Cánh cửa vừa mở thì ánh sáng liền nhân cơ hội tấn xông vào, đánh tan bóng tối đang bao trùm cả căn phòng. Văn Thiện khẽ bước vào, đưa mắt nhìn cô gái đang say giấc trên giường. Gương mặt luôn xinh đẹp, nay lại xanh xao đến mức khó coi.
Người con gái ấy chính là Tiểu Yến, chứ chẳng phải một ai khác. Đôi lông mày xinh đẹp của cô đang nhíu chặt lại, có lẽ do vết thương ở vai.
Văn Thiện nhẹ nhàng ngồi xuống, nắm lấy tay Tiểu Yến. Giờ phút này anh chỉ đơn giản là mong cô có thể yên tâm mà ngủ thật ngon thôi, chẳng muốn nghĩ suy gì nữa.
"Tiểu Yến, sao em vẫn ngốc như thế? Một nhát dao đối với anh chẳng là gì cả... Tại sao em lại đỡ giúp anh chứ?" - Văn Thiện buồn bã hỏi thầm trong lòng, đưa tay vén giúp Tiểu Yến vài sợi tóc.
"Giả vờ vô tình nhưng anh thật sự rất nhớ em, Tiểu Yến." - Văn Thiện buột miệng thốt ra những lời thật lòng, rồi sau đó anh khẽ hôn lên tay cô gái một cách yêu thương. Đã bao lâu Văn Thiện anh chẳng được yên bình bên cạnh cô như thế này?
Do đã uống thuốc giảm đau nên Tiểu Yến ngủ rất say, vì vậy cô hoàn toàn không hay biết gì, càng chẳng nghe thấy lời Văn Thiện đã nói.
Nếu như có thể nghe thấy những lời thật lòng của Văn Thiện, thì không biết Tiểu Yến sẽ hạnh phúc đến mức nào...
Văn Thiện đặt nhẹ lên trán Tiểu Yến một nụ hôn, đây là tất cả những nỗi nhớ của anh dành cho cô bao nhiêu năm qua.
Nhìn Văn Thiện lúc này như đã trở về chàng hot boy năm ấy, luôn yêu thương, dịu dàng với Tiểu Yến cô...
Nhưng khi Tiểu Yến tỉnh giấc, liệu sự dịu dàng của anh có biến mất không?
***
"Là em đúng không?" - Vừa bước vào phòng Thanh Hiền lên tiếng hỏi, vẻ mặt rất tức giận.
"Chị hai đang hỏi gì thế? Em không hiểu." - Thanh Hoàng bước theo vào, sẵn tay đóng cửa lại.
Thanh Hiền xoay người lại nhìn em trai mình mà thét lớn:
"Đừng có giả bộ nữa. Em chính là người đã cho Kim Hổ biết về Văn Thiện, để hắn ta tìm anh ấy gây chuyện."
Thanh Hoàng im lặng, ngã lưng vào cánh cửa ở phía sau. Quả thật không hề sai, là chính cậu đã khiến Kim Hổ tìm Văn Thiện gây sự.
Nhưng mục đích của cậu chỉ muốn ép Văn Thiện rời khỏi đây thôi, chứ không nghĩ sẽ làm hại anh. Và càng không ngờ lại hại Tiểu Yến bị thương như thế.
Thanh Hiền ngồi xuống ghế sofa, trong lòng vẫn bực tức. Trên đời này biết bao nhiêu người không đụng mà lại đụng đến Kim Hổ, một tên lưu manh ngang ngược.
Thật ra Thanh Hiền với người tên Kim Hổ kia quen biết nhau ở Bar bên nước ngoài, vì một lúc buồn chán nên ả đã qua lại với hắn ta.
Nhưng không ngờ hắn ta lại mê Thanh Hiền thật, muốn dứt mà chẳng được. Khi Thanh Hiền quay về Việt Nam, thì hắn ta cũng theo sau.
"Triệu Thanh Hoàng, tốt nhất là em đừng giở trò ép Văn Thiện rời nữa khỏi. Nếu không thì đừng trách chị." - Thanh Hiền lên tiếng cảnh cáo em trai của mình, vẻ mặt vô cùng nghiệm túc.
"Em biết rồi. Thôi, em đi làm việc đây." - Thanh Hoàng nhẹ gật đầu, rồi quay lưng đi.
Thanh Hiền bất lực nhìn theo em trai mình, ả thật hết cách với cậu. Biết bao nhiêu cô gái trẻ đẹp sỉ mê Thanh Hoàng mà cậu lại từ chối hết, chỉ thương nhớ một mình Tiểu Yến...
Thật ngu ngốc!
Nhưng không phải Thanh Hiền ả cũng như thế sao? Cứ cố chấp bám theo Văn Thiện mãi, dù biết rõ anh chán ghét mình đến mức nào...
Tình đầu thật sự khó phai phải chăng?
Sau khi rời khỏi phòng chị mình, Thanh Hoàng vội lấy điện thoại từ túi áo Vest ra gọi vào số của Tiểu Yến. Không biết cô đã thế nào rồi, cậu thật là lo.
"A lô." - Giọng nói lạnh lùng của Văn Thiện truyền đến.
"Sao lại là anh nghe máy? Tiểu Yến đâu? Giờ cô ấy thế nào? Vết thương cô ấy có nặng lắm không?" - Thanh Hoàng liên tục hỏi, trong lòng rất không vui khi Văn Thiện nghe điện thoại của Tiểu Yến.
