Cảnh sát đến khiến anh phải chấm dứt ý định của mình, tuy nhiên không muốn buông tha cho bọn chúng dễ dàng như thế, anh siết chặt tay thành nắm đấm.
Bùi Nghiêu trầm tư vài giây, nhìn ba tên đó ngơ ngác, đột nhiên cất giọng hỏi: "Lúc nãy là ai đã động vào cô ấy?"
"Động... động vào gì chứ?"
Gã ngồi đầu mặt đầy hoang mang, gã nuốt nước bọt cái ực, bàn tay bị Tư Truy cắn vô thức rụt lại. Bùi Nghiêu là người nhạy bén, sao anh có thể không nhìn ra dáng vẻ chột dạ của hắn? Vì vậy, anh bước vòng qua đầu xe, anh càng đến gần gã càng sợ hơn, cuối cùng buột miệng nói: "Là tôi! Bùi tổng... là tôi... nhưng tôi cũng đâu làm gì cô ta, tôi chỉ... tôi chỉ bóp cằm cô ta thôi mà..."
Giọng gã nhỏ dần, nhỏ dần, Bùi Nghiêu nghe được câu cuối, ánh mắt lập tức híp lại. Anh nhếch miệng, trước khi cảnh sát đến đã vung tay đấm vào mặt gã, khiến gã từ trên xe lăn đùng xuống đất.
"Thằng khốn!"
Anh vừa chửi vừa đá vào người gã, lúc này cảnh sát đến ngăn anh lại, đồng thời áp giải ba tên côn đồ ra xe.
Bùi Nghiêu nghiêng đầu liếc nhìn Trịnh Nhất đang hoảng sợ lẩn trốn trong góc, dáng vẻ hết sức thậm thụt. Đúng là kẻ làm chuyện ác thì phải trả giá, anh chưa lên tiếng đã có một người tố cáo ông ta. Chỉ thấy cái gã vừa bị anh tẩn cho hai nhát, gã đột nhiên chỉ tay về phía góc tường nơi Trịnh Nhất náu, đoạn oang oang hét lớn: "Cảnh sát, còn ông ta nữa. Ông ta cũng can dự trong chuyện này!"
Trịnh Nhất nghe thế thì chạy trối chết, có điều không thoát khỏi nanh vuốt của đám cảnh sát. Ông ta bị bắt lại, dù căm ghét thế nào cũng chẳng làm gì được ai.
Ông ta phẫn nộ, một đôi mắt mở lớn nhìn anh trừng trừng. Mặc cho ông ta vùng vẫy thế nào thì cũng vô ích, thậm chí sự ngang ngược của ông ta đã chọc cho cảnh sát còng tay ông ta lại.
Bùi Nghiêu bình tĩnh chỉnh lại cổ áo, thái độ hết mực ung dung. Người đang đứng trước mặt anh là một viên cảnh sát trẻ, định bụng đưa anh đi thì anh bỗng giằng tay ra.
"Gọi cho Cục trưởng của các cậu, tôi muốn nói với ông ấy vài câu."
"Gì cơ?"
Viên cảnh sát vốn nghĩ anh là bọn nhà giàu mới nổi, không ngờ lại đưa ra yêu cầu nghênh ngang như vậy. Thấy không có động tĩnh gì, Bùi Nghiêu liền cười nhạt, anh đọc lên một dãy số, đúng số điện thoại cấp trên của anh ta.
Hắn há hốc mồm vì anh đọc đúng. Đây là số điện thoại riêng tư, không phải ai cũng biết được, thế là hắn tin, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đưa điện thoại cho anh, còn tận tình bấm số giúp.
Bùi Nghiêu nói với Cục trưởng vài câu, rằng anh sẽ chịu trách nhiệm với ba tên côn đồ đó, trả tiền bồi thường hay gì cũng được, nhưng bằng mọi giá phải bắt bọn chúng khai ra kẻ chủ mưu.
Anh cúp máy, chào viên cảnh sát đó rồi xoay người vào trong nhà. Đứng trước cánh cửa gỗ nhỏ, anh bất ngờ rút điện thoại ra, nhắn cho Chương Lâu một câu: "Bắt đầu đi!"
Ngòi pháo đã đầy đủ, bây giờ chỉ cần châm lửa nổ pháo mà thôi...
...
Sự việc đột ngột xảy ra, thành thử Bùi Nghiêu không cho phép cô đi nữa. Ngày hôm nay coi như hủy bỏ, anh sẽ gọi điện thông báo cho tổ chương trình.
Tư Truy cũng rất ngoan ngoãn nghe theo, nằm trên giường mà lòng không thôi sầu muộn.
Bùi Nghiêu vuốt tóc cô, đột nhiên nghe cô mở miệng: "Anh, Trịnh Nhất..."
"Cảnh sát bắt ông ta rồi." Người đàn ông đáp một cách ngắn gọn, trông sang thấy sắc mặt Tư Truy trở nên lạnh ngắt.
