"Mọi người... mọi người là ai ạ?"
Tư Truy sững sỡ hỏi, quên cả bản thân đang cầm cái gối ụp lên trên đầu trong lúc chán nản. Đến lúc nhớ ra, cô vội vàng cầm nó nhét xuống đầu giường, mắt to tròn chớp chớp nhìn những con người lạ mặt bỗng xông vào trong phòng mình.
Lâm Tịch mỉm cười nhẹ nhàng, đánh giá khuôn mặt trái xoan với những đường nét hài hòa, giản dị kia. Vẻ đẹp mà cô sở hữu không phải loại xinh đẹp xuất sắc, chỉ ở tầm vừa mắt nhìn nhưng ngũ quan lại rất cân đối, tạo cho người đối diện cảm giác bề ngoài của cô được nâng lên gấp vài lần.
"Trẻ quá!"
Bà lẩm bẩm nói nhỏ với Bùi Lương đang chắp tay đứng bên cạnh: "Lẽ nào con trai chúng ta thích trẻ vị thành niên?" Nếu vậy thì khẩu vị cũng quá nặng rồi, bảo sao cứ làm mình làm mẩy ế mãi không chịu yêu ai.
Nghĩ thế, Lâm Tịch liền nhanh nhẹn hỏi: "Chào cháu, cháu bao nhiêu tuổi?"
"Cháu..."
Tư Truy nói được nửa lời liền khựng lại, cô nép sát vào trong giường bệnh, cảnh giác liếc nhìn bọn họ. Cố Man Châu đã từng dặn cô không được tùy tiện giao tiếp cùng với người lạ, càng không được cung cấp thông tin bí mật.
Những người này tuy rằng nhìn không giống người xấu, nhưng cô cũng không thể chủ quan. Suy cho cùng xã hội hiện nay hoàn toàn không áp dụng được định luật trông mặt mà bắt hình dong.
Người phụ nữ trung niên vừa hỏi cô mặc một chiếc sườn xám rất đẹp, phong thái nhã nhặn toát lên thân phận của một quý phu nhân hào môn. Còn người bên cạnh, nét mặt có chút uy nghiêm, không hiểu sao Tư Truy càng nhìn càng thấy từa tựa ai đó. Ông chỉ khoác trên mình chiếc sơ mi màu trung tính mà không hề mờ nhạt, mấy người còn lại cũng vậy, trông ai cũng sang trọng, lắm tiền.
Ánh mắt bất ngờ chạm phải cái nhìn chăm chú của hai đôi ông bà dường như đã lớn tuổi, có người tóc màu hoa râm, có người tóc lại bạc phơ, Tư Truy do dự một lát rồi lễ phép cúi chào. Đứng trước những người bề trên, đặc biệt lại lão làng như vậy, cô sẽ phản ứng theo bản năng.
Ngày xưa sống với bà nội đến tận khi bà tám mươi tuổi, bà mất, bài học mà cô ghi nhớ nhất chính là lịch sự, lễ phép và khôn ngoan để tránh rước họa vào thân. Đối với cô, mọi điều bà dạy thật quý giá, hữu dụng, đều được cô áp dụng vào thực tế cuộc sống chốn phồn hoa, hư vinh này.
Hai đôi ông bà có vẻ ngạc nhiên, kế tiếp bọn họ nở một nụ cười hiền dịu, thiện cảm về cô tăng lên mấy phần tốt đẹp.
Bà cụ Bàng biết là câu hỏi của Lâm Tịch đã dọa cho cô gái nhỏ này sợ hãi, nên liền mở miệng trấn an: "Cháu đừng có sợ, chúng ta không phải kẻ xấu!"
Câu từ này có chút quen quen...
Tư Truy nhăn mày nghĩ ngợi, bàn tay đột nhiên che miệng ngăn lại biểu cảm thất thố của mình. Đúng rồi, Bùi Nghiêu từng nói như vậy, y hệt, không khác chút nào.
Cô đã bắt đầu nhận ra gì đó, lại nhìn mọi người lần nữa, thấy Bùi Phưởng đang trầm mặc nhìn mình thì nổi da gà, lập tức liên tưởng đến những câu chuyện mà Cố Man Châu tiêm nhiễm vào trong suốt một thời gian dài.
Đừng nói với cô Bùi gia dẫn người đến đây là để dằn mặt cô lấy lại danh dự cho người phụ nữ kia? Khốn kiếp Bùi Nghiêu, ảnh hưởng đến nhân phẩm của cô thế này thì sau này cô làm sao lăn lộn? Cô sẽ bị lên báo, biến thành kẻ cướp vị hôn phu của người khác mất. Có tiếng mà không có miếng, oan uổng cho cô quá!
Nước mắt Tư Truy rưng rưng, cô nép người vào chăn, cố thu mình lại.
"Mọi người nghe cháu giải thích! Cháu... cháu với Bùi Nghiêu... à Bùi tổng không có gì hết! Chúng cháu trong sạch, cháu vào đây là bởi vì chút lý do cá nhân. Cháu... cháu... không biết gì cả!"
Cô nói năng lộn xộn, đứt quãng, vẻ mặt rối rắm không biết làm sao.
Lâm Tịch vừa nhìn là biết cô nhát gan, nhưng không nghĩ cô sẽ bị dọa như vậy. Bà ngập ngừng muốn tiến lên, song Bùi Lương đã nắm tay bà, lắc lắc đầu.
