Thời gian giống như thoi đưa, mỗi sợi tơ liền dệt lên bức tranh muôn màu muôn vẻ. Mỗi bức tranh lại ứng với mỗi tâm trạng khác nhau, mỗi con người khác nhau, mỗi hoàn cảnh khác nhau.
Cuộc sống của Tử Từ dần dần ổn định bên cạnh Thư Vân Môn. Cô đã hủy hợp đồng cùng Công ty Ninh Khúc nhưng vẫn chìm đắm vào thế giới tiểu thuyết cả bản thân.
Mỗi trang truyện, mỗi dòng chữ đều là tâm huyết không cần số lượng, chỉ cần tinh túy hội tụ dều cảm nhận được cảm xúc cho riêng mình.
Khi thoát ra từng trang tiểu thuyết, lại tiếp tục chìm đắm trong cuộc sống không khác gì thơ mộng.
Thư Vân Môn tan làm sẽ về nhà, ăn cơm cùng cô. Cuối tuần hai người cùng nhau đi mua sắm, đi xem phim hoặc chỉ đi dạo loanh quanh. Nhưng đối với cô, cuộc sống như vậy chính là điều mong muốn, đến cả bản năng ẩn sâu trong con người cũng không còn xuất hiện những cảm giác đau nhức như muốn thoát khỏi.
Reng…reng…reng…
Tử Từ nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Lệ Linh, cũng chỉ có Lệ Linh sẽ là người gọi điện sau thời gian Thư Vân Môn tan làm:
“Linh! Hôm nay cậu lại đến ăn cơm tối cùng bọn này sao?”
Đầu dây bên kia truyền ra tiếng cười, thập phần sảng khoái:
[Ha… Không biết chúng ta có thần giao cách cảm đấy!]
“Thật hả?”
[Đúng mà? Hôm nay cậu nấu cơm dư hai bọn này nhá! Năn nỉ đấy! Tớ trực cả ngày trong bệnh viện, cả người đau nhức không nhấc nổi tay nữa. Còn tên kia? Nấu làm sao ăn được?]
“Vậy cũng đành! Nhưng không được tới trễ quá, anh Vân đau dạ dày, ăn muộn không tốt!”
[Được rồi! Dù sao tớ cũng định đến đó sớm. Ăn xong cùng nhau đi chơi, được không?”
Tử Từ gật đầu, cũng không phải lần đầu gặp chuyện này. Cũng không phải lần đầu Lệ Linh không cần mặt mũi mang cô đi khắp nơi còn bỏ quên cả Phạm Chung Vũ.
Điện thoại vừa tắt, eo cô đã bị bàn tay to lớn vòng qua. Thư Vân Môn gục đầu trên vai cô, hít hà hơi sữa tắm riêng biệt mang theo hương thơm cơ thể.
Tử Từ khẽ nhúc nhích. Nhưng động tác còn chưa quá lớn, hắn đã siết cô chặt hơn nữa, ôm trọn vào trong lòng:
“Đừng nhúc nhích! Anh đang sạc pin!”
“Vậy bây giờ được bao nhiêu phần trăm rồi?”
“Anh sập nguồn rồi, phần trăm thấp phải sạc lâu mới lên. Cần hôn hôn một chút!”
Hắn bế cô trọn trong vòng tay ngồi xuống sofa, hai người mặt đối mặt. Vành tai Tử Từ có chút nóng rát, bị thanh niên cường tráng nhìn chằm chằm càng thêm phần khó nói.
Hắn nhướn người về phía Tử Từ, gương mặt nóng bừng truyền đến đôi môi mềm mại, hòa quyện xâm chiếm.
Khao khát mang theo kìm nén, mỗi lần chạm môi đều mang theo ướt át của lưỡi lùng xục khắp khoang miên cô. Đầu lưỡi mềm mại nhẹ đẩy chiếc ổ khóa trắng đều mở ra. Hơi thở hắn tràn lan tìm đến đầu lưỡi cô, ngọ nguậy vờn thành một vòng tròn, mỗi vòng lại nâng cao lên một chút, càng thô bạo hơn một chút.
Cánh tay hắn chạm vào da thịt tinh tế của cô, bàn tay mở rộng ôm lấy eo mà siết chặt như muốn đem cô hòa thành một thể trong người.
Tầm mắt hai người dần quay cuồng mờ ảo, không khí ái muội xâm chiếm khắp căn phòng.
Hắn khẽ dừng lại một chút, hơi thở nóng hổi phả trên da thịt cô đến tê dại:
“Từ Từ, em khó chịu sao?”
