Triệu Thanh vừa dứt lời, Giang Tuyết Tử còn chưa kịp nói thì Âu Dương bên cạnh đã có động thái. Trong lúc Triệu Thanh lúc nói chuyện, Âu Dương liền nhân cơ hội cầm hai chai nước táo lên men trước mặt Tiểu Tô rót ra hai ly, đặt ở trước mặt Triệu Thanh cùng Giang Tuyết Tử, sau đó ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: "Tiểu Triệu, trong đội ai cũng biết tửu lượng của cô rồi, không cần gấp như vậy đã muốn rót cho chị dâu nhỏ của chúng ta nha!"
Tiểu Tô ở bên cạnh liên tục gật đầu, nhìn Triệu Thanh cầm ly rượu trắng trong tay, nói: "Đúng vậy Tiểu Thanh! Mau đặt rượu xuống, chúng ta đều là nữ nhân, uống nước trái cây là được rồi."
Một bên cũng có người tiếp lời: "Đúng vậy. Không phải người ta hay nói, chỉ cần có lòng, rượu hay nước trắng đều như nhau mà!"
Người một câu ta một câu, ai ai cũng đều khuyên Triệu Thanh đặt rượu xuống. Giỡn chơi hay gì? Người khác không nói, cô gái nhỏ kia lại là đối tượng mà đội trưởng của bọn họ đặt trong lòng, tâm can bảo bối đặt trong tay còn sợ tan, ai dám thừa dịp đội trưởng nhất thời không có mặt, bắt vợ người ta uống rượu, có chán sống cũng chẳng dám làm vậy! Huống chi Triển Kính kia tuy rằng đã ở trong đội cùng làm việc với mọi người hơn nửa năm nhưng tính tình bản tính ra sao, đến Tiểu Tô dở hơi thích nói đùa cũng phải nhìn sắc mặt đội trưởng mà nô giỡn trêu ghẹo!
Triệu Thanh lông mày nhướn lên, vung tay phất phất, mặc dù bình thường ở cạnh mọi người cũng không có quá nhiều điểm khó ở chung nhưng một động tác đơn giản này đã biểu lộ rõ tính tình tiểu thư của cô.
"Mọi người đừng cản tôi, Giang tiểu thư còn chưa nói gì mà! Nhỡ đâu Giang tiểu thư vốn muốn tiếp ly rượu này, bị hết người này đến người kia chặn lại, khách khí thế thì thôi đi! Ta nói có đúng không, Giang tiểu thư?"
Giang Tuyết Tử cong lên khóe miệng, bưng ly bia đặt trước chỗ ngồi của Triển Kính lên, nói: "Việc này là do tôi suy nghĩ không chu toàn."
Nghe lời này, mấy người ngồi xung quanh không nhịn được có chút bồn chồn. Âu Dương nhướng mày đánh giá Giang Tuyết Tử, Tiểu Tô ánh mắt lưu chuyển, xem xét một lượt hai người đang đứng. Lão Tiếu dừng xỉa răng, ngón tay miết miết mép bàn, những người quen thuộc với Tiếu đồng chí đều biết đây là lúc người đàn ông này trầm tư suy nghĩ.
Triệu Thanh cười cười, ánh mắt lấp lánh, nét đùa cợt không hề che giấu thản nhiên lộ ra.
Không đợi Triệu Thanh mở miệng, Giang Tuyết Tử giơ bia lên, hướng về phía Âu Dương: "Âu đại ca, tửu lượng của tôi không tốt, uống trà hay nước ép thì lại có vẻ như không có thành ý, tôi chỉ nhấp một hớp. Lần đầu tiên gặp mặt, cám ơn Âu đội bình thường chú ý chiếu cố Triển Kính."
Nói một nửa, Âu Dương đứng lên, cầm ly bia của mình đụng nhẹ với ly bia trong tay Giang Tuyết Tử, một hơi uống cạn, thản nhiên nói: "Nên như thế. Triển đội bình thường cũng chiếu cố tôi không ít. Ly này tôi uống rồi, chị dâu uống một hớp là được."
Giang Tuyết Tử cũng không nhăn nhó, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó lại hướng Lão Tiếu nâng ly: "Tiếu đại ca, tôi nghe Triển Kính nói anh là lão đồng chí của đội, bình thường cũng giúp đỡ Triển Kính rất nhiều. Tôi uống một ngụm, thỉnh anh tuỳ ý."
