21.
Sau khi chuyển đến bệnh viện ung bướu, Trần Thành sắp xếp cho tôi phòng bệnh một giường.
Tuy nhiên do chấn thương nặng ở đầu nên tình trạng tôi không được tốt, sau khi rút ống dẫn lưu tôi sốt nhẹ không ngừng, huyết đồ rất thấp. Thể trạng như vậy không thể tiến hành phác đồ điều trị ung thư, chỉ có thể kéo dài chờ đợi.
Cơn đau dưới thắt lưng ngày càng tồi tệ. Cơn đau ngấm vào tận xương.
Tôi là người chịu đau tốt, dạ dày đau quằn quại vẫn có thể chịu đựng suốt hai tiếng không uống thuốc. Bây giờ đã đến nông nỗi không ngừng thuốc giảm đau mỗi ngày.
Sau lần tôi đột ngột chóng mặt ngất đi lần nữa, được cấp cứu tỉnh dậy, tôi nhìn thân hình gầy guộc của mình trong gương, hoảng hốt cảm thấy mình không gắng gượng được bao lâu.
Nhưng tôi từng nỗ lực cổ vũ bản thân như vậy, tôi muốn sống tiếp…
Dù chỉ sống thêm một năm nữa thôi, để tôi ngắm nhìn bốn mùa thay đổi cũng tốt rồi.
“Tiểu Nguyệt, người nhà con không phải ở Bắc Thành sao? Nếu trong lòng có gì muốn nói, con nói với dì được không? Đừng giấu hết mọi thứ trong lòng, như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Hộ lý Lưu là một người rất tinh tế.
Tôi rất thích dì.
Có khi nhìn dáng vẻ bận rộn của dì, tôi không kiềm được suy nghĩ, nếu mẹ tôi còn sống, có phải cũng dịu dàng chăm sóc tôi thế này không.
Không, không, may mà ba mẹ đều đi rồi.
Nếu không để họ phải nếm trải nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao tôi cam lòng.
Người còn lại thực sự đau khổ hơn người đã chết.
Tôi rất hiểu điều đó.
Tôi cười trấn an dì Lưu, “Ba mẹ con đều đã qua đời, bây giờ con chỉ có một mình, không vướng bận. Dì yên tâm, con cũng không có tâm sự gì, chỉ không thích chuyện trò nhiều thôi.”
Dì Lưu hơi sửng sốt, thở dài, “Con bé ngoan, xin lỗi con, dì Lưu không biết…”
“Không sao ạ.” Tôi cười.
Dì nhanh chóng chuyển đề tài, “Nghe bác sĩ Trần gọi con là đàn chị, con cũng là bác sĩ sao?”
“Dạ, trước kia thì phải.”
Dáng vẻ ba khi mất là nỗi đau tôi không dứt của tôi. Vì vậy tôi chọn khoa phẫu thuật bỏng, trong khoa cũng được xem là bác sĩ trẻ có triển vọng, trưởng khoa gọi tôi là “Lục một dao”.
Đáng tiếc, sau này tôi không bao giờ có thể phẫu thuật cho mọi người.
“Tiểu Nguyệt, con hai mươi mấy? Có hẹn hò ai không? Nhìn con còn nhỏ hơn con dâu của dì, con dâu dì 26, gần sinh rồi.”
Lần đầu tiên sau khi trở bệnh, tôi cười vui đến vậy.
“Con đã 35 rồi, còn xấu tới mức này, dì Lưu, dì giỏi dỗ dành người ta quá.”
Dì Lưu kinh ngạc nhìn tôi, “Dì đâu có dỗ con, ngày đầu tiên gặp con, dì đã nghĩ cô gái trẻ vậy mà mắc bệnh này, cha mẹ chắc đau lòng chết mất.”
Tôi cười cười quay đi, khẽ lau mắt: “Làm con gái hoặc con dâu dì chắc hạnh phúc lắm.”
“Ui chà, đừng nói vậy, nếu con lấy chồng chắc chắn mẹ chồng sẽ cưng con tới trời. Một cô gái xinh đẹp, ngoan hiền lại lễ phép ân cần, ăn nói nhỏ nhẹ, ai nghe là thấy thoải mái ngay thế này, nhà ai mà cưới được con chính là có phúc có phần.”
Họ cảm thấy có phúc sao?
Tôi lắc đầu.
Ngày đó khi Tề Cẩn Niên vì mẹ anh ta mà mắng tôi, ánh mắt ghét bỏ của anh ta giống hệt ánh mắt thường ngày Dương Tú Hoa nhìn tôi, tựa như con dao nhọn cắm thẳng vào ngực tôi.
Suy cho cùng, mẫu tử tình thâm.
Tim tôi từ khoảnh khắc đó hoàn toàn vỡ nát.
Đến bây giờ vẫn tan nát.
Chẳng qua là không còn đau như vậy nữa.
Tôi cười, không muốn tiếp tục chủ đề hôn nhân.
Tôi soi gương, vuốt thẳng bộ tóc giả của mình, tô chút son môi để nhìn mặt tươi tắn hơn.
“Dì Lưu, dì đưa con ra ngoài hóng gió đi.”
“Được, chúng ta trò chuyện nhiều hơn, thấy con hoạt bát hơn dì rất vui!”
“Đỡ con đi được không, con không muốn ngồi xe lăn, nhìn như người không còn sức sống.”
“Không được đâu, lần trước đỡ con ra ngoài đi dạo con ngất xỉu, bác sĩ Trần nổi giận với dì, dì cũng bị dọa sợ chết khiếp! Con nghe lời thì dì đưa ra ngoài, không thì con cứ ngoan ngoãn nằm trên giường tiếp cho dì.”
Tôi bất lực cười, “Dạ được dạ được, con nghe lời.”
Đúng lúc đó Trần Thành điện thoại đến.
“Chị, em có tin tốt muốn báo với chị.”
Tôi nháy mắt với dì Lưu, cười hỏi: “Em tìm được cách chữa bệnh ung thư thận khó khăn sao?”
Trần Thành trước giờ là người nghiêm túc, có sao nói vậy, gần như là người không biết đùa. Hiếm hoi như hôm nay cậu ấy cười, “Vậy thì chưa, nhưng em với giáo sư và chuyên gia khoa não bộ đã hội chẩn, em lập ra kế hoạch mới cho phương án điều trị của chị, em có lòng tin… Thôi, lát nữa em đến phòng chị nói cặn kẽ cho chị biết.”
Cậu ấy rất hào hứng, vội vàng cúp điện thoại.
Dì Lưu còn phấn chấn hơn cả tôi, “Tốt quá Tiểu Nguyệt à, dì nói rồi mà, người tốt sẽ được báo đáp, chờ con khỏi bệnh dì Lưu sẽ nấu cho con đủ món ngon, nuôi con mập mạp trắng trẻo!”
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người ấm áp.
Chiếu sáng trái tim tôi.
Tôi chưa bao giờ khát vọng như bây giờ, có thể sống thật tốt.
22.
Hôm nay thời tiết rất tốt.
Cũng có thể do tôi cảm thấy bệnh mình còn hy vọng, tâm trạng tốt nên tôi lại cảm thấy người không đau nhiều.
Sức khỏe tôi quá kém để chịu gió lạnh bên ngoài nên dì Lưu chỉ đẩy tôi đi lòng vòng trong tòa nhà. Bà chọn đi bên cửa sổ có ánh nắng, vừa đi vừa nói muốn tôi phơi nắng nhiều hơn, tăng cường sức khỏe.
Thực ra tôi bị phơi nắng muốn choáng váng nhưng tâm tình lại ấm áp. Cảm giác được người lớn yêu thương thì ra tốt như vậy…
Trần Thành gọi lại nói đã đến phòng bệnh, chúng tôi bắt đầu quay về phòng. Đi ngang văn phòng, tiếng tranh cãi bất ngờ truyền ra. Trước giờ tôi không thích ồn ào, định nói dì Lưu đẩy nhanh lên bỗng nghe tiếng người đàn ông gào thét.
“Ông cụ nhà tao chỉ gãy đầu gối, làm tiểu phẫu thôi, chúng mày trị kiểu gì mà bây giờ người không còn!”
“Rõ ràng là sự cố chữa bệnh nhưng chúng mày không chịu nhận! Không phải là không muốn bồi thường tiền sao? Được, vậy đền mạng đi!”
“Hôm nay chúng mày đừng mong có đứa nào sống đi ra ngoài! Đi theo đền tội cho ông cụ nhà tao đi!”
Tiếp theo là tiếng đồ đạc nặng bị rơi, tiếng đập phá, tiếng la hét, kêu cứu hoảng loạn.
Tôi và dì Lưu hoảng hốt. Báo cảnh sát chắc chắn không kịp.
“Dì Lưu, chạy gọi bảo vệ đi!”
“Được! Dì đi ngay!”
Dì Lưu vừa mất hút sau khúc quanh hành lang, cửa phòng đột ngột bật mở, hai y tá đỡ một bác sĩ nữ lớn tuổi lảo đảo chạy ra bên ngoài. Người bác sĩ kia ôm vai, máu đỏ tươi nhuộm đẫm bộ quần áo trắng của cô.
Điều tệ hại hơn là một người đàn ông trẻ tuổi đang cố sức bắt lấy ba người họ, một người đàn ông trung niên khác cầm con dao đẫm máu quơ loạn xạ đuổi theo, đâm điên cuồng về phía ba người.
Tôi chợt nhớ người thầy có ơn với mình. Ông có thể nghỉ hưu dưỡng già, nhưng vì bệnh viện cần ông quay về tiếp tục làm việc, kết quả sau một lần phẫu thuật bị người nhà bệnh nhân mất lý trí làm bị thương, mấy năm sau ông mất vì trầm cảm.
Và lúc này, cảnh tượng tương tự đang diễn ra trước mắt tôi. Nữ bác sĩ lớn tuổi đã bị lôi kéo ngã xuống đất, người đàn ông vung dao định đâm xuống.
Tôi liều mạng đẩy xe lăn tông vào người đàn ông. Lực chiếc xe lăn rất lớn khiến ông ta ngã lăn ra.
Mấy người phía sau chạy đến, mấy nhân viên bảo vệ cũng lao tới nhanh chóng khống chế hai người đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai vọng đến tiếng dì Lưu khóc thảm thiết…
“Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt, tỉnh lại đi con, con đừng dọa dì Lưu mà, Tiểu Nguyệt à! Cái con bé ngốc này!”
Tôi hạ gục người đàn ông kia cũng đồng thời quăng ngã chính mình, tôi đập mạnh vào tường, cột sống cổ dường như bị gãy, tôi không thể ngẩng đầu lên được.
Đau quá, đau.
Máu chảy dọc theo đầu, uốn lượn thành sông, từ từ che khuất tầm mắt tôi.
Tôi muốn an ủi dì Lưu, đừng sợ, con rất may mắn, con không sao. Nhưng tôi không còn đủ sức để mở miệng.
Thế giới chìm trong bóng tối.
…
Tíc tắc tíc tắc.
Âm thanh của dụng cụ không ngừng vang lên, kéo ý thức tôi về lại.
“Chị ơi…”
“Kiên trì, chúng ta cố gắng lên được không.”
“Chúng ta đã có kế hoạch điều trị rồi, chị à, xin chị… cố gắng lên… chị nhất định sẽ khỏe lại, chị…”
Trần Thành à?
Hình như cậu đang khóc.
Trước nay cậu luôn điềm tĩnh, chín chắn.
Vì vậy, khả năng là lần này tôi không may mắn.
Tôi dùng hết sức mình mở mắt ra.
Nhưng không thể nhìn rõ mặt cậu ấy.
Tôi muốn nở nụ cười với cậu ấy.
Nhưng hình như tôi cũng không làm được.
Cũng tốt, đã biết mình sớm rời khỏi đây nên tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Nếu tôi có thể gặp ba, tôi sẽ có thể tự hào nói với ông, Nguyệt Nguyệt của ông đã làm được một số việc ý nghĩa trong đời, không làm ông mất mặt.
Và người bạn đi cùng tôi đoạn cuối cuộc đời, Trần Thành.
Thực ra tôi luôn sợ gây phiền phức cho người khác, trong lòng luôn thấy có lỗi với cậu ấy.
Cậu ấy bận rộn như vậy, vất vả như vậy, sau này tôi không phải làm phiền cậu ấy nữa.
Cảm giác người mình nhẹ bẫng, suy nghĩ hỗn loạn, mí mắt nặng tựa ngàn cân, không thể mở ra nổi.
Hơi mệt, lại như sắp bay lên được.
Bay lên có nhẹ nhàng vui vẻ hơn không?
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Bên ngoài chợt vọng vào tiếng gào khóc thảm thiết.
“Cho tôi vào! Cho tôi vào đi! Vợ tôi ở bên trong! Lục Hi Nguyệt là vợ tôi! Aaaa… các người cho tôi vào!”
“Đây là ICU, anh không được xông vào! Nếu anh còn như thế chúng tôi sẽ bắt buộc phải khống chế anh!”
“Thả tôi ra! Mẹ kiếp các người thả tôi ra! Aaaa cút ngay cho tôi! Con mẹ nó các người mau cho tôi vào!”
Mí mắt tôi giật giật.
Giọng nghẹn ngào của Trần Thành vang lên nghe khàn khàn, “Chị, đàn anh Tề đến, chị có muốn gặp anh ấy không?”
Anh ta…
Thôi.
Đừng.
Tôi dùng hết sức mình, khẽ lắc đầu.
Một biển hoa xinh đẹp lặng lẽ hiện ra trước mắt tôi.
Trong biển hoa có một chàng trai đạp xe chở cô gái váy trắng bồng bềnh.
“Nguyệt Nguyệt, lấy anh đi, để anh thay chú Lục bảo vệ em, bảo vệ em cả đời, không cho bất kỳ ai bắt nạt em!”
“Vậy nếu anh ăn hiếp em thì sao?”
“Anh, Tề Cẩn Niên, thề với trời đất cả đời này chỉ yêu Lục Hi Nguyệt, nếu phản bội em, anh sẽ không được chết tử tế!”
Biển hoa lộng lẫy héo úa trong tích tắc.
Cô gái mỉm cười, nhảy xuống xe đạp, vẫy tay với chàng trai.
Cảm ơn anh đã cùng tôi đi qua con đường dài và cô đơn như vậy.
Nhưng mà, đưa tôi đến đây thôi, không bao giờ gặp lại!