẩm.
Mặc dù người này là hoạn quan, nhưng mà cũng có mấy phần lòng yêu nước, chỉ là hơi nhát gan một chút.
Nhưng so với hạng người quên mất bản chất quên vua bán nước kia tốt hơn rất nhiều.
Thăng chức cho người như thế này, là điều nên làm.
“Đều lợi hại, đều lợi hại.”
Diệp Ninh cười ngây ngô.
Thật ra hắn không rõ “lợi hại” là ý gì, nhưng cũng biết là lời tốt, nên thuận theo phụ họa.
Trong lòng của hắn hiểu rõ, sở dĩ bản thân có thể thăng chức, trở thành thái giám tổng quản ở ngự thư phòng, về nguyên nhân căn bản, vẫn là nhờ phúc của Diệp Ninh.
Cơ Minh Nguyệt điều tra ra, ngày đó Diệp Ninh và Lưu Cẩn đứng cùng nhau, còn từng có giao lưu.
Thế là triệu kiến hắn hỏi thăm kỹ càng, sau khi Lưu Cẩn nói chi tiết, được Cơ Minh Nguyệt ưu ái, mới khiến hắn lên như diều gặp gió.
Lưu Cẩn hiểu rõ, vận mệnh của bản thân là bởi vì Diệp Ninh mà thay đổi.
Diệp Ninh là anh hùng, càng là ân nhân của hắn.
Hắn sinh tồn ở trong cung, cũng không thể thật sự là một tên ngốc bạch ngọt đi? Phải biết rằng người không có tầm mắt ở trong cung là không thể nào lăn lộn được, cho nên đừng nhìn thấy hắn bên ngoài cười đến hăng hái, nhưng mà trong lòng cũng có cách nghĩ của mình.
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ta chỉ là một hoạn quan vô dụng, không thể làm gì cho Diệp đại nhân, nhưng ta ở trong cung, tin tức nắm được vẫn là có chút linh thông, nếu như có người muốn hại Diệp đại nhân, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Lưu Cẩn so với người khác đều hiểu rõ ràng hơn, trong cung là nơi ăn người, bao nhiêu âm mưu quỷ kế, chính là bắt đầu ấp ủ từ trong cung.
Lá gan của hắn không lớn, nhưng hắn tình nguyện giúp Diệp Ninh tránh đi nguy hiểm.
Diệp Ninh gặp mặt người quen cũ, cười đến rất vui vẻ.
Hắn sẽ tuyệt đối không biết được, thái giám ở trước mặt nhìn thì như đàng hoàng này, thế mà trong bụng lại lưu chuyển suy nghĩ “ác độc” như thế.