Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 50: Biết Đen Giữ Trắng, Ai Đọng Đến Hắn Trẫm Sẽ Giết Người Đó!



“Cho nên, chúng ta không thể để cho Diệp đại nhân gia nhập vào chúng ta.”

Tiêu Thiển Thiển nói.

“Ngươi nói đúng, thật sự là hắn không thích hợp.”

Cơ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, tán thành điểm này.

Lúc đầu nàng cho rằng, có thể trở thành người đồng hành với Diệp Ninh, thế nhưng cuối cùng, chỉ có thể từ bỏ.

Điều này khiến nàng có chút tiếc nuối.

Nhưng mà hoàn toàn có thể hiểu được, đề nghị của Tiêu Thiển Thiển, là hoàn toàn đúng.

“Hơn nữa ta cảm thấy, Diệp đại nhân không gia nhập chúng ta, có lẽ càng có tác dụng hơn, hắn phải đi chính là một con đường khác.”

Tiêu Thiển Thiển lại có cái nhìn mới.

“Con đường nào?”

Cơ Minh Nguyệt lộ ra thần sắc lắng nghe.

“Thế giới này chia làm hai mặt đen và trắng, có người đi ngang qua bóng tối, mà có người, lại chính là đứng sừng sững ở trong ánh sáng.”

Tiêu Thiển Thiển nói rất chân thành.

“Ở quá khứ, Đại Chu chỉ có những người ở trốn ở trong bóng tối như chúng ta, chúng ta rất cố gắng, vì Đại Chu, không tiếc đánh đổi mạng sống.”

“Nhưng mà không có ai biết… Bọn họ nhìn thấy là hôn quân, là gian thần, là nữ tử thanh lâu.”

“Dần dần, bọn họ sẽ thật sự coi là Đại Chu đã nát đến tận trong rễ, trên dưới cả triều, đã không còn một kẻ sĩ chính nghĩa nào.”

“Bệ hạ, như thế không tốt, thật sự không tốt.”

“Nếu như có một ngày như vậy, chúng ta thành công, nhưng lúc đó Đại Chu vẫn là Đại Chu sao? Trên đời này còn có kẻ sĩ chính nghĩa sao? Sợ rằng là không có đi, bởi vì đã sớm không còn đất đai để bọn họ sinh tồn.”

“Dây không phải là Đại Chu chúng ta muốn.”

“Mà sự tồn tại của Diệp đại nhân, lại chính là đang bổ khuyết cho một mặt kia.”

“Hắn nói cho người thiên hạ biết, thế gian còn có trung thần nghĩa sĩ, nghèo hèn không dời, không bị tiền bạc cám dỗ, uy vũ không khuất phục… Đây không phải là chuyện Thánh Nhân nghĩ ra, mà là việc có thật.”

“Hắn sẽ trở thành một lá cờ, những người còn có chính khí cuồn cuộn kia, sẽ tự động tập trung đến bên cạnh hắn.”



“Đến lúc đó, chúng ta một sáng một tối, mặc dù nhìn như đối lập, nhưng trên thực tế, lại là trăm sông đổ về một biển.”

Lời nói này, khiến cho người khác tỉnh ngộ.

Mang đến chấn động cực lớn cho Nữ Đế.

“Ngươi nối đúng, Đại Chu cần một người như thế, Diệp Ninh có thể khiến cho ý chí chiến đấu của nghĩa sĩ chính nghĩa tỉnh lại, hắn sẽ nói cho người thiên hạ biết, trên triều đình, còn có người không khuất phục!”

Cơ Minh Nguyệt thấp giọng nói.

Quỳ lâu, có lúc thật sự không đứng dậy nổi.

Nhiều khi, mọi người càng cần có cổ vũ tinh thần hơn.

“Điều duy nhất chúng ta lo lắng chính là, cái giá lớn của người làm ngọn cờ thường thường là hi sinh, Diệp đại nhân đứng ở bên trong ánh sáng, hắn sẽ trở thành bia ngắm của tất cả gian tặc, gian thần, sáu nước, tiên môn, và những thế gia bừng bừng dã tâm cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!” Tiêu Thiển Thiển có chút lo lắng: “Ta chỉ lo lắng, an toàn tính mạng của hắn, nếu như thật sự có người muốn động đến hắn, chúng ta…”

Bỗng nhiên Cơ Minh Nguyệt đứng lên.

Nàng ngắt lời Tiêu Thiển Thiển nói.

Trong đôi mắt đẹp của nàng, hiện lên một vòng sát khí uy nghiêm.

“Ai động đến hắn, trẫm sẽ giết người đó!”

Diệp Ninh sẽ không biết.

Trong vòng một đêm, an toàn của bản thân đã đạt được sự bảo vệ cực lớn.

Nếu như hắn biết, có lẽ hắn rất khó mà cười được.

Không sai, lúc này hắn đang cười.

Diệp Ninh nằm trên ghế xích đu, cười đến vô cùng xán lạn.

Bởi vì hắn đã trúng độc.

Tử thần đang đếm ngược thời gian.

Chỉ cần qua ba ngày, hắn sẽ có thể chấm dứt mạng sống.

Nhưng đối với hắn là nói, lại là một loại giải thoát.

“Đợi sau khi ta chết, nhất định sẽ báo đáp các ngươi.”

Diệp Ninh là một người biết cảm ân.



Tất cả nững người từng góp sức lên trên chuyện giết hắn, đều là ân nhân của hắn.

Đợi đến ngay ta trở thành Thiên Đế, chính là lúc báo ân!

Ngày đầu tiên trôi qua.

Nụ cười của Diệp Ninh không còn rực rỡ như ngày đầu tiên nữa.

Hắn xoa lồng ngực của mình.

“Nhịp tim bình thường.”

Hắn đứng tại chỗ nhảy mấy lần.

“Chân không có vấn đề.”

Hắn soi soi vào gương.

“Sắc mặt hồng nhuận.”

Trạng thái của hắn rõ ràng vẫn rất tốt.

Nhưng chính là bởi vì quá tốt, mà khiến cho hắn cảm thấy lo lắng.

Ta giống với dáng vẻ trúng độc sao?

Trong lòng của hắn sinh ra một tia lo nghĩ.

Lẽ nào, lần này còn có thể lật xe?

“Không thể nào!”

Diệp Ninh lắc đầu.

Bí mật của Tiêu Thiển Thiển đã bị hắn biết, chuyện lớn như thế, làm sao cứ bỏ qua như vậy.

Đổi lại Diệp Ninh là gian tế nước La Sát, cũng nhất định sẽ giết hết những người biết chuyện.

Điểm này hoàn toàn không có điều gì cần hoài nghi.

“Nhất định là ta suy nghĩ nhiều, ta nhất định đã trúng độc, chỉ là độc dược này không tầm thường, thời điểm độc phát, không khác với người thường, một khi độc phát, lập tức mất mạng!”

Diệp Ninh hít sâu một hơi, hắn gần như có thể kết luận, trong người hắn chính là loại độc dược này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv