Trong nhà vệ sinh, Tư Truy vốc nước vã lên mặt không ngớt, đến độ tóc mai dính bết vào hai bên má mà vẫn chẳng dừng lại được. Lúc này, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu của dị ứng, phần cổ cùng hai cánh tay nổi đầy mẩn đỏ, ngứa ngáy đến điên cuồng.
Thấy mặt ửng đỏ, miệng lưỡi râm ran, Tư Truy biết tình trạng của bản thân không phải là nhẹ. Cô bám vào tường bước ra cửa nhà vệ sinh, vừa đi vừa bấm số điện thoại cấp cứu.
Đột nhiên, trước mắt choáng váng, hai chân bủn rủn, Tư Truy đánh rơi điện thoại xuống đất. Màn hình sáng một dãy số nhưng vẫn chưa kịp gọi đi. Trước khi đánh mất ý thức, dường như cô nghe mang máng bên tai một giọng nói trầm thấp và đầy lo lắng.
"Tư Truy, cô sao vậy?"
Hình như đây là lần đầu có người gọi tên cô một cách trìu mến như thế...
...
Tâm tình người đàn ông không hiểu sao có chút âu lo, bứt rứt. Sực nhớ ra mình đã bỏ quên em gái ở nhà hàng, Bùi Nghiêu lập tức gửi tin nhắn cho cô, nói cô hãy về nhà trước.
Bùi Phưởng hậm hực giậm chân, lại thầm mắng anh không biết thương tiếc người khác. Để lại cô một mình khi bữa ăn chưa kết thúc, trong khi đó còn có cuộc hẹn tiếp theo với cô.
"Bùi Nghiêu thối tha, xem em mách mẹ thế nào!"
Cô nàng nghiến răng nghiến lợi, cào cào mái tóc được cắt tỉa cá tính của mình, mau chóng ngồi vào taxi.
Bên này, Bùi Nghiêu nào còn tâm trí nghĩ đến Bùi Phưởng. Anh chỉ cảm thấy áy náy khi nghe bác sĩ nói Tư Truy bị dị ứng khá nặng với rượu, e rằng phải nằm viện mất hai, ba ngày.
Anh không hề biết, nhưng cũng do anh mà cô mới trở nên như bây giờ. Nếu anh không nổi hứng bảo cô uống rượu, vậy chắc chắn hiện tại cô vẫn bình an vô sự.
Nhìn khuôn mặt hồng hào của cô gái, Bùi Nghiêu gắng nén một tiếng thở dài. Anh vuốt khẽ mái tóc cô, sờ đến vành tai nóng bừng như than củi, lại nhìn làn da bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sần sùi. Cảm giác tội lỗi cứ thế dâng lên tựa như mặt hồ tràn nước sau cơn mưa rào. Dâng cao, dâng cao, bức anh đến mức não nuột vì chưa tìm được hướng giải quyết mà theo anh là đúng đắn nhất...
Dù sao thì một người có địa vị như anh tuyệt đối không thể giấu nhẹm hay chối bỏ sai lầm của mình, nhưng muốn anh vứt mặt mũi mà xin lỗi cô, đó vẫn là điều khó nói.
Mùi vị này thật không dễ chịu chút nào. Bùi Nghiêu đảo mắt, tầm nhìn thoáng chốc bị chiếc băng cá nhân dán trên ngón tay Tư Truy hấp dẫn.
Anh nghiêm túc nhìn thật kĩ, phát hiện ra băng cá nhân này là của nhà mình. Căn bếp đó trước khi đưa vào sử dụng đã được anh cho thợ nghề sửa sang lại một lần. Vô tình có thợ bị thương trong lúc làm việc, người hầu đã đưa anh ta thứ đồ này.
Lúc ấy Bùi Nghiêu có mặt nên vừa vặn trông thấy, cho nên không thể nhầm lẫn đi đâu được. Anh nâng nhẹ tay cô lên như nghiên cứu, thấy lòng bàn tay có vô số vết chai dày mỏng, đầu ngón tay còn hằn lên những vết dao rõ ràng.
Có phải Tư Truy rất vất vả không? Một cô gái trẻ như vậy mà lại mang trên mình nhiều dấu tích hằn tì do lao động để lại. Bỗng dưng, Bùi Nghiêu cảm thấy xót thương.
