Không Còn Tâm Trạng Để Yêu

Chương 19



Sebastian bước vào nhà cha mình với cảm giác như thể anh bị tát vào mặt vậy. Cái quái gì vừa mới xảy ra? Một giây trước mọi việc đều đang rất tuyệt, và sau đó Clare bắt đầu nói về cảm xúc và lời hẹn ước và tình yêu. Tất cả những điều đó đến từ đâu? Một giây trước anh đang nghĩ về mọi việc tuyệt vời như thế nào giữa họ, và tiếp theo, cô nói rằng không muốn gặp anh nữa.

"Mẹ kiếp."

Cha anh quay lại từ nơi ông đàn đứng nhìn ra cửa sổ vào sân sau nhà Wintage. "Cái đó là cái gì vậy?"

Sebastian đặt túi giấy của cửa hàng Brookstone lên ghế sofa. "Con mua cho cha một chiêc máy massage lưng."

"Cám ơn con. Con không phải làm vậy đâu."

"Con muốn vậy."

Leo quay lại nhìn về phía cửa sổ. "Sao trông Clare lại có vẻ buồn vậy?"

Anh nhìn vào mắt cha và nhún vai trả lời. "Con không biết."

"Cha có thể già, nhưng cha không bị lão suy. Cha biết hai con đang hẹn hò với nhau đấy."

"Ừm, giờ nó chấm dứt rồi." Mặc dầu anh nói ra điều đó, nhưng não anh vẫn không tiếp nhận điều đó.

"Con bé là một cô gái ngọt ngào. Cha ghét khi phải thấy nó buồn như thế."

"Điều đó thật nhảm nhí! Cô ấy kjoong phải là một cô gái ngọt ngào," anh tức giận đáp lại lời cha mình. "Con là con của cha, và cha chẳng bận tâm chút nào khi con cũng có thể ‘buồn’ như thế cơ mà."

Hàng lông mày rậm của Leo rũ xuống . "Dĩ nhiên là cha quan tấm chứ. Cha chỉ nghĩ con là người… kết thúc mọi chyện."

"Không phải con."

"Ồ."

Sebastian ngồi lên đivăng và dung tay ôm lấy mặt mình khi anh cảm thấy điều anh muốn làm ngay bây giờ là đâm sầm đầu mình vào một bức tường. "Mọi việc đang diễn ra thật tuyệt, thật hoàn hảo. Và rồi cũng như những người phụ nữ khác, cô ấy bắt đầu làm xáo tung nó lên."

Leo bỏ cái túi giấy ra khỏi ghế và ngồi xuống bên cạnh anh. "Chuyện gì đã xảy ra vậy con?"

Sebastian thả hai tay vào vạt áo mình. "Con ước gì con biết được điều đó. Chúng con đang vui vẻ bên nhau. Sau đó cô ấy gặp lại bạn trai cũ, và điều tiếp theo con biết, cô ấy nói với con là cô ấy không muốn gặp mặt con nữa." Anh hít thật sâu và sau đó thở ra. Anh vẫn hoàn toàn không tin điều vừa mới xảy ra. "Cô ấy nói với con rằng cô ấy yêu con."

"Con đã nói gì với cô ấy?"

"Con không biết.Việc đó làm con khá sốc và con không biết mình phải làm gì." Anh quay lại và nhìn cha mình và nhận ra rằng đây là lần thứ hai cả hai cùng nói chuyện về một điều gì đó ngoài chuyện câu cá, xe hơi và thời tiết. Lần đầu tiên xảy ra khi anh đánh rơi quả cầu tuyết ở nhà mẹ anh. Anh cau mày. "Con nghĩ con đã nói mình thích cô ấy." Điều đó hoàn toàn đúng. Anh thích cô nhiều hơn so với vất cứ người phụ nữ nào mà anh có thể nhớ mình đã sống cùng.

"Úi." Leo nhăn mặt.

"Có điều gì sai sao hả cha? Con thật sự thích cô ấy mà." Anh thích mọi điều về cô. Anh thích đặt tay mình lên thắt lưng cô khi họ cùng nhau đi vào phòng. Anh thích mùi hương ở cổ và tiếng cười của cô. Anh thậm chí còn thích thú khi mọi người nghĩ rằng cô là một cô gái ngọt ngào và chỉ mình anh biết về những suy nghĩ quái đản của cô. Và anh có được gì khi thích cô? Cô làm trái tim anh đau đớn.

"Cha lấy làm tiếc vì mẹ con và cha không phải là một ví dụ tốt về tình yêu, hôn nhân và mối quan hệ."