"Cô ấy đã ổn rồi." - Văn Thiện dùng giọng lạnh nhạt trả lời.
"Hiện giờ Tiểu Yến đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón cô ấy ngay." - Thanh Hoàng lớn tiếng hỏi.
"Hôm nay tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, cậu không cần lo." - Vừa dứt câu thì Văn Thiện liền tắt máy, đặt nhẹ điện thoại xuống bàn.
Văn Thiện hơi trầm mặc, Thanh Hoàng cậu là ai mà dám đòi đưa cô gái của anh đi chứ? Hôm nay anh chỉ muốn bên cạnh cô mà thôi, chẳng cần nghĩ thân phận của hai người là gì nữa.
"A lô, a lô. Văn Thiện... Diệp Văn Thiện..." - Thanh Hoàng vẫn giữ điện thoại, miệng luôn kêu gọi. Không ngờ Văn Thiện lại dám cúp máy của cậu như thế.
Đêm nay Văn Thiện với Tiểu Yến sẽ ở bên nhau sao? Vừa nghĩ đến đó thì Thanh Hoàng liền giận dữ, chiếc điện thoại trên tay cậu tưởng chừng có thể vụn vỡ...
***
Khi Tiểu Yến giật mình tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh hơn.
Tiểu Yến đưa mắt quan sát xung quang thì lại nhìn thấy Văn Thiện đang ngủ bên cạnh, anh còn nắm chặt tay cô nữa. Cô nằm yên mỉm cười, bàn tay anh vẫn ấm áp giống như ngày ấy.
Tiểu Yến chuyển mình, định đưa tay chạm vào mái tóc rối của anh. Lại quên mất vết thương ở sau lưng, vừa cử động liền đau đến bật khóc.
Như cảm nhận được sự đau đớn của người con gái, Văn Thiện khẽ mở mắt, ánh nhìn lo lắng hướng đến Tiểu Yến.
"Cẩn thận một chút." - Văn Thiện dịu dàng đỡ lấy Tiểu Yến, dùng cái gối kê lên đầu giường rồi để cô thuận tiện dựa vào.
Dù vết thương ở sau lưng Tiểu Yến đang rất đau, nhưng trước mặt Văn Thiện lại là nụ cười tươi.
"Em không sao..." - Tiểu Yến khẽ lắc đầu, đôi tay cô bất giác nắm lấy tay anh.
Văn Thiện khẽ nhíu mày lại, gương mặt ấy đã tải xanh hết còn nói không sao. Tại sao cô lại phải cố gượng như thế chứ?
"Em uống chút nước đi." - Văn Thiện với tay lấy chai nước suối trên bàn bên cạnh rồi đưa đến trước mặt Tiểu Yến, giọng nói của anh nãy giờ vẫn dịu dàng.
Tiểu Yến nhận lấy chai nước từ tay Văn Thiện, khẽ bật cười. Anh vẫn giống như năm xưa, luôn hiểu cô đang cần gì.
"Anh Văn Thiện, em đói bụng..." - Tiểu Yến nhìn Văn Thiện mà chớp chớp đôi mắt, dùng tay xoa bụng mình. Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, đói bụng gần chết rồi.
"Để anh đi mua đồ ăn..." - Văn Thiện đứng dậy, rồi xoay người đi.
Chờ Văn Thiện rời khỏi, Tiểu Yến cắn răng chịu đau, với tay lấy điện thoại gọi về nhà...
Khoảng 30 phút sau, Văn Thiện quay về với hai hộp cháo và vài chai nước suối trên tay.
Đúng ra Tiểu Yến muốn tự ăn, nhưng vừa giơ tay lên thì vết thương lại đau.
Nhìn thấy vậy, Văn Thiện liền lên tiếng nói:
"Em cứ nằm yên đi... anh đút cho..."
Rồi Văn Thiện ngồi xuống, mở nấp hộp cháo ra. Mùi thơm của cháo gà thật hấp dẫn, càng khiến người ta đói bụng hơn.
Từng muỗng cháo, Văn Thiện đều thổi nguội bớt mới đút cho Tiểu Yến. Trông hai người bây giờ thật yên bình.
Tiểu Yến hơi thất thần, vì Văn Thiện nãy giờ luôn dịu dàng với cô, chẳng hề lạnh lùng như trước nữa.
Chẳng lẽ anh đã chấp nhận lại tình cảm của cô sao? Liệu có thật như vậy không?
Nhưng cô thật mong bánh xe thời gian có thể ngừng lại giây phút này, để hai người mãi mãi bên nhau như thế này.
"Em định thẫn thờ như vậy đến bao giờ?" - Văn Thiện đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng trong phòng.
Tiểu Yến thoáng giật mình, nhìn lại mới thấy muỗng cháo đang trước đôi môi mình. Cô vội ăn hết muỗng cháo ấy.
”À anh Văn Thiện... đêm nay cho em ở đây nhé?... Với bộ dạng này... em không tiện về nhà..." - Tiểu Yến vừa nói vừa đưa mắt nhìn Văn Thiện, muốn xem thử phản ứng của anh thế nào.
"Ai kêu em lo chuyện bao đồng?" - Văn Thiện vừa đặt hộp cháo xuống vừa liếc nhìn cô gái.
"Bao đồng ở chỗ nào? Em chỉ đang bảo vệ trái tim của mình thôi mà." - Tiểu Yến nhìn Văn Thiện mà phồng má, tỏ ra giận dỗi.
Nghe xong câu đó, Văn Thiện bất động ngay lập tức. Anh chính là trái tim của cô sao?