Tối hôm đó Văn Thiện đang chuẩn bị về, nhưng vừa bước ra khỏi cửa sau của nhà hàng Phụng Phi thì gặp ngay Tiểu Yến.
Hình như cô đã đứng ở đó chờ anh rất lâu rồi thì phải? Gương mặt của cô giờ rất xanh xao, ánh mắt thì thất thần.
"Tiểu Yến, sao em lại ở đây?" - Văn Thiện hoảng hốt chạy đến, cởi áo lạnh của mình ra khoác cho Tiểu Yến. Ở đây gió vô cùng lớn mà cô mặc đồ mỏng mang như thế này, thật khiến cho anh lo lắng.
"Tại sao?" - Tiểu Yến khẽ hỏi, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Văn Thiện đang xoa xoa hai bàn tay lạnh như băng của Tiểu Yến, lúc này bất chợt khựng lại.
"Rốt cuộc tại sao vậy? Anh trả lời em đi." - Tiểu Yến lớn tiếng hỏi, rồi dùng hết sức lực của mình đẩy Văn Thiện ra xa.
Chiếc áo khoác nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Vì quá bất ngờ, Văn Thiện theo sức đẩy của Tiểu Yến ngã mạnh vào bức tường.
"Lúc nãy anh biết em muốn gì mà, đúng không?" - Tiểu Yến thật chẳng tin một người luôn thấu hiểu cô như anh mà lại không biết.
Đối diện với ánh mắt tức giận lẫn tuyệt vọng của Tiểu Yến, Văn Thiện chỉ biết im lặng.
"Anh nghĩ làm vậy là đang bảo vệ em sao?" - Tiểu Yến nghiêng đầu nhìn Văn Thiện, cười cười. Miệng cười, nhưng hai hàng nước mắt lại bất giác tuôn rơi.
Tuy nói gió vô cùng lớn, nhưng với Văn Thiện chẳng lạnh bằng nụ cười của Tiểu Yến lúc này. Anh thật sự chưa từng nhìn thấy cô cười một cách đau đớn như thế.
"Anh không cho người làm tổn thương em... bất chấp tất cả để bảo vệ em... Em biết, hiểu rất rõ... Nhưng anh lại không hiểu... chính anh là người làm tổn thương em nặng nhất trên đời này..." - Tiểu Yến nức nở, ánh mắt đầy oán hận.
Văn Thiện nhìn thấy Tiểu Yến như vậy, trong lòng vô cùng đau đớn. Anh muốn mở miệng giải thích, nhưng nói chẳng thành lời.
Chính lúc này trời bỗng đổ một trận mưa lớn, những cơn gió thổi càng ngày càng mạnh.
Là trời cao đang khóc thay cuộc tình đầy đau thương của Văn Thiện với Tiểu Yến?
Hay là trời cao quá thích trêu chọc con người?
Tình yêu của Tiểu Yến với Văn Thiện vốn rất đau khổ mà nay lại thêm cơn mưa lớn này, càng khiến trái tim hai người lạnh buốt hơn.
Tiểu Yến nhìn Văn Thiện mà khẽ cười:
"Bây giờ em mới nhận ra một điều... Tình yêu của chúng ta chẳng phải ngược lối... mà là em không xứng với sự hèn nhát của anh... Còn anh thì lại không xứng với sự một lòng một dạ của em."
Tiểu Yến giựt mạnh sợi dây chuyền bạc đang đeo, mặc cho gây ra vết trầy lớn trên cổ mình. Cô cầm sợi dây chuyền đến trước mặt Văn Thiện... rồi buông tay để sợi dây chuyền nhẹ nhàng rơi xuống.
"Diệp Văn Thiện, từ giây phút này em từ bỏ anh..." - Nói xong thì Tiểu Yến dứt khoát quay lưng đi, không chút lưu luyến.
Tiểu Yến chậm rãi bước từng bước một, rời xa Văn Thiện, người mà cô luôn yêu thương.
Dẫu biết anh quỳ xuống cầu hôn Thanh Hiền cũng chỉ vì muốn bảo vệ cô.
Chỉ vì không muốn những sai lầm của bản thân anh làm liên lụy cô.
Anh nguyện hy sinh tất cả mọi thứ chỉ để bảo vệ cô một đời bình an.
Thế nhưng, Tiểu Yến chỉ ước anh một lần dũng cảm cùng cô đối mặt với tất cả mọi việc.
Tiểu Yến chỉ mong anh trở lại là đại hotboy Văn Thiện năm xưa, luôn ghen tức khi cô thân thiết với người con trai khác.
Tiểu Yến chỉ cần anh làm chính mình ở bên cạnh cô, hai người sẽ cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc đời này.
Những gì Tiểu Yến chờ mong suốt mười năm qua chỉ có như vậy thôi.
Nhưng Văn Thiện lại chọn làm một kẻ hèn nhát, luôn buông bỏ tình yêu của hai người.
Tiểu Yến ngẩng đầu lên nhìn màn mưa trắng xoá, rồi khẽ nở một nụ cười châm chọc.
Cô tự cười chính mình, ngốc nghếch hết lòng yêu một người.
Đã từ chối và làm tổn thương biết bao người thật lòng yêu cô.
Cô đã vứt bỏ lòng tự trọng của một người con gái để níu giữ anh hết lần này đến lần khác...
Để rồi cô được những gì?...
Sau tất cả, cô chỉ nhận được đau thương từ anh mà thôi.
Tại sao cô trong tình cảm cô lại bi ai đến thế này?
Tiểu Yến cứ bước đi như cái xác không hồn, mặc kệ cơn mưa càng lúc càng lớn.
Bây giờ Tiểu Yến thật không muốn về nhà, vì gặp cha mẹ mình thì cô phải gượng cười. Mệt mỏi lắm...
Nhưng cô biết đi đâu về đâu vào lúc này đây?
Thể giới rộng lớn đến thế mà lại không có nơi nào dành cho cô.
Trần Tiểu Yến cô thật sự rất đáng thương...
...
Từ nãy tới giờ Văn Thiện tưởng như đã hoá thành bức tượng, cứ đứng yên nhìn sợi dây chuyền ở dưới chân.
"Diệp Văn Thiện, từ giây phút này em từ bỏ anh..."
Câu nói đó của Tiểu Yến cứ lặp đi lặp lại trong đầu Văn Thiện cả ngàn lần. Và khiến trái tim của anh đau đớn chưa có...
Văn Thiện bất chợt gục ngã xuống, thất thần nhặt sợi dây chuyền lên ngắm nhìn.
Đây là món quà mà anh đã hết sức cẩn thận lựa chọn để tỏ tình với Tiểu Yến, nó như một lời hứa anh sẽ mãi yêu cô.
Năm xưa hai người chia tay nhau, cô cũng chưa bao giờ cởi dây chuyền này ra...
Suốt mười năm nay anh theo dõi Tiểu Yến qua báo chí, thấy cô vẫn luôn đeo dây chuyền này... gìn giữ nó rất kỹ.
Vậy mà hôm nay cô lại nhẫn tâm giựt đứt nó, không chút thương tiếc.
Có thể thấy rõ hành động của anh hôm nay đã khiến trái tim cô thật sự vỡ vụn mất rồi...
Anh đã khiến cô tuyệt vọng đến mức chẳng muốn cố gắng nữa...
Và cô đã từ bỏ anh thật rồi...
Văn Thiện nắm sợi dây chuyền trong tay, lòng đầy đau đớn:
"Tiểu Yến, anh xin lỗi em... Thật lòng xin lỗi..."
Thật ra Văn Thiện chẳng phải không muốn ở bên Tiểu Yến, cùng với cô vượt qua tất cả những khó khăn.
Nhưng mỗi lần nghĩ vì bên mình mà cô phải bị người ta xem thường, chỉ trỏ ở sau lưng thì anh thật không đành lòng.
Miệng đời tàn nhẫn đến mức nào, một người trong sáng như cô làm sao thấu hiểu được?
Từ ngày ra tù, anh đã chịu đựng bao nhiêu lời sỉ nhục. Đi đâu cũng bị xem thường, chẳng được tôn trọng.
Một người con gái yếu đuối như cô, liệu có chịu đựng nổi những điều đó không?
Tiểu Yến không chỉ nghe những lời cay độc từ người ngoài... mà cô còn phải đối mặt với gia đình của mình.
Nếu gia đình Tiểu Yến biết chuyện thì nhất định không bao giờ đồng ý, họ sẽ cấm cô đến với anh.
Cô sẽ vì muốn bên anh mà cãi nhau và cắt đứt quan hệ với gia đình của mình.
Không! Mới tưởng tượng thôi thì anh đã cảm thấy lòng mình đau như dao cắt rồi.
Văn Thiện hét lên thật lớn, tay thì liên tục đấm xuống mặt đường.
Văn Thiện đang hận chính bản thân mình, vì sao năm xưa lại đi sai được...
Nếu như năm ấy anh chọn cách làm khác thì mọi chuyện đã không tồi tệ giống bây giờ rồi...
Biết đâu hai người đã hạnh phúc ở bên nhau từ lâu, chẳng phải đớn đau như bây giờ rồi.
Giá như thời gian có thể quay lại một lần nữa thì anh nhất định sẽ đi con đường sai trái ấy đâu.
Nhưng giá như mãi mãi chỉ là giá như mà thôi, chẳng thể trở thành hiện thực được.
Diệp Văn Thiện anh đã đi đường một lần, nhưng lại hối hận cả đời...
Cơn mưa đêm nay có thể che giấu nước mắt của Tiểu Yến, cũng cuốn trôi vết máu trên tay Văn Thiện.
Thế nhưng, chẳng cách nào xoa dịu nỗi đau trong lòng hai người họ được...