"Đúng vậy." Cũng nhiều như những gì anh cho rang do cha mẹ anh mà cuộc đời anh trở nên như vậy, anh đã ba mươi lăm tuổi, và điều đó thật thảm bại khi một người đàn ông ở độ tuổi anh còn đổ lỗi cho các rắc rối về việc hẹn ước lên cha và mẹ mình. Các rắc rối về lời hẹn ước! Những người phụ nữ trong quá khứ của anh đã nói rằng anh có những rắc rối về việc hẹn ước, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ điều đó là sự thật. Anh chưa bao giờ nghĩ anh có rắc rối trong việc hẹn ước đối với bất cứ thứ gì. Phải mất rất nhiều sự cống hiến và tận tâm để theo đuổi các câu chuyện và làm cho chúng được xuất hiện trên các mặt báo. Nhưng dĩ nhiên việc đó không phải cùng một sự kiện. Phụ nữ còn khó đoán hơn vạn lần.

"Con nghĩ mình đã làm cho cô ấy hạnh phúc," anh nói và cảm thấy một sức nặng ngự trị trong ngực anh. "Sao cô ấy không để mọi việc như cũ? Sao phụ nữ luôn là người thay đổi mọi thứ?"

"Vì họ là phụ nữ. Đó là những gì họ làm." Leo nhún vai. "Cha là một lão già và cha chưa bao giờ đoán được những gì họ nghĩ."

Tiếng chuông cửa vang lên, và đầu gối Leo kêu răng rắc khi ông cẩn thận đúng lên khỏi đivăng. "Cha sẽ trở lại ngay." Ông đi ra khỏi phòng và mở cửa trước. Giọng nói của Joyce vang khắp lối vào khu nhà gỗ.

"Clare gọi taxi và sau đó chạy ra khỏi nhà. Có chuyện gì xảy ra mà tôi nên biết không?"

Leo lắc đầu. "Tôi cũng không biết gì."

"Có chuyện gì đã xảy ra giữa Clare và Sebastian sao?"

Một nửa trong Sebastian mong chờ cha mình sẽ nói ra những chi tiết xấu xa đó, và một lần nữa anh lại bị đuổi khỏi vùng đất của Joyce.

"Tôi cũng không biết," Leo nói. "Nhưng nếu có chuyện đó, hai đứa đã lớn rồi và chúng sẽ giải quyết mọi thứ."

"Tôi chỉ không nghĩ tôi có thể để Sebastian làm con bé buồn."

"Thế Clare có nói với bà là Sebastian làm nó buồn không?"

"Không, con bé không bao giờ kể cho tôi nghe chuyện gì đàn xảu ra trong cuộc đời của nó."

"Tôi cũng không có bất cứ điều gì để kể cho bà."

Joyce thở dài. "Ừm, nếu ông nghe được điều gì, hãy cho tôi biết nhé."

"Tôi sẽ làm thế."

Sebastian đứng lên khi cha anh đi vào lại phòng. Anh thấy bồn chồn, như thể cả người anh sắp rời ra vậy. Anh phải ra khỏi đây. Anh phải tránh xa Clare. "Con đi về nhà đây," anh nói.

Leo đứng lại giữa đường đi vào vì ngạc nhiên. "Ngay bây giờ sao?"

"Vâng."

"Đã quá muộn cho việc quay trở lại Seattle. Sao con không chờ đến sáng mai?"

Sebastian lắc đầu. "Nếu con mệt, con sẽ dừng lại." Nhưng anh chân thành hồ nghi việc anh mệt mỏi. Anh quá bực tức. Anh chỉ mới cỡ một chiếc túi của mình xuống khỏi xe, và giờ anh đi vào phòng ngủ để mang nó ra. Trong vòng hai mươi phút sau anh đã đi về hướng bắc trên đại lộ I-84.

Anh lái một mạch. Sáu tiếng rưỡi với nhựa đường và sự tức giận. Cô đã nói yêu anh. Tốt, điều đó khá mới đối với anh. Lần cưới cùng khi anh thử cô, cô muốn trở thành bạn. Vào tháng Giêng cô đặc biệt nói với anh rwangf nếu a nh muốn gặp người phụ nữ khác, chỉ cần báo cho cô biết. Như thể cô thật sự chấp nhận được chuyện đó. Điều buồn cười là, anh thậm chí đã không muốn nghĩ đến điều đó. Không một lần. Giờ đột nhiên cô nói rằng cô muốn nhiều hơn nữa.

Cô yêu anh. Yêu. Tình yêu gắn liền với sự trói buộc. Nó không bao giờ là sự cho đi. Luôn luôn có những điều kiện gắn với từ tình yêu đó. Sự hứa hẹn. Sự kỳ vọng. Thay đổi.

Trong vòng sáu tiếng rưỡi trên đường về nhà đó, anh đã nghĩ đi nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra giữa anh và Clare. Các ý nghĩ của anh xáo trộn và biến mất, và vào thời điểm anh về đến căn hộ của mình, anh hầu như đuối sức. Anh ngã xuống giường và ngủ vùi suốt mười hai tiếng. Sau khi thức dậy, anh không còn mệt mỏi nữa, nhưng sự giận dữ vẫn còn trong anh.

