14.
“Mẹ, con kết hôn với Cẩn Niên nhiều năm như vậy rồi, trước mặt Cẩn Niên mẹ giả vờ nói xem con như con gái ruột, nhưng sau lưng lại mắng con đủ lời lẽ khó nghe, hoặc là ép buộc con rời xa anh ấy. Con chưa bao giờ nói với Cẩn Niên, không muốn để anh ấy thấy khó chịu, nhưng cho dù con nhẫn nhịn thế nào cũng không thể đổi được một phần vẻ ôn hòa của mẹ sao?”
“Đừng nói nhảm nhí nữa, mau ly hôn với con trai tao rồi dĩ nhiên tao không làm khó dễ mày!”
“Nhưng Cẩn Niên không muốn rời xa con, cho dù Lương Sảng mang thai anh cũng không muốn ly hôn với con, anh ấy nói cả đời chỉ yêu mình con, mẹ thật sự nhẫn tâm để Cẩn Niên cưới một người anh ấy không yêu sao?”
Tôi đã nhận ra từ lâu Dương Tú Hoa không phải ghét tôi. Bà chỉ ghét người Tề Cẩn Niên yêu. Bà thích Lương Sảng cũng chỉ vì bà biết Tề Cẩn Niên không yêu cô ta.
Quả nhiên Dương Tú Hoa nghe xong ngực phập phồng, mắng to, “Rốt cuộc là mày cho Cẩn Niên uống bùa mê thuốc lú gì! Đứa con trai một tay tao nuôi lớn lại bị mày cướp đi! Lục Hi Nguyệt, mày dây dưa không chịu ly hôn với Cẩn Niên nhà tao, mày có còn biết xấu hổ không!”
Tôi nghẹn ngào đổ dầu vào lửa, “Mẹ, mẹ bớt giận. Con biết mẹ không chịu dọn đến ở cùng chúng con là vì không muốn thấy Cẩn Niên đối xử tốt với con, con để Cẩn Niên dọn qua bên này với mẹ với Lương Sảng và em bé, bốn người ở cùng nhau được chưa ạ? Chỉ cần thỉnh thoảng anh ấy về thăm con là được, chỉ cần anh ấy không đề cập việc ly hôn thì con sẽ không bao giờ nói đến. Con với Cẩn Niên yêu nhau nhiều năm như thế, thật sự không thể rời xa nhau, mong mẹ hiểu, thông cảm cho chúng con.”
Dương Tú Hoa như thùng thuốc súng lập tức bùng nổ. Đủ thứ từ ngữ xấu xa, đôm đốp đôm đốp xả về phía tôi. Cái người ôn hòa hiểu lý lẽ như một giáo viên về hưu trước kia với lúc này hoàn toàn khác nhau.
Tôi cúi đầu không nói một lời, giả vờ buồn bã. Đáy lòng lại cười lạnh, người mẹ nhân từ, nhẫn nhịn trong lòng Tề Cẩn Niên kia với người đàn bà đanh đá này sẽ khiến anh kinh ngạc đến thế nào?
Mãi đến khi bà chửi mắng đến mệt mỏi, thở hổn hển thì tôi mới khàn giọng lên tiếng.
“Xin lỗi mẹ, lại làm mẹ nổi giận. Hôm nay vì muốn tặng quà cho đứa bé chứ không con cũng không dám đến để làm mẹ khó chịu. Mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe, con về trước ạ.”
Bỏ những lời mắng mỏ của bà ta sau cánh cửa, tôi cau mày bước nhanh ra ngoài. Đi ngang phòng khách, tôi lạnh lùng nhìn về phía Lương Sảng.
“Cô còn nhớ mạng mình là ai cho không? Nửa đêm không gặp ác mộng sao?”
Lương Sảng ngây người, sau đó nhìn món quà tôi mang đến để trên bàn. Có lẽ cảm thấy tôi đã hoàn toàn bại trận nên không thèm giả vờ nhu nhược, đến gần tôi nói nhỏ.
“Mày không sinh con được thì ghen tị tao mang thai con của anh Niên nên chạy tới dùng đạo đức trói buộc tao, thú vị nhỉ? Lúc trước ba mày cứu nhà tao là tự nguyện, chúng tao không cầu xin ông ta! Cùng là tìm đường sống trong chỗ chết, chúng tao có thể sống sót mà ông ta không sống được thì đó là do số mạng ông ta không tốt, không thể trách chúng tao đúng không? Hơn nữa, một nhà ba người chúng tao ngày lễ ngày tết đều đốt vàng mã cho ông ta, chưa bỏ qua năm nào cũng xem như đủ tình đủ nghĩa rồi! Mày bớt…”
“Chát!”
Tôi vung một cái tát mạnh vào mặt cô ta, cắt ngang lời cô ta nói.
Cô ta ôm mặt, phẫn nộ trừng tôi, “Lục Hi Nguyệt, mày dám đánh tao!”
Tôi lại tát thêm một cái!
“Lương Sảng, cô chờ gánh hậu quả đi.”
Tôi mặc kệ những tiếng khóc lóc chửi mắng, bỏ đi không ngoảnh lại. Bỗng nhiên tôi cảm thấy cùng loại táng tận lương tâm như Lương Sảng ràng buộc hết quãng đời còn lại…
Đó mới là sự trả thù và trừng phạt lớn nhất đối với Tề Cẩn Niên.
15.
Cơm tối tôi chỉ nấu một phần cho mình. Khi Tề Cẩn Niên ra ngoài đã nói chắc như đinh đóng cột là sẽ về nhà sớm ở cùng với tôi, nhưng tôi đoán anh ấy không thể.
Tôi tựa vào sô pha đợi anh. Web drama nam chính theo đuổi vợ sấp mặt vừa buồn cười vừa nhàm chán.
Tuy nhiên những cơn đau lưng và đau bụng ngày càng dữ dội khiến tôi nằm ngồi gì cũng đều đau đớn khó tả. Thực ra những cơn đau này đã kéo dài hơn một năm, không phải không có dấu hiệu gì, chẳng qua do tôi đã cắt bỏ mất một quả thận, ba năm qua vẫn luôn có những cơn đau âm ỉ khác nhau, người học y tự cho là hiểu nên không xem là quan trọng. Chưa kể tôi rất muốn sinh con cho Cẩn Niên nên uống rất nhiều thuốc bồi dưỡng thân thể, tăng thêm gánh nặng cho thận.
Chung quy là bất cẩn…
Tôi nhìn email Trần Thành gửi chẩn đoán và phương án điều trị, chi tiết, cẩn thận đến mức xúc động. Bạn bè còn trân trọng mạng sống của tôi như vậy, không có lý gì tôi tự từ bỏ chính mình.
Tôi lên tinh thần, lần đầu tiên nghiêm túc ra quyết định:
Tôi muốn nỗ lực sống.
…
Khi Tề Cẩn Niên bước vào cửa đã gần nửa đêm.
Anh nhìn tôi, ngập ngừng không nói nên lời. Tôi vờ như không thấy, chu đáo đi làm bữa ăn khuya cho anh.
Anh giữ tôi lại, giọng tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, “Sao em lại đánh Lương Sảng? Có thể đừng giận cá chém thớt với cô ấy không? Thật ra cô ấy rất vô tội, còn trẻ đã sinh con, tương lai sau này…”
Anh thở dài, không nói tiếp.
À, nhìn đi, ngoài miệng nói sinh con xong sẽ không gặp cô ta nữa, bây giờ đã cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
Thấy tôi cụp mắt không nói gì, anh lại ôm lấy tôi, cảm xúc mất kiên nhẫn đã không che giấu được.
“Nguyệt Nguyệt, anh chỉ yêu mình em, anh tuyệt đối không vì con cái mà ly hôn với em, em rộng lượng bỏ qua. Em có thể đừng đi chọc tức mẹ anh với Lương Sảng nữa được không? Chiều nay em đi tìm họ cãi nhau, một người đau bụng, một người đau tim… Anh thật sự quá mệt mỏi, Nguyệt Nguyệt.”
Họ nói cái gì anh tin cái nấy.
Tình yêu anh dành cho tôi ngày càng rẻ mạt.
Tôi thật sự rất muốn biết, sau này khi anh biết được tình huống thực sự trong buổi chiều nay thì tim có đau không?
Tôi cũng không trả lời anh mà cười cay đắng.
“Cẩn Niên, anh còn nhớ hai đứa con chúng ta đã mất không?”