Lão Tiếu thu lại cây tăm, lưu loát đứng dậy, rót đầy ly bia của mình, một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: "Chị dâu nhỏ khách khí. Triển đội là một lãnh đạo tốt, chúng tôi đều quý mến hắn, làm cấp dưới của Triển đội vô cùng thoải mái vui vẻ!"
Giang Tuyết Tử cảm kích cười, lại uống một ngụm.
Sau đó, Giang Tuyết Tử theo thứ tự kính hết một bàn lớn, đến Tiểu Tô cùng Tiểu Lam thì hai cô gái này lại chủ động đổi đồ uống. Cho nên khi ba người chạm cốc, đều là nước táo lên men lúc nãy Âu Dương rót cho bọn họ. Cuối cùng còn lại ước chừng nửa ly bia, vừa vặn đến phiên Triệu Thanh, Giang Tuyết Tử vừa giơ ly lên, phía sau đã đã có cánh tay dài vươn tới giữ lấy, chưa lên tiếng đã đem ly trong tay cô đặt xuống: "Thế này là thế nào?"
"Lúc tôi không có đây, mọi người liền đối xử với chị dâu như vậy?"
Khuôn mặt Triệu Thanh cương cứng, khoé miệng miễn cưỡng nặn ra một ý cười, lửa giận trong mắt càng lúc càng dâng cao, còn chưa kịp che giấu đã mở miệng nói: "Triển đội, không phải tôi..."
Triển Kính phất tay, trên mặt lộ ra nét không kiên nhẫn. Tuy rằng rất nhạt nhưng bình thường anh rất khi ở trước mặt mọi người lộ ra vẻ mặt này, trong lúc nhất thời cả bàn yên tĩnh không tiếng động, nếu không có thanh âm ồn ào rộn ràng của hai bàn bên cạnh, chỉ sợ không khí cứng nhắc đến khó xử mất.
"Tiểu Triệu, để rượu xuống."
Triệu Thanh sững sờ, không tự chủ được đem ly rượu đặt xuống bàn.
Ánh mắt Triển Kính trầm tĩnh như nước, đáy mắt có chút lạnh quét một vòng, cuối cùng mới nói: "Cả đội chúng ta cùng nhau đi ăn cơm chính là một loại cao hứng. Không quan tâm là ai nhưng tôi không ủng hộ chuyện uống rượu một chút nào. Tôi mặc dù là bộ đội xuất ngũ nhưng lại không thích lúc ăn cơm phải sống chết uống rượu. Thứ nhất là vì thương thân, thứ hai, nếu đột nhiên cấp trên có nhiệm vụ khẩn cấp, cả một tiểu đội không ai có thể đi, trách nhiệm ai phải chịu đây?"
Một bàn cực ăn ý đều không lên tiếng, ngay cả Tiểu Tô cũng ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ. Giang Tuyết Tử biết Triển Kính mặc dù là vì chính mình mà lên tiếng nhưng cũng có dụng ý muốn chấn chỉnh thật sự cho nên cũng không lên tiếng.
Chờ anh nói xong mới nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh, giải thích rõ ràng: "Là em chủ động kính rượu mọi người, mọi người tuỳ ý uống, Tiểu Tô cùng Tiểu Lam uống nước trái cây, tửu lượng tốt thì uống một ly bia, em cũng không uống nhiều...."
Ý cười trên Triệu Thanh lúc này mới sáng lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn muốn nói không ít lời: "Triển ca, tôi chỉ là..."
"Được rồi Tiểu Triệu." Lúc này người lên tiếng là Âu Dương, "Ý tứ của đội trưởng thế nào mọi người nghe đều hiểu. Mấy lời này cũng đem cả chị dâu vào mà dạy dỗ đấy, mọi người cũng hiểu rõ độ nghiêm trọng mà! Triển đội là vì chúng ta, nếu có chuyện gì xảy ra, cả Triển đội cả tôi đều sẵn lòng thay mọi người gánh vác nhưng cuối cùng chắc chắn mọi người cũng không tránh được xử phạt đâu."
Tiểu Tô đáp: "Chúng tôi biết, Triển đội là vì chúng ta."
"Triển đội, Âu đội, các anh yên tâm đi, tôi đi đầu, về sau có có thể không uống rượu liền không uống rượu, có thể uống bớt một hớp tuyệt không mở thừa một chai."