Ông quay qua Bùi Phưởng, cô nàng thở dài, chuyện gì cũng phải đến tay. Vừa về nước chưa bao lâu, còn chưa kịp tổ chức tiệc mừng thì đã phải đích thân ra trận thu dọn tàn cuộc giúp anh trai rồi. Cô nghĩ bản thân xứng đáng là công thần mà.
"Hey chị xinh đẹp!"
Bùi Phưởng tươi cười vẫy tay, tự nhiên ngồi xuống mép giường.
Tư Truy đỏ mặt, hình như cô vừa nghe thấy cụm từ "chị xinh đẹp". Cô rốt cuộc bình tĩnh lại, nhìn rõ diện mạo xuất chúng của Bùi Phưởng, âm thầm ngưỡng mộ trong lòng. Lúc nhỏ soi gương thấy mình không tồi, lớn lên ra ngoài mới biết hạng mình cũng bình thường thôi, cả về nhan sắc lẫn học thức.
"Giới thiệu với chị, đây là gia đình của em."
Theo lời Bùi Phưởng, Tư Truy lại nhìn mọi người. Đôi mắt trong veo di chuyển đến đâu, mọi người liền cười hòa nhã đến đó.
Không khí gượng gạo, Bùi Phưởng vén tóc, cảm thấy mọi người đang khiến mọi chuyện trở nên khó tiếp cận hơn. Cô gái này chẳng phải chính là phục vụ nhỏ tại nhà hàng được Bùi Nghiêu mời rượu sao? Nghe Chương Lâu nói thì hình như cô vào viện vì dị ứng. Xem ra anh trai cô ta đã hại con gái nhà lành rồi.
Bùi Phưởng thở dài lần nữa, cô nói: "Mọi người chỉ muốn tới đây thăm chị, cho nên chị đừng sợ. Còn nữa, tạm thời chị không cần thiết phải nhớ bọn họ, chỉ cần nhớ em là được. Em tên là Bùi Phưởng, em gái của Bùi Nghiêu."
Nói rồi, ra vẻ chín chắn muốn bắt tay với Tư Truy.
Cô nhìn thấy lại sợ sệt, những ảo ảnh mơ màng hiện về, cô siết tay nhất quyết không đáp lại cái bắt tay này.
Mọi người một mặt thắc mắc, Bùi Phưởng cũng không có phản ứng thái quá. Cô nàng chỉ hơi nhíu mày, lặng lẽ thu tay về.
Chép miệng đứng dậy, thì thầm với Lâm Tịch: "Mẹ à, con nghĩ chúng ta nên về thôi. Chị ấy hình như đang không ổn."
"Mẹ cũng nghĩ vậy."
Có lẽ do kéo theo một đoàn người đến mà không báo trước, khí thế khủng khiếp như vậy, thế nên tình cảnh bây giờ không chỉ ngượng ngùng mà còn khó xử.
Lâm Tịch nhấc chân bước đến ông bà nội ngoại của Bùi Phưởng, cũng chính là cha mẹ chồng, cha mẹ ruột của mình, bảo: "Con nghĩ chúng ta nên cho con bé thời gian thích ứng."
Ông cụ Bùi gật đầu, nói với bà cụ nhà mình bị lãng tai cho bà hiểu rõ. Bà cụ Bàng cùng với ông cụ Bàng cũng vậy, mọi người thống nhất ý kiến, lục tục tạm biệt Tư Truy rồi ra về.
"Cháu dưỡng sức cho khỏe, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
"Chị à, anh Nghiêu sẽ quay lại ngay, chị không cần lo cô đơn!" Bùi Phưởng nháy mắt tinh nghịch, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sau khi mọi người đã đi hết, Tư Truy vẫn chưa hồi thần. Cái quái gì vậy? Cô vừa gặp cả Bùi gia ư?
Bùi gia... Bùi Phưởng...
"Chết rồi!"
Bùi Phưởng cùng họ Bùi Nghiêu, là em gái Bùi Nghiêu, cô ấy không phải bạn gái Bùi Nghiêu. Cả nhà họ Bùi còn đến gặp cô, hỏi cô bao nhiêu tuổi. Đến giờ phút này Tư Truy thông suốt rồi, hóa ra cô đã bị coi là... bạn gái của anh.
Cô bối rối, mọi người lại hăng say bàn luận về cô.
"Mắt nhìn của Tiểu Nghiêu thật tốt, không làm mọi người thất vọng! Cô bé ấy ngoan ngoãn, người đẹp mà nết cũng đẹp, rất hợp gu của bà!"
Bà cụ Bàng vui vẻ nêu lên quan điểm, bà cụ Bùi bỗng dưng nghe lọt tai, góp một câu: "Cháu dâu của Bùi gia, vợ tương lai của Bùi Nghiêu, tất nhiên phải như vậy rồi!"
Trong xe, tiếng cười nói rộn vang hòa lẫn vào nhau. Có thể nói sự xuất hiện của Tư Truy như một gia vị thêm vào trong cuộc sống của bọn họ, một gia vị đặc biệt được Bùi Nghiêu ưu ái, người đầu tiên nhận sự quan tâm, chăm sóc từ anh, không ai khác lại chính là cô.