Anh mặc vào một chiếc quần tập thể dục và tập một vài động tác trên máy tập tạ trong phòng ngủ. Anh đã làm tiêu tan năng lượng tức giận nhưng không thể đẩy được Clare ra khỏi đầu mình. Sau khi tắm xong, anh vào văn phòng và mở máy tính lên cố gắng làm cho công việc xâm chiếm đầu óc. Thay vào đó anh nhớ lại lúc cô đi vào phòng anh với chiếc áo ngủ màu xanh đơn giản.

Sau một giờ đánh máy một cách vô ích, Sebastian gọi một vài người bạn và gặp họ ở quán bar không xa căn hộ. Họ uống bia, đánh bida, và nói chuyện về bóng chày. Một vài người phụ nữ trong quán bar đã tán tỉnh anh, nhưng anh không quan tâm. Anh đang bực mình với tất cả các phụ nữ nói chung, và nới những người phụ nữ thông minh, quyến rũ nói riêng.

Cuộc đời anh thật vô nghĩa, và việc đó là do lỗi của một nhà văn lãng mạn nào đó, người tin vào tình yêu, các anh hung và cuộc sống hanhnj phúc mãi mãi về sau.

Sau chuyện xảy ra một vài tuần, Sebastian hầu như ít khi đi ra ngoài. Chỉ đi đến cửa hàng thực phẩm để mua bánh mì, thịt dung cho món sandwich và bia. Khi cha gọi điện, họ đã nói về mọi việc ngoại trừ việc nhắc đến Clare. Với sự đồng ý ngầm, cả hai đều tránh nói về chủ đề con gái của chủ ông. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không nghĩ đến cô mỗi khi thức dậy.

Chín ngày sau khi anh nhả lên chiếc SUV và lái – điên cuồng và giận dữ - từ Boise đến Seattle, anh đứng trong căn phòng khác của mình và nhìn những con tàu và phà qua lại ở Vịnh Elliott. Anh không thích những thay đổi thuộc về cá nhân. Đặc biệt khi anh không hề thấy việc đó xảy đến và dường như không thể làm bất cứ điều gì đối với sự thay đổi đó. Thay đổi làm anh cảm thấy bất lực. Nó có nghĩa là phải bắt đầu lại mọi thứ.

Anh nghĩ về Clare và cái đếm anh thấy cô ở quầy bar trong bộ đồ đầm mềm mại màu hồng phấn đó. Đêm đó anh đã đặt cô lên giường, và vào sáng hôm sau cuộc đời của anh đã thay đổi. Vào thời điểm đó anh hoàn toàn không hay biết gì về nó, nhưng cô đã đi vào cuộc đời anh và làm nó thay đổi mãi mãi.

Không cần chú y đến việc anh thích hay không thích, muốn hay không muốn, cuộc đời anh đã thay đổi. Anh cũng đã thay đổi. Anh cảm thấy được điều đó bên trong điểm sâu nhất ở ngực anh và tại điểm đói trong dạ dày anh mà chẳng lien quan gì đến thức ăn. Anh cảm thấy điều đó trong cách anh nhìn thành phố anh yêu, nhưng trong thâm tâm lại muốn được ở một nơi nào đó khác.

Anh yêu Seattle. Ngoại trừ những năm đầu tiên trong cuộc đời mình, anh luôn sống ở Washington. Mẹ anh cũng được chôn ở đây. Anh yêu thích sông nước, sự kịch tính và nhịp sống của thành phố. Anh thích tham gia vào trò lặn và lái máy bay nếu anh cảm thấy thích, và anh thích nhìn quang cản Núi Rainier từ các cửa sổ căn hộ nhà mình. Anh đã làm bán sống bán chết để có được tầm nhìn đó.

Anh có những người bạn ở Washington. Những người bạn tốt mà anh có được trong suốt cuộc đời mình. Đây là nơi anh sống, nhưng nó không còn cảm giác như là nhà nữa. Anh thuộc về nơi cách đây bốn trăm dặm, cùng với người phụ nữ yêu anh. Người phụ nữ anh muốn ở bên khi có thời gian rảnh rỗi, người mà anh muốn được trò chuyện cùng.

Sebastian hạ ánh nhìn xuống đường phía bên dưới. Anh rất thích Clare. Chẳng có ích gì khi phải chống lại điều đó. Nó thật là vô ích, và anh nhận ra sự thật của một điều gì đó đánh mạnh vào tâm trí anh. Anh yêu cách cô cười và máu sơn cô vẽ trên các ngón chân. Anh không thích tất cả những ruy băng ủy mị nữ tính khắp nhà cô, nhưng anh yêu cách cô ