Gia Lâm tìm đến một ngọn đồi có rất ít cư dân sinh sống, trên đường mòn bị mưa làm cho trơn hơn, họ không có cách nào lái xe vào đành đi bộ. Từ đường lớn vào đến chỗ có người ở cũng mất ít nhất 1km. Mỗi nhà dân cách nhau khá xa.
Gia Lâm dừng lại ở một ngôi nhà gần đó, nhìn thấy cụ già ngồi trước cửa nhà, hắn nhanh chóng đi vào vừa lễ phép chào hỏi vừa hỏi thăm căn nhà mà hắn muốn tìm. Cụ già lớn tuổi vừa nghe đến diễn tả sơ qua đã biết hắn nhắc đến ai, cụ nhiệt tình chỉ đường, xem ra hỏi đúng người rồi.
Theo lời của cụ già lúc nãy, bọn họ chỉ cần đi thêm 2km nữa sẽ tìm thấy căn nhà nằm riêng lẻ bằng gỗ.
Mất gần 3 tiếng bởi con đường khó đi. Gia Lâm và cảnh sát cấp dưới mới tìm được đến một căn nhà nằm bên dưới tảng đá lớn cheo leo. Ngôi nhà đúng như lời cụ già trước đó diễn tả được làm hoàn toàn bằng gỗ. Bên trước có hàng rào đơn sơ.
“Có ai ở đây không?” - Cảnh sát cấp dưới lớn tiếng gọi. Anh ta gọi khoảng 5 tiếng mới có một bà lão từ phía sau tảng đá đó đi ra.
“Ai đó?” - Giọng bà thều thào hỏi, ánh mắt vô định nhìn họ, dường như mắt đã không còn nhìn rõ nữa.
“Bọn cháu là cảnh sát. Cháu cần tìm bà để hỏi về một chút việc!” - Gia Lâm vừa nói vừa đưa thẻ cảnh sát lên.
Bà lão ấy nghe xong, gật gù rồi cười hiền từ mời họ vào trong.
“Các cậu muốn hỏi thăm ai?” - Bà lão rót cho bọn họ mỗi người một cốc nước từ trong lu nước ngoài mái hiên nhà.
“Cháu có nghe nói bà đang trồng một loại cây tên là cây phụ tử?” - Gia Lâm nhận lấy cốc nước, uống một ngụm cảm nhận vị ngọt mát từ cổ họng.
“À, đúng rồi!” - Bà lão không ngạc nhiên chỉ mỉm cười.
“Vậy bà trồng để bán sao?” - Gia Lâm hỏi.
“Ờm, tôi tự trồng tự làm thuốc để bán.” - Bà lão nói.
“Vậy bà đã từng bán cây còn sống cho ai chưa?” - Gia Lâm tiếp tục hỏi.
“Ai mua thì tôi bán thôi, nhớ lần gần đây nhất có một cô gái trẻ đẹp lâm, đến mua cây tươi, mua cả chậu mang về.” - Bà lão ngẫm nhớ lại.
“Cô gái đó tên là gì? Ở đâu vậy bà?” - Gia Lâm gấp gáp hỏi.
“Tôi đâu có hỏi tên làm gì, chỉ biết là giọng người thành phố. Ăn mặc cũng sang trọng như mấy cô trong phim vậy đó.” - Bà lão cố gắng hồi tưởng rồi diễn tả.
“Vậy ngoài ra bà không biết gì về cô ấy nữa sao?” - Gia Lâm có chút thất vọng.
“Không, gặp mặt tôi mới biết thôi.” - Bà lão nói.
Gia Lâm chợt nhớ ra ở ba lô của mình có ảnh của những người liên quan đến Vương Dự, hắn lục tìm lại thì chỉ có duy nhất ảnh của một cô gái. Hy vọng duy nhất đặt vào cô ấy.
“Có phải người này không hả bà?” - Gia Lâm đưa ảnh cho bà ấy hỏi.
“Đúng đúng, là cái cô này. Sao mà trong ảnh không đẹp bằng ngoài đời.” - Bà lão nói.
Cảnh sát cấp dưới cẩn thận ghi âm lại, tiếp theo đó chụp ảnh khu vườn trồng cây phụ tử của bà rồi nhanh chóng cùng Gia Lâm rời khỏi đó.
***
Ở bệnh viện gần đây mãi chẳng yên, hình như bọn họ lại có thêm chuyện để tám. Vĩ Hào vô tình đi qua 2 y tá đang nói chuyện lại nghe được tên của Yến Nhi, anh cố ý nán lại nghe rõ xem họ nói gì.
