Đoạn clip ghi lại là một người phụ nữ, trên tay cầm một chiếc túi ni lông to, lén lén lút lút.
"Mau tìm ra danh tính của người phụ nữ này cho tôi. Còn nữa, thời gian này những người từng quen biết ông Vương đều nên được quan tâm một chút!" - Gia Lâm ra lệnh.
Trong đoạn clip này sẽ làm khó khăn cho cảnh sát, người phụ nữ đó ăn mặc kín đáo, còn không quên chùm kín đầu và mặt. Gia Lâm thở dài một hơi sau đó ngã lưng trên ghế sofa.
"Anh Lâm, anh về nghỉ ngơi đi. Cũng trễ lắm rồi!" - Thùy Anh đặt cốc cafe lên tay Gia Lâm, rồi mỉm cười nói.
"Tôi không sao!" - Gia Lâm trả lời.
***
Khoảng trưa ngày hôm sau, danh tính người phụ nữ đã được xác định. Là một người trung niên, ở gần nhà ông Vương.
"Hôm đó cô muốn đi đâu?" - Người lấy lời khai lần này không phải là Gia Lâm, mà giao lại cho Thùy Anh.
"Tôi... tôi đi vứt rác thôi!" - Người phụ nữ ấp úng lo sợ trả lời. Đây có thể gọi là một tâm lý không quá bất thường ở một người đột nhiên lại liên quan đến một vụ án mạng.
"Vứt rác? Vứt rác lại lựa vào giờ không có người qua lại? Và còn chùm kín người?" - Thùy Anh đặt câu hỏi, tay cô không ngừng ghi chép.
"Tôi thật sự đi vứt rác, tôi không biết gì hết. Không liên quan đến tôi!" - Người phụ nữ này càng nói càng kích động.
"Cô bình tĩnh. Chúng tôi chỉ muốn làm rõ những người có liên quan thôi. Nếu cô không làm gì thì không cần phải sợ. Chúng tôi sẽ không bắt lầm người vô tội." - Thùy Anh trấn an.
Sau khi nghe xong, người này lấy lại được bình tĩnh. Bà ta cố gắng nhớ lại chuyện hôm đó.
"Khoảng tuần trước, tôi và ông Vương có xung đột. Ông ấy đi bộ buổi sáng, về đến liền bấm chuông liên hồi cửa nhà chúng tôi, nhà chúng tôi còn có cháu nhỏ. Nên tôi đã tức giận,vừa mở cửa ông ấy đã chửi bới. Ông ấy đỗ lỗi rác nhà chúng tôi bay sang đó. Nhưng cô nghĩ xem, rác được buột vào bao nhiêu kỹ càng, thì làm gì có chuyện bay sang. Cho nên hôm đó tôi đã cố tình bỏ qua sân nhà ông ấy để trả thù. " - Người phụ nữ thuật lại.
Theo xác nhận, quả là có túi rác đã được vứt ở cửa nhà ông Vương. Hình dạng và màu túi rác đều giống như mô tả của người phụ nữ và tư liệu trên video. Như vậy, xem ra không có manh mối gì thêm.
Phía gia đình ông Vương. Vương Dự không ngừng hỏi khi nào có thể mang thi thể của ông mình về mai táng. Điều này cũng dễ hiểu thôi vì truyền thống ai cũng muốn người qua đời được yên nghỉ sớm một chút. Có điều Vương Dự là người có ăn học, đã được lĩnh hội kiến thức Châu Âu, không phải cứ mê tín như vậy chứ? Phía đội cảnh sát chỉ đành an ủi anh ta cho thêm thời gian.
***
Hôm nay là sinh nhật của Vĩ Hào, trùng hợp thay hôm nay lại là ngày nghĩ của Yến Nhi. Vì vậy mà cô thức dậy từ sớm để tự tay làm một chiếc bánh kem tặng anh.
Yến Nhi chẳng phải là người giỏi giang việc nấu ăn, không chỉ riêng cô phụ nữ hiện đời thời bây giờ vốn dĩ không quá quan tâm đến việc trao dồi kỹ năng nấu nướng của bản thân. Bởi người ta đã cho qua rồi cái thời phụ nữ cần phải nấu ăn cho chồng con. Thời đại 4.0 không quá khó, thích thì cứ đến nhà hàng nào đó mình yêu thích ăn xong tính tiền. Vừa không phải rửa bát vừa được ăn ngon. Hoặc nếu không có thời gian chỉ cần nhắc máy lên, shipper liền đến tận nhà.
Có điều nếu bạn chịu bỏ ra một chút công sức cho món ăn, mà người ăn đó là một người bạn quý trọng như vậy sẽ có ý nghĩa hơn nhiều. Yến Nhi vừa tra google cách làm bánh kem. Nguyên liệu đã được cô chuẩn bị từ hôm qua, thế là vừa xem công thức vừa làm.
Yến Nhi làm xong bánh cũng phải đến 3h chiều. Cô tự mình gói bánh lại, mang đến bệnh viện cho Vĩ Hào. Trên đường còn không quên mua thêm một ít nến.
Vĩ Hào nhận được bánh cũng tầm giờ tan làm. Anh vẫn còn ở văn phòng, khi thấy chiếc bánh được chét kem lòi lõm, trái cây trang trí không theo thứ tự Vĩ Hào ngược lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đây có lẽ là chiếc bánh kem xinh đẹp nhất anh từng nhận được.
"Nè nè, đừng có xúc động mà khóc nha!" - Yến Nhi vừa cắm nến vừa nói.
"Thật sự là xúc động chết mất. Em còn tự tay làm thì xem như kiếp này anh sống không uổng công rồi!" - Vĩ Hào dùng vài lời ba hoa chọc cô cười.
"Nè Vĩ Hào, cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã ở bên cạnh em, chăm sóc cho em như vậy. Em thật sự rất may mắn vì có được người bạn như anh!" - Yến Nhi thắp xong nến, đưa chiếc bánh kem đến trước mặt Vĩ Hào. Không ngừng nói ra mấy lời biết ơn.
Vĩ Hào mỉm cười hiền lành, sau đó nhắm mắt lại ước gì đó, rồi lại thổi tắt nến.
Họ chia nhau bánh kem. Vị bánh không được gọi là ngon, chỉ tàm tạm. Nhưng Vĩ Hào đặc biệt ăn rất nhiều. Sinh nhật năm nay đối với anh, thật đẹp!
***
Đồn cảnh sát...
Gia Lâm và Thùy Anh không dừng công việc một khắc nào. Hắn là người tham công tiếc việc, vì đi theo hắn mà Thùy Anh cũng bị lây bệnh này.
"Xin chào!" - Một giọng nói nhỏ nhắn vang lên khiến cho Gia Lâm và Thùy Anh dừng công việc hiện tại.
"Bạn nhỏ? Em tìm ai sao?" - Thùy Anh vui vẻ nhìn cô bé đứng ở cửa hỏi.
Bé gái mặc một chiếc váy màu hồng, đeo trên vai balo, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, dù là sợ hãi hay vui mừng.
"Em không phải bạn nhỏ." - Cô bé nhìn Thùy Anh nói. Sau đó lạnh mặt lướt ánh mắt sang Gia Lâm.
"Chú là cảnh sát đúng chứ?" - Cô bé hỏi Gia Lâm.
"Ừm!" - Gia Lâm đối với trẻ con, đặc biệt yêu thích.
"Vậy chú có giúp cháu tìm mama được không?" - Cô bé hỏi.
"Mama của cháu tên là gì?" - Gia Lâm bước đến bên cạnh cô bé hỏi.
"Không biết!" - Cô bé lắc đầu.
"Vậy em có thứ gì có thể tìm được mama của em?" - Thùy Anh ở bên cạnh hỏi.
Đứa bé đi đến sofa, đặt chiếc balo của mình xuống, sau đó lấy từ bên trong ra một bức ảnh, rồi đưa cho Gia Lâm.
Trên bức ảnh đã được cắt đi một phần, chỉ còn chừa lại đúng cô gái. Trong ảnh dường như cô ấy đã say, còn đưa tay làm kiểu trước máy ảnh, khuôn miệng cười tươi. Lối ăn mặc sexy, tuổi đời tầm hai mươi bảy. Người này Gia Lâm và Thùy Anh đều quen biết. Chính là bác sĩ tâm lý, Lương Yến Nhi.
Gia Lâm nhìn bức ảnh, rồi lại không tin nhìn đứa bé. Lương Yến Nhi có con gái từ khi nào vậy?