10.
Khi đến bệnh viện ung thư, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trần Thành nhìn thấy tôi thì mắt hồng lên.
“Chị đừng sợ, chúng ta làm kiểm tra toàn diện trước, nếu tế bào ung thư không di căn thì chúng ta xem xét phương án cắt bỏ thận, chỉ cần điều trị kịp thời thì tỉ lệ sống sót sau 10 năm của ung thư thận rất cao.”
Tôi và Trần Thành đều tốt nghiệp trường đại học Y Bắc Thành, cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, hiện là trụ cột của khoa Ung bướu tiết niệu. Nhưng tôi vì một chấn thương cách đây ba năm nên không thể cầm dao mổ được nữa, chia tay vĩnh viễn với nghề nghiệp mà tôi yêu quý.
Tôi cười lắc đầu, “Chị chỉ có một quả thận.”
Quả thận kia cũng đã mất từ lần chấn thương đó. Vì vậy tôi biết tình hình không khả quan.
Nhìn ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thương xót của Trần Thành, tôi xua xua tay: “Đừng nhìn chị như vậy, chị không muốn nhờ người quen chữa bệnh chính vì ánh mắt thế này của mọi người. Thật ra chị tìm em chữa bệnh là chuyện phụ, chủ yếu là muốn nhờ em một việc.”
Trần Thành nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc gật đầu, “Chị cứ nói.”
“Chị muốn hiến xác cho trường chúng ta làm nghiên cứu.”
“Choang”, chiếc cốc Trần Thành đang cầm rót nước cho tôi rơi xuống đất.
“Chị…”
Cậu ấy nghẹn ngào.
Cuối cùng ngược lại là tôi an ủi cậu ấy cả buổi.
Cuộc đời của tôi ngắn ngủi, cũng không sống ra dáng ra hình. Sau khi chết tôi muốn làm điều gì có ý nghĩa…
Hơn nữa, tôi cũng không muốn được lập mộ chôn, Tề Cẩn Niên sẽ có nơi cúng bái tôi.
Chỉ cần tôi nghĩ đến việc anh là cha của con Lương Sảng, thậm chí sau khi tôi chết họ sẽ sinh thêm nhiều đứa, tôi thấy bẩn thỉu.
Tôi đã chết, đừng đến làm tôi thấy kinh tởm
11.
Khi tôi về đến nhà, trời đã tối.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ lại đối mặt với ngôi nhà quạnh quẽ trống trải thường lệ. Không ngờ người bận rộn Tề Cẩn Niên lại đeo tạp dề, bận rộn trong bếp vì tôi.
Gương mặt anh dịu dàng tươi cười khiến tôi nhớ lại thời gian trước kia của chúng tôi…
Đáng tiếc, cuối cùng không quay về được.
Khi ngủ, anh ôm tôi thật chặt.
“Anh xin nghỉ Tết một tuần. Trước tiên sẽ dẫn em đến Universal Studios trong đêm giao thừa, sau đó chúng ta đi suối nước nóng nghỉ ngơi, được không?”
Tôi sửng sốt chớp mắt.
Khi Universal Studios mới khai trương, tôi muốn anh dẫn tôi đi nhưng phải ba tháng anh mới nhớ tới. Mà ba tháng này, tôi vẫn yêu anh như lúc ban đầu, còn anh lại bận rộn tạo người cùng Lương Sảng. Nếu không phải sau khi tôi nói toạc ra mọi chuyện, chọc vào lòng áy náy của anh thì chỉ sợ đến chết tôi cũng không đợi được ngày này.
Tôi cười, “Được.”
Thấy tôi đồng ý, anh thở ra nhẹ nhõm, mười ngón tay đan xen với tay tôi. Giọng nhẹ nhàng đến khó tin.
“Nguyệt Nguyệt, thật ra mấy tháng nay anh không dám đối mặt với em nên mới né tránh không về nhà, sau này sẽ không thế nữa, được không?”
“Được.”
“Chúng ta vẫn như trước, không có gì ngăn cách, thân mật khăng khít, được không?”
“Được.”
Thấy tôi cứ cười đồng ý tất cả, anh lại hốt hoảng.
“Nguyệt Nguyệt, em… em thật sự hiểu anh, không trách anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
Tôi rút tay ra, nhẹ nhàng vuốt đôi hàng lông mày hơi cau lại của anh.
Tôi không muốn để lại những kỷ niệm vụn vỡ ồn ào cho nhau.
Huống chi, hiện tại tôi dịu dàng bao nhiêu, sau này chỉ sợ anh…
Càng đau.
Tình yêu sâu sắc, đây là sự trừng phạt cuối cùng tôi để lại cho anh.
…
Tựa người vào vòng tay ấm áp của Tề Cẩn Niên, lắng nghe nhịp thở đều đều của anh, tôi dần buồn ngủ.
Đột nhiên có tiếng tít tít từ điện thoại.
Là Lương Sảng.
Tôi cong cong khóe môi.
Không có gì ngạc nhiên.
Người mất kiên nhẫn đầu tiên chắc chắn phải là cô ta.