Tiểu Lam cũng vội vàng lôi kéo góc áo Triệu Thanh, đem người ngồi xuống trước.
Lúc này Triển Kính mới để Giang Tuyết Tử cùng ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Đúng, chính là ý tứ này, mọi người hiểu là được. Hôm nay khó khăn lắm mới có thể thả lỏng được, muốn uống thì uống thôi, không thích thì tuỳ ý."
Kỳ thật tất cả mọi người đều biết lời này là muốn nói cho ai nghe, cũng biết trong tình huống này, người làm đội trưởng đã nói vậy, cấp dưới cũng nên chừa một đường lui. Cho nên Lão Tiếu rót nửa ly bia, cười cười nâng ly với Triển Kính: "Triển đội, cám ơn bữa cơm hôm nay rộng rãi mời khách."
Triển Kính cầm lấy ly Giang Tuyết Tử uống từ nãy, rót đầy, cùng Lão Tiếu cụng ly: "Tiếu ca khách khí."
Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo là Âu Dương, trừ bỏ ba nữ sinh, mỗi người trên bàn đều lần lượt uống một ly. Triển Kính nói nhỏ bên tai Giang Tuyết Tử mấy câu, sau đó mang theo chai bia cùng một cái ly không đến kia hai bàn, lại cùng mọi người uống mấy ly, liên tiếp nói mọi người ăn uống tự nhiên. Cuối cùng mới trở về chỗ cũ.
Âu Dương có nhãn lực rất tốt, Triển Kính vừa trở về đã hỏi: "Ra ngoài nghe mấy cuộc điện thoại mới vào, không phải trong nhà có chuyện gì chứ?"
Triển Kính đặt ly lên bàn, cũng không ngồi xuống, đặt tay lên vai Giang Tuyết Tử: "Còn phải hỏi! Mẹ tôi ở nhà hung hăng thúc giục, vướng mắc tôi đã giải quyết hết mà vẫn chưa an lòng. Cậu thay tôi cầm tiền thanh toán trước, bữa cơm này tôi nhất định chống đỡ tới cùng, bất quá phải phiền toái bạn hiền đây giúp đỡ một chút."
Âu Dương bĩu môi, đáy mắt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Còn cần cậu mở miệng sao, đi nhanh đi!"
Triển Kính nói xong liền đem người từ trên ghế kéo lên, thay cô lấy áo khoác cùng dù túi xách, dắt tay Giang Tuyết Tử đi ra ngoài.
Đến cửa lớn, bên ngoài trời vẫn mưa lất phất, gió đêm thổi đến từng cơn. Triển Kính mở dù, kéo Giang Tuyết Tử vào trong: "Đứng ở bên trong đợi đi, ở ngoài gió lớn. Anh đi lái xe tới đây."
Giang Tuyết Tử giúp anh cài nút áo khoác, lại nhón chân thay anh sửa cổ áo: "Từ từ thôi. Hôm nay anh uống nhiều bia như vậy rồi, hay chúng ta gọi xe về là được..."
Triển Kính thuận thế ôm eo của nàng, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai tinh tế, hơi thở nóng hổi phả vào cô: "Xót anh sao? Trở về cho anh ôm ngủ là được rồi."
Giang Tuyết Tử bị chọc cho run rẩy, từ lỗ tai đến xương quai xanh nổi lên một tầng da gà. Sợ người kia thật sự uống nhiều rồi, Giang Tuyết Tử không yên lòng đỡ lấy cánh tay anh, nghiêm túc nói: "Nào, anh đừng náo, chúng ta đợi ở đây đón xe đi, đường này có rất nhiều xe, không phải đợi lâu đâu."
Triển Kính cười trầm thấp, khẽ hôn vào gáy cô: "Mới có mấy ly, không có việc gì. Ngoan ngoãn đứng đợi anh một chút, anh chưa gọi thì em cũng đừng chạy ra ngoài."
Giang Tuyết Tử nhìn ánh mắt tỉnh táo ẩn chứa tình cảm nóng rực của anh, vành tai cũng từ từ nóng lên. Ít nhất cô cũng xác định được, đầu óc người này vẫn còn thanh tỉnh, cho nên liền an tâm gật đầu.