Sau tất cả những chuyện đã làm, Trịnh Nhất không đáng được tha thứ, và pháp luật sẽ trừng trị ông ta. Đến giờ phút này, Tư Truy hoàn toàn không thể cứu một con người ích kỷ, bê tha, lòng dạ rắn rết như ông ta nữa. Mọi thứ đã chứng minh, cô có lòng nhưng ông ta lại không có tâm, ông ta không hề muốn tiếp nhận cơ hội thay đổi. Có lẽ suốt đời này nếu không dùng gông cùm pháp luật để ép Trịnh Nhất, không biết chuyện tương tự còn có thể xảy ra khi nào, cô sẽ lại rơi vào nguy hiểm lần nào...
Dẫu có đôi chút khó chịu nhưng Tư Truy vẫn tin tưởng phó thác cho anh, bởi sớm muộn gì ông ta cũng phải vào tù. Đây là sự trừng phạt thích đáng dành cho kẻ xấu!
Hôm ấy, Bùi Nghiêu ở bên cô đến tận tối, sau đó hai người lại sửa soạn tới bệnh viện thăm bà Trịnh.
Vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng của Lâm Tịch vọng lại, bà ngồi gần giường, vừa trò chuyện với bà Trịnh vừa gọt hoa quả.
Trông thấy Tư Truy, Lâm Tịch hứng khởi ra mặt. Bà chạy lại hỏi cô: "Thế nào rồi? Nay chương trình thông báo cái gì cho con vậy?"
Tư Truy mỉm cười: "Dạ, không có gì ạ..."
Cô lúng túng không biết tiếp theo nên trả lời sao, cũng chẳng biết phải đối diện với bà Trịnh như thế nào. Lâu nay bà luôn nhẫn nhịn Trịnh Nhất mà không một lời kêu than, vì vậy mà cô không dám nói với bà chuyện ông ta bị bắt.
Bùi Nghiêu kín đáo nhắc nhở Lâm Tịch, hai người cùng nhau ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tư Truy với bà Trịnh, cô cầm trái cây đang gọt dở lên, gọt ra một miếng đưa cho bà.
"Mẹ ăn đi ạ!"
Bà Trịnh vui vẻ cảm ơn, không khí giữa hai mẹ con dường như còn chút ngại ngùng.
Tư Truy đắn đo một lúc rồi cũng cất giọng: "Mẹ, thực ra... con có chuyện này muốn nói..." Trước sau gì bà cũng sẽ biết, biết muộn chi bằng biết sớm, nếu bà có đau khổ thì người làm con như cô cũng phải gánh chịu.
"Mẹ nghe đây." Bà Trịnh dịu giọng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, khác hẳn với con người u ám mù mịt ngày trước.
Tư Truy nhiều lần muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng khó xử. Cuối cùng, bà Trịnh phải động viên cô: "Cứ nói đi con, bây giờ cú sốc nào mẹ cũng có thể chấp nhận."
Suy nghĩ của bà đã khác đi, bà cũng tin mình sẽ kiên cường hơn, cho dù lượng tin tức đó có bất ngờ như thế nào. Nhìn cô như vậy, bà đoán ra được phần nào chuyện có liên quan đến Trịnh Nhất, chắc hẳn là phải lớn lắm mới khiến cô băn khoăn, không dám nói với bà.
Tư Truy hít sâu, cô nắm tay bà, tay bà thô ráp và đen đúa, cơ thể in hằn bệnh tật, vất vả. Sau một lát định thần, cô nói: "Mẹ à, con biết mẹ sẽ đau lòng hoặc không vui. Nhưng con không muốn giấu mẹ, Trịnh Nhất..."
"Ông ấy làm sao?"
Tâm trạng bà Trịnh lập tức rơi vào căng thẳng, bà gặng hỏi cô.
"Trịnh Nhất..." Tư Truy ngập ngừng, cô cắn răng, ôm chầm lấy bà, hai tay ghì chặt vào áo bà: "Ông ấy bị cảnh sát bắt rồi, vừa mới sáng nay thôi."
Tư Truy thậm chí không dám nhìn vào mắt bà, không biết bà sẽ buồn, sẽ khóc hay có cảm xúc gì nữa. Bà Trịnh chẳng qua là quá nặng lòng, một khi buông được thì sẽ không sao, nhưng cô không biết hiện tại tình cảm bà đối với ông ta rốt cuộc là còn sâu đậm hay đã phai mờ đi bao nhiêu phần.
Không gian phảng phất tĩnh đến ghê người, bà Trịnh không nói gì, vẻ mặt tươi tắn sụp xuống, có cái gì trong lòng như vỡ nát.
"Mẹ... con xin lỗi..."
Tư Truy lo lắng ôm lấy bà, không biết nói gì, nước mắt cứ rỉ ra từng dòng từng dòng.
"Tư Truy..." Giọng bà Trịnh dịu dàng đến lạ, vừa nhỏ vừa khẽ đến nỗi cô tưởng mình nghe lầm: "Con không có lỗi, con không hề có lỗi. Lỗi là ở ba mẹ, khi mà ba mẹ đã khiến tuổi thơ của con quanh quẩn chỉ có bất hạnh... Mẹ xin lỗi vì sự mù quáng của mình, mẹ xin lỗi... mẹ cũng thay ba xin lỗi con... Đây là những gì ông ta xứng đáng phải nhận... Mẹ rất hối hận, Tư Truy à, mẹ xin con... đừng nghĩ gì, hãy sống cuộc sống của con đi! Con thực sự đã quá khổ rồi!"