Khi hai người hôn nhau, cảm xúc gần như tuyệt đối. Nhưng chỉ cần hắn chạm bàn tay vào da thịt cô, liền cảm ứng được một loại phản kháng cứng nhắc khó thành lời.
Giống như lời Vân Trọng Cẩn nói với hắn trước đó.
[Cậu ấy sẽ xuất hiện một vài phản ứng kháng cự, không biết trong tình huống nào, nhưng chắc chắn có liên quan đến trí nhớ.]
[Khi cậu ấy cố tự sát lần thứ 4, tình trạng liên quan đến trí nhớ liền xảy ra. Đây gọi là tình trạng thay đổi quá khứ, tức nghĩa, cậu ấy tự tạo nên một đoạn quá khứ, có thể sẽ tốt hoặc xấu cho cậu ấy, và dùng đoạn quá khứ này đối mặt với hiện tại.]
[Tôi không rõ cậu ấy có chuyện gì trước, nhưng biểu hiện liên tục xin lỗi, bất ky ai, chứng tỏ quá khứ cậu ấy tạo ra vô cùng không tốt. Nên nếu hiện tại lặp lại cái quá khứ không tốt giả tạo kia có thể bị kích thích. Nhẹ thì gây đau đớn, khóc lóc, cầu xin, nặng thì có thể lặp lại quá trình tự sát.]
Có lẽ Tử Từ nhìn thấy hắn ở quán bar ngày đó, trong lòng có nảy sinh suy nghĩ kháng cự hắn cũng được coi bình thường. Bởi nếu là hắn, trong tình trạng như vậy thậm chí khi gặp lại liền giết người cũng không chừng.
Đợi thêm một lát, Lệ Linh cùng Phạm Chung Vũ đều xuất hiện.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi nói chuyện phiếm, để mặc Thư Vân Môn cùng Phạm Chung Vũ rửa bát.
Phạm Chung Vũ vốn chẳng rửa, chẳng qua xuất hiện tại nơi này để cổ vũ bạn hiền làm người chồng đảm.
“Anh Vân! Em đã điều tra hết một lượt rồi! Cái người lần trước bị đám côn đồ đòi nợ đó… à không bố Tử Từ, lại đánh bạc.”
Hắn khẽ thở dài, gật đầu:
“Lần đấy giúp trả nợ, cũng giúp thoát khỏi đâu có nghĩa sẽ hiểu được? Hơn nữa anh nghe Từ Từ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, chắc không phải ông ta khi đó lại xuất hiện chứ?”
“Không phải… ừm… là Tử Từ tìm tới ông ta. Nghe người trong casino thì họ cãi nhau khá lớn, Tử Từ lúc đó còn mang theo đoạn gỗ… từng này…”
Phạm Chung Vũ giơ giơ hai tai, hành động miêu tả, vươn tay giống như muốn ôm người, lại lắm lấy cổ tay mình, điên cuồng gật đầu:
“Dài như thế…to như thế…rồi đánh ông ta. Người ta nói, đánh dữ lắm, đánh tới mức bảo vệ phải ra can, nên người ta nhớ lắm.”
Thư Vân Môn cũng mường tượng ra được khung cảnh khi đó.
Đau đến mức nghĩ thôi cũng không muốn.
“Nhưng không phải đoạn tuyệt rồi sao? Có chuyện gì trong đó?”
Phạm Chung Vũ nhún vai, lắc đầu:
“Em không biết! Lúc cãi nhau thì họ không thèm để ý, nhiều quá mà. Lúc đánh nhau thì người ta mải can, chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà đồ súc sinh…ừm… không bằng cầm thú, thấy một lần đánh một lần, tôi với ông cùng vào tù…đấy. Nhưng mới đánh được một lần, ông ta thua bạc bị người ta đánh chết luôn rồi. Tiếc cho cô ta.”
Thư Vân Môn trầm ngâm chìm vào đống suy nghĩ của riêng mình.
Cô chưa bao giờ nói cho hắn biết về gia đình. Nếu như không phải Vân Trọng Cẩn nói cô có một người bà nuôi trong chùa, hắn cũng chỉ biết cô có một người cha sau khi đám đòi nợ đánh chủ ý sang Tử Từ cùng Lệ Linh khiến Lệ Linh nhập viện.
Rốt cuộc hắn không đáng tin cậy đến mức nào?
Rốt cuộc hắn nên làm thế nào mới tốt?