“Chị nói xem, con của bác sĩ Yến Nhi là ai?” - Y tá nữ hỏi cô gái ngồi ở bàn lễ tân.
“Làm sao tôi biết được. Nhưng mà sao cô lại biết chị ta có con?” - Cô gái ngồi ở bàn lễ tân tiếp chuyện.
Cùng lúc đó phía cánh cửa mở ra, một trong số những người đi vào bệnh viện có bà Mộng Quỳnh, đi theo sau bà là Thùy Anh gương mặt khó coi. Họ đi nhanh không cần hỏi ai, nhanh chóng đi đến khu tâm thần tìm Yến Nhi.
Yến Nhi đang cho bệnh nhân uống thuốc, nghe nói có người tìm mình thì vô tư đi ra. Vừa ra đến cô đã thấy ánh mắt sắt lạnh của bà Mộng Quỳnh, đã lâu như vậy mới có cơ hội gặp lại nhau.
“Là bác sao? Chào bác!” - Yến Nhi có chút vui mừng.
“Ở đây không tiện chúng ta tìm một quán cafe nói chuyện đi!” - Bà Mộng Quỳnh không nhìn cô đi theo hướng ra cổng bệnh viện để đến quán cafe đối diện.
“Bác gái đến đây là để nói với chị một số chuyện. Mong chị hiểu chuyện một chút!” - Thùy Anh chưa kịp gọi nước đã vào thẳng vấn đề.
Bà Mộng Quỳnh ngồi gần đó ánh mắt loé lên một chút e ngại nhưng lại biến mất nhanh ngay sau đó.
“Đã lâu như vậy không gặp, tôi thành thật không muốn chúng ta phải gặp nhau mà quá gay gắt. Nhưng mà bản năng của người mẹ không cho tôi đứng trơ mắt nhìn con trai bị hủy hoại sự nghiệp. “ - Bà Mộng Quỳnh nói.
Yến Nhi chợt hiểu ra lý do tại sao Thùy Anh lại đi cùng với bà Mộng Quỳnh đến đây, cũng hiểu ý tứ trong câu nói của bà.
“Tôi không thể ép buột được ai. Chỉ có thể nói chuyện với cô, dù sao cũng đã qua 10 năm. Tôi nghĩ cô đủ chính chắn để hiểu cái gì là nên và không nên. 10 năm trước cô một mực bỏ đi, để lại thằng Lâm như một cái xác không hồn. Sau đó nó chôn mình trong sách vở, học tập đến có lúc ngất xỉu ở trên đường. Ra trường thì không giây phút nào là cho bản thân nghỉ ngơi, hiện giờ cuộc sống của nó đã ổn hơn. Tại sao cô lại quay về đây?” - Bà Mộng Quỳnh kể lại thời điểm khó khăn đó trong ánh mắt bà hiện rõ vẻ thương xót.
“Cô nên biết giữa cô và nó là không thể. Cô yêu nó không? Nếu yêu thì tại sao còn hại nó? Nếu ở bên cô thì nó sẽ thân bại danh liệt. Ở tuổi của nó, nên nhanh chóng kết hôn rồi sống một cuộc sống bình thường như bao người. Sao cô cứ thích khuấy động lên?” - Bà Mộng Quỳnh càng nói càng kích động.
“Bác gái, bác nghe cháu nói. Đầu tiên cháu rất kính trọng bác, không phải riêng bác mà nhà họ Trần ai cháu cũng tôn trọng. Cháu quay về đây không với mục đích phá hoại sự nghiệp của Gia Lâm, càng không muốn cản trở cuộc sống của anh ấy.” - Yến Nhi nói, mỗi câu mỗi chữ đều thành khẩn.
“Vậy tại sao cô còn để cho nó đến nhà mình?” - Bà Mộng Quỳnh hỏi.
Câu hỏi của bà làm cho Yến Nhi tỉnh mộng. Cô chợt nhận ra bấy lâu nay lý trí luôn nói sẽ không ở cạnh Gia Lâm, còn con tim lại chẳng từ chối được.
“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ không để anh ấy đến nhà nữa.” - Yến Nhi nói, trong lòng đau nhói không tài nào diễn tả được.
“Không chỉ riêng chuyện đến nhà mà sau này đừng bao giờ gặp lại nó nữa.” - Bà Mộng Quỳnh nói xong, đặt tờ tiền bên dưới ly nước sau đó đi khỏi.
“Nói lời thì giữ lời!” - Thùy Anh im lặng từ đầu cuối cùng cũng mở miệng, câu nói vừa nói ra lại chẳng dễ lọt tai chút nào.
Yến Nhi không để tâm đến Thùy Anh, lại tự trách bản thân chưa đủ kiên quyết.