Thư ký của Vương Dự được mời đến đồn cảnh sát đã là mấy ngày sau, cô ấy viện đủ lý do để trốn tránh.
Gia Lâm ngồi xuống bàn vẻ mặt nghiêm nghị, dạo gần đây hắn đến trường. Đến nhà hay gọi điện cho hai mẹ con Yến Nhi đều không được. Trong long hắn nỗi lên một loại lo lắng, sợ rằng cái kết 10 năm trước lại diễn ra một lần nữa.
Các cảnh sát ở đây đều hiểu rõ thái độ này thì không nên động đến, chỉ có mỗi Thùy Anh là gan dạ chạy theo từ ngày đến đêm.
“Cô có biết bà lão này hay không?” – Thùy Anh lên tiếng hỏi cô gái ngồi trước mặt, còn Gia Lâm lại có chút thẫn thờ bên cạnh cô.
“Có, tôi có biết!” – Thư ký của Vương Dự nói.
“Vậy cô biết bà ấy bằng cách nào?” – Thùy Anh hỏi tiếp.
“Không lâu trước đây, tôi có mua một ít thảo mộc ở chỗ bà cụ.” – Cô gái này có chút ấp úng nói.
“Là những loại thảo mộc gì?” – Thùy Anh hỏi.
“Là… là... tôi không nhớ rõ…” – Thư ký của Vương Dự nói ấp úng,tay cô ấy không ngừng xoa nhau.
“Là loài Phụ Tử?” – Gia Lâm lạnh giọng hỏi xen vào.
“Đúng…vậy…” – Gia Lâm và Thùy Anh cảm nhận được phải rất lâu cô gái này mới nói được 2 chữ đúng vậy. Rõ ràng là cô ta đang sợ sệt.
“Cô mua nó để làm gì?” – Thùy Anh hỏi.
“Tôi nghe nói loại này chữa nhiều loại bệnh nên muốn mua tặng cho người thân.” – Cô gái trả lời.
“ Cô có biết sơ chế loại cây này không?” – Thùy Anh hỏi.
“Có… biết một chút.” – Cô gái ấy trả lời.
“Cô có biết loại cây này chỉ cần chạm nhẹ vào là rất dễ bị mất mạng hay không?” – Thùy Anh tiếp tục hỏi.
“Có…” – Cô thư ký này mỗi câu trả lời càng dè dặt.
“Cô có biết ông nội của Vương Dự vừa qua đời vì loài cây này hay không?” – Gia Lâm thẳng thắn hỏi, ánh mắt liếc qua Thùy Anh như chê cô quá vòng vo.
“Tôi… chưa nghe… qua!” – Mỗi lúc cô ấy một sợ sệt, vẻ mặt đã trắng bệch.
“Ai sai cô đi mua loại cây này?”- Gia Lâm hỏi tiếp, vẻ mặt của hắn không biến sắc.
“Là… là… sếp của tôi… Vương… Vương Dự.” – Cô gái khó khăn nói.
“Cô nên nói thật, tôi biết rõ Vương Dự không thể giết ông nội của mình. Nếu như tôi trình báo với cấp trên kéo dài vụ án, để có thêm thời gian điều tra thì cô không tránh khỏi tội. Nghe nói mẹ cô vừa ra viện? Cô lấy tiền ở đâu phẩu thuật cho bà ấy?” – Gia Lâm nói, giọng hắn có chút đanh thép lại dường như nhẹ nhàng sắc bén.
“Tôi dành số tiền mình tích góp thời gian qua phẩu thuật cho mẹ. Tôi không nói dối.” – Cô gái này tỏ ra hoảng sợ tột độ khi nhắc đến mẹ mình.
“Căn bệnh bà ấy cần ít nhất 400 triệu để phẩu thuật. Cô mới vừa tìm việc được 2 năm mà đã kiếm ra 400 triệu?” – Gia Lâm nói, những thông tin hắn nhân cơ hội tìm hiểu nhiều một chút trước khi gặp cô gái kia.
“Người nhờ tôi mua là người tình của Vương Dự, nhưng mà hắn nói với tôi là do Vương Dự muốn mua. Tôi không ngờ vài ngày sau ông Vương lại qua đời… Tôi không biết gì hết.” – Cuối cùng cô ấy cũng chịu nói.