Ngẫm mới thấy, vốn dĩ cô là người gốc quê, cuộc sống chắc khó khăn lắm. Nhớ lại căn nhà rách nát, tàn tạ ngày ấy, Bùi Nghiêu càng hiểu được sự nhọc nhằn của cô gái này.
Một xúc cảm lạ lẫm len lỏi vào trái tim anh, đánh thức bản năng của một người đàn ông.
Qua một lúc, Bùi Nghiêu đặt tay cô vào trong chăn, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên một cái.
Mở ra xem thì thấy Chương Lâu vừa gửi email tới cho anh. Người đàn ông tiện tay ấn vào, màn hình tức thì hiển thị sơ yếu lý lịch của từng đầu bếp mà anh thuê buổi sáng nay.
Lướt lướt một hồi, Bùi Nghiêu khựng lại, ánh mắt híp sâu khi thấy gương mặt chân chất của Tư Truy trong ảnh đính kèm.
[Họ tên: Trịnh Tư Truy
Tuổi: 21
Ngày thử việc - ngày nhận việc: 19/01 - 29/02
Cha/Mẹ: Trịnh Nhất]
Gần như tất thảy thông tin cơ bản đều đã ở đây hết rồi, đọc xong, Bùi Nghiêu lặng lẽ di dời sự chú ý vào con số 21 kia. Nếu vậy thì ba năm trước, Tư Truy chỉ mới có mười tám tuổi? Cô bé ngồi ăn khoai ở đầu làng lại chính là đầu bếp, một trong số những người mà anh định thuê ư?
Trước đó đụng mặt ở cửa sau của khuôn viên, phần vì sửng sốt, phần vì gấp gáp, Bùi Nghiêu không nghĩ đến lý do cô lại có thể vô tư đứng đây. Giờ thì anh đã biết... hèn gì chiếc băng cá nhân này cũng ở tay cô.
Bùi Nghiêu cười khẽ, nói: "Từ hôm nay trở đi, cô chính thức trở thành đầu bếp của Bùi gia."
Mặc dù Tư Truy không nghe, không biết anh đang nói gì, nhưng anh đã tự tin tuyên bố trước như thể cô sẽ đồng ý.
Đầu giờ sáng ngày hôm sau, ánh nắng chan hòa rực rỡ sắc xuân chiếu đến vội vã như sợ cô gái trong phòng ngủ quá lâu quên thức dậy.
Tư Truy cựa quậy thân mình, tia sáng mờ ảo xuyên qua thị giác khiến cô phải mất một lúc mới nhận ra được bản thân đang ở bệnh viện. Rèm trắng vén lên thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ, cảm giác chiếc nệm dưới cơ thể còn êm ái hơn cả chiếc giường ở nhà.
Cô chớp mắt, thắc mắc không biết mình đang nằm tại bệnh viện nào thế? Đãi ngộ tốt nhường này, ắt hẳn giá cả cũng sẽ rất đắt.
Quả nhiên, cái mà Tư Truy quan tâm đầu tiên bao giờ cũng chính là tiền. Cô chầm chậm ngồi dậy, nhưng lúc này không có bao nhiêu sức lực, chỉ có thể tựa nhẹ vào gối mà thôi. Miệng vẫn còn khô, cổ vẫn còn ngứa, song đã đỡ hơn rất nhiều.
Cô nghiêng đầu, tay bất thình lình quơ phải một đám tóc bồng bềnh, môi hồng "a" lên một tiếng tạo ra âm thanh đánh thức người đàn ông đang gục đầu.
Bùi Nghiêu hé mắt, vẻ mặt ngái ngủ có chút đáng yêu. Thấy Tư Truy đang nhìn mình soi xét, anh liền lấy lại sự tỉnh táo cùng phong độ lãnh đạm, lời nói ra cộc cằn khó ưa: "Cô... sao bây giờ mới tỉnh?"
"..."
Tư Truy mím môi, hai mắt long lanh, phải chăng cô mới là người nên hỏi? Tại sao anh ta lại xuất hiện bên cạnh cô chứ? Đáng lẽ giờ này, anh nên đi cùng cô bạn gái kia mới phải.
Trong mắt Tư Truy thì Bùi Phưởng chính là người yêu của anh. Cô mấp máy môi, nhiều lần muốn nói lại thôi. Bùi Nghiêu tưởng rằng cô đang ủy khuất, giọng cũng vô thức hạ xuống: "Cô đừng sợ, tôi không phải kẻ xấu!"