Triệu Thanh từ trên lầu theo xuống, tới nơi liền thấy một màn này. Nam nhân cao ngất tay cầm dù, đem nữ nhân một thân quần áo nhẹ nhàng thanh lệ ôm vào trong ngực, nét mặt ôn nhu, môi mỏng mỉm cười, cúi đầu làm ra một loạt dấu hôn dày đặc bên tai đối phương. Sau đó anh yêu thương xoa xoa gò má hây hây xinh xắn kia, giương dù vọt nhanh vào màn mưa.
Ngón tay trắng noãn của Triệu Thanh nắm lấy tay vịn cầu thang đến nổi gân xanh, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảnh mông lung. Thân ảnh tuấn tú mạnh mẽ vừa đi xa kia chỉ cần nhìn qua cũng rất khó để dời mắt. Nhưng cô nhớ rõ, vô luận ở trong đội, làm nhiệm vụ, ngồi trong phòng làm việc, hay là vừa mới ở hành lang, ở trên bàn cơm, đáy mắt của người đàn ông này chính là một làn nước trầm tĩnh không gợn sóng.
Đều là làn nước trầm tĩnh nhưng ánh mắt dành cho nữ nhân kia lại ẩn ẩn nhu tình lưu luyến không hề che giấu. Nhưng khi anh vừa chuyển tầm mắt, nhìn về phía những người khác thì nhu tình mềm mại kia lại hoàn toàn biến mất, một chút manh mối cũng không thể nhìn ra.
Cho dù là khi đối mặt với tình huống ngàn cân treo sợi tóc hay lúc lạnh lùng khiến cho người ta hoảng sợ, run rẩy không thể đứng thẳng thì ánh mắt người đàn ông nào đều như thế, không lộ ra một chút thay đổi nào. Tiểu đội đặc công này của thành phố B, có đội trưởng Triển Kính, đội phó Âu Dương, còn có tay súng thần Lão Tiếu, cùng với vài người khác đều được xem là anh hào trẻ tuổi, trung nghĩa vì nước, đều là một bộ dáng như nhau. Lãnh ngạo, bình tĩnh, không một gợn sóng nhưng lại như có Càn Khôn, làm việc lúc nào làm việc cũng nắm chắc phần thắng.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, tiểu đội của Triển Kính mới có mỹ danh "Khối băng" không thể nhầm lẫn.
Triệu Thanh không phải gần đây mới biết đến đại danh của Triển Kính, cũng không phải nửa năm trước mới gặp qua anh. Ấn tượng ban đầu của cô với người đàn ông này cũng đã từ nhiều năm trước. Tiệc mừng sinh nhật anh 18, Triệu Thanh 10 tuổi theo anh trai đến dự. Cô còn nhớ rõ, cả ba điệu nhảy mở màn của anh đều bị Giang Tuyết Tử chiếm trọn, mà trong đáy mắt anh khi đó chỉ có thân ảnh của vị tiểu công chúa kia.
Đúng, cô nhớ rõ Giang Tuyết Tử. Làm sao có thể không nhớ rõ? Làm sao có thể dễ dàng quên? Vì đứa con gái rượu duy nhất lại không phải con mình này mà tứ thúc của cô chịu không ít khổ sở. Mười mấy năm một mình cô đơn nơi nơi đất khách quê người, chịu đủ loại ốm đau hành hạ. Nữ nhân này cũng chính là ngọn nguồn của nỗi thống hận cùng oán thán giữa Triệu gia và Giang gia. Trong trí nhớ của Triệu Thanh, người cô tình nguyện muốn quên đi nhất chính là cô gái kia, Giang Tuyết Tử. Mặc dù gặp lại sau bao nhiêu năm không thấy nhưng cùng đáy lòng cô khi ấy chỉ chú tâm đến nam nhân kia, nhất thời quên mất. Đến khi cô nói tên mình ra, Triển Kính lại biểu lộ nét che chở nuông chiều với người kia, Triệu Thanh lúc này mới nhớ đến thân phận cùng tên tuổi của đối phương
Trong lòng cô có oán, có hận, nhiều hơn lại chính là không cam lòng cùng bất bình, nhưng vô luận lúc này cô khó chịu dày vò đến mức nào đi nữa cũng chỉ có thể đứng xa nhìn, im lặng mà chờ đợi.
Bởi vì trước mắt còn chưa phải là thời thích hợp. Bởi vì cơ hội thuộc về cô còn chưa tới.