Ngay từ khi vài ngày trước quay trở lại nhà Vương Dự để ghé thăm hắn. Đồ ăn, thức uống được bày biện, ảnh giữa 2 ông cháu đều trang trí đủ ở các không giang, cho người ta thấy 2 ông cháu này có một loại tình cảm còn hơn cả tình thân.
Còn về Lin, động cơ sát hại ông Vương cao hơn bởi sự phản đối trước đó so với đoạn tình cảm với Vương Dự. Hơn nữa nếu nói một người ngoài sát hại một ông lão vẫn đáng tin hơn là một đứa cháu sát hại ông mình.
“Em làm cho anh loại nước này, uống mát lắm!” – Thùy Anh ngồi bên cạnh Gia Lâm giữa bữa trưa, hắn không ăn mà thẫn thờ suy nghĩ.
“Vụ án lần này kéo dài như vậy, sếp nhất định sẽ khiển trách anh. Cho nên chúng ta nên tăng tốc một chút.” – Thùy Anh tiếp tục luyên thuyên.
“Từ khi nào cách xưng hô của cô lại thay đổi như vậy? Tôi đã cho phép cô thân thiết với tôi như vậy từ khi nào?” – Gia Lâm rời khỏi những suy nghĩ của mình bởi sự ồn ào mà người bên cạnh mang lại.
“Em dù sao cũng đã được nhận chính thức, cũng nên gọi anh một cách thân thiết hơn chút, tiền bối tiền bối thì quá dài dòng.” – Thùy Anh nói, tay không ngừng mở hết nắp hộp này đến hộp khác. Xem ra cô ta làm rất nhiều món.
Gia Lâm không quan tâm cô ta mà bỏ ra ngoài nghe điện thoại.
“Tao nói với mày rồi, cổ không mang thai. Mang thai là chuyện 9 tháng 10 ngày không phải hôm trước hôm sau mà có thể giấu diếm được, đừng có gọi cho tao hỏi nữa. Tao mệt lắm…” – Đầu giây điện thoại bên kia chưa kịp nghe tiếng nào từ Gia Lâm đã vội nói một tràng.
“Tao không hỏi chuyện đó. Tao cũng đã biết cổ không có mang thai. Nhưng bây giờ lại có chuyện khác?” – Gia Lâm từ tốn nói.
“Chuyện gì, nói xem!” – Người nghe điện thoại phía bên kia giọng vô cùng hào sảng, có chút phổ thong nói.
“Cô ấy lại mất tích!” – Gia Lâm nói.
Sau đó hắn nhận lại được một trận cười to từ phía điện thoại vọng vào.
“Mày có bệnh truyền nhiễm hay sao? Khó khăn lắm mới quay về, mày lại làm người ta bỏ đi lần 2?” – Người đó nói,giọng đầy châm biếm, tiếng người thì không ngớt.
“Tao không đùa đâu!” - Gia Lâm lạnh giọng.
“Ờm... lát nữa tao cố ý đi qua nhà cô ấy. Xem cô ấy có về đây hay không là được chứ gì!” - Nghe giọng của Gia Lâm có chút nghiêm trọng, người bên kia cũng phần nào hiểu được mà nghiêm túc một chút.
Đó là bạn học của Gia Lâm, anh ta học cùng trường cảnh sát với hắn. Nhưng lại vì tình yêu với vợ hiện tại của mình mà chuyển công tác về Hà Nội chấp nhận làm cảnh sát khu vực đơn thuần, bình yên.
Gia Lâm lúc đầu cũng không hiểu lắm, đến khi Yến Nhi quay trở lại vào thời gian gần đây, hắn thừa nhận bản thân sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp này. Có lẽ vì vậy mà hiểu được người bạn của mình.
Về phía Vĩ Hào, anh đang đứng ngồi không yên vì sự vắng mặt đột ngột của Yến Nhi. Cô gái này dù sao cũng đã có con? Sao có thể tuỳ tiện nói đi là đi không nhắn một lời với ai như vậy?
Trước hôm anh không điện được cho Yến Nhi, cô đã gọi cho anh nói những điều kỳ lạ. Hình như đã gặp chuyện gì đó, nhưng mà vào đêm đó lại có cuộc phẫu thuật quan trọng, anh vì vậy mà tự trách bản thân không ngừng. Hiện giờ anh chỉ có thể ngồi yên, đợi cô đi chán rồi tự đi về.