Giây phút này, mặt Tư Truy quả thật đã đỏ đến mức bốc cháy. Cô cắn môi, ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi cái ôm mang tính xâm lược của anh. Cả cơ thể bị bế lên, hai chân ở trên không trung, làm cách nào cũng không thể chạm xuống mặt đất.
Tư Truy tức giận quát, cái miệng không thể kiểm soát: "Tên khốn nhà anh, biến thái chính là biến thái, còn phải có tiêu chuẩn đánh giá hả?! Hành vi lệch lạc như anh bây giờ chính là biến thái!"
Dứt lời, thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng liên hồi. Không rõ là do thói quen hay vì sao, mỗi khi tức giận đến đỉnh điểm, Tư Truy lại bật khóc, nước mắt cứ thế tự động ứa ra.
Đây rõ ràng không phải cảm xúc của cô, cô đâu có muốn khóc?
Tư Truy trân trối nhìn anh, hai hàng nước mắt lấp lánh khiến người đàn ông không khỏi cảm thấy tội lỗi, cuối cùng động lòng, đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Từ từ thả cô xuống, Bùi Nghiêu ảo não thở dài, giây sau liền bị cánh tay nhỏ nhắn đẩy ra.
Tuy nhiên, sức lực của Tư Truy đối với anh không đáng là bao, không suy suyển được anh ra khỏi vị trí cũ.
Cô hậm hực xoay người bước thật nhanh, đi xăm xăm về phía trước mà không thèm quay đầu nhìn lại, chỉ giữ những uất ức sâu trong đáy lòng, ngay cả ánh mắt cũng không dám biểu lộ dù chỉ một chút. Bùi Nghiêu là người nào chứ? Đối chọi với anh chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, người thiệt, người khổ chỉ có thể là cô. Sau này, anh còn trở thành ông chủ của cô, việc đụng mặt hàng ngày là không thể tránh khỏi.
Suy nghĩ cho tương lai của mình, chuyện hôm nay bằng mọi giá cô phải nhẫn nhịn.
Bùi Nghiêu thẫn thờ nhìn bóng lưng cô dần bị bóng đêm làm cho khuất lấp, làn môi mỏng bạc tình bất chợt vươn lên một độ cong vừa ý. Biểu hiện của cô anh rất hài lòng, xem ra cô chỉ ngốc nghếch và đơn thuần trong giao tiếp, chứ những kiến thức xã hội liên quan đến an toàn bản thân, cô không ngốc chút nào.
Giả sử về sau có kẻ nào dùng lời nói si mê Tư Truy, anh vẫn không lo lắng lắm. Bởi vì chí ít cô vẫn giữ được sự tỉnh táo nhất định để mà phản kháng.
Thử nghiệm coi như thành công. Mặc dù chỉ là ý tưởng đột xuất nhưng tâm trạng Bùi Nghiêu rất khá. Anh gọi cho Chương Lâu, đứng chờ một lát, chiếc ô tô bốn chỗ liền từ xa xa chạy tới, tấp vào lề đường.
Không cần Chương Lâu bước xuống đưa anh ô dù, Bùi Nghiêu đã nhanh chóng sải đôi chân dài, mở cửa ngồi lên ghế sau. Mưa bụi vương trên vạt áo tạo thành những lốm đốm mờ, người đàn ông tùy tiện dùng tay vuốt qua một lượt, sắc mặt quay trở lại vẻ lãnh đạm.
Nhìn Chương Lâu nói: "Còn dám bép xép nữa không?"
Chương Lâu giật thột, dư âm lo sợ vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí. Nơm nớp muốn biết hình phạt của anh, vậy mà vị Chủ tịch này chỉ bảo anh ta lái xe mười vòng chung quanh khu phố, sau đó lặng lẽ chờ đợi chỉ thị từ anh. Chương Lâu còn tưởng mình sẽ bị giáng chức hoặc sa thải chứ, có lẽ anh vẫn còn lương tâm, vẫn biết anh ta tiến không được, lùi không xong, cho nên mới phạt nhẹ như vậy?
Mặc kệ là gì, dù sao hiện tại anh ta đã an tâm rồi. Thái độ hết sức thành khẩn, Chương Lâu nhìn vào gương chiếu hậu đáp: "Chủ tịch, tôi xin hứa nhất định sẽ không có lần sau. Mọi bí mật của anh tôi sẽ giữ kín, tuyệt đối không tiết lộ nửa lời với người thứ ba."
Đối với cấp dưới của mình, Bùi Nghiêu luôn có cách khiến họ tâm phục khẩu phục, trung thành làm việc cho anh. Mà mức độ phạt nặng hay nhẹ không chỉ dựa vào hình thức, nó còn được anh xét trên phương diện tra tấn tinh thần.
Những người áy náy vì từng làm việc xấu, nếu thực sự biết hối cải thì hiệu suất cống hiến chắc chắn sẽ cao hơn nhiều lần so với bình thường. Tỷ như Chương Lâu giờ đây đang thầm thề rằng sẽ gắn bó, hy sinh hết mình cho sự phát triển của Bùi gia, sự hưng thịnh của Các Như Hương.
Qua một lúc im lặng, anh ta tò mò liếc nhìn Bùi Nghiêu, vừa lái xe vừa bâng quơ hỏi: "Chủ tịch, hồi nãy anh đi đâu vậy?"
Vẻ mặt Bùi Nghiêu dường như có chút mất tự nhiên, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, thấy những hạt mưa lấm tấm đang không ngừng đập vào mặt kính để lại lớp màng trắng mỏng. Người đàn ông nghiêm giọng: "Tôi đứng đợi cậu chứ còn đi đâu?"
Điêu. Nội tâm Chương Lâu nghĩ nhưng không dám thốt ra. Lúc Bùi Nghiêu xuống xe, anh ta nhớ đoạn đó có mấy siêu thị lớn nhỏ san sát nhau, còn khi đến đón, anh lại xuất hiện gần con ngõ này.
Chương Lâu không hề biết rằng hình phạt này chỉ là một cái cớ để Chủ tịch tìm kiếm không gian riêng với con gái. Vốn dĩ là về nhà chính Bùi gia, nhưng do sự việc bỗng phát sinh, Bùi Nghiêu vô tình trông thấy Tư Truy, nghĩ tới muốn cùng cô dạo bước trên một con đường, vậy là bèn để thư ký tránh mặt một lát.
Giờ cũng đã muộn, cũng không tiện về Bùi gia nữa. Chương Lâu đưa Bùi Nghiêu trở về căn hộ riêng gần với Các Như Hương.
Người đàn ông dùng nước xối rửa thân thể, cơ bắp không nhô lên cuồn cuộn mà chỉ vừa đủ, trông rất đẹp. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà bằng chất liệu satin thoáng mát, chân xỏ dép bông, sau khi uống một cốc sữa ấm thì mới mở máy tính lên tiến hành họp với đối tác.
Bàn về xu hướng thị trường, những phân loại, màu sắc mà dân sành đồ cổ gần đây ưa chuộng, giá cả ban đầu Bùi Nghiêu đưa ra cho đối phương có thể nói là rất thấp.
Đối phương đương nhiên không chấp nhận, kì kèo trả giá một hồi vẫn chẳng có chút hy vọng sẽ thắng được anh, hai bên chốt cuộc thương lượng với giá tầm trung.
Bùi Nghiêu không hổ là thương nhân, luôn có đường lối kinh doanh khác biệt. Những đối tác nhỏ như vừa rồi, đồ cổ sẽ được anh mua vào với giá thấp, bán ra với giá cao. Khi giao dịch, bọn họ bán thì anh cũng chẳng lời hơn bao nhiêu, mà không bán anh cũng chẳng thiệt hơn bao nhiêu. Nói chung, người nắm thế chủ động là anh.
Xử lý xong hết tất thảy mọi việc, Bùi Nghiêu mới tắt đèn leo lên giường. Mở mắt băn khoăn mãi, hình ảnh cùng với xúc cảm khi ôm Tư Truy cứ lướt qua óc.
Nụ cười bất giác hiện diện trên khuôn mặt trầm ổn bao năm, như thể anh đã quên mất chính mình là ai, bị một người phụ nữ chi phối suy nghĩ, cảm xúc.
Rung động phỏng chừng cũng chỉ đến thế là cùng... khiến anh đột nhiên bứt ra khỏi sự thờ ơ với yêu đương, không ngừng tương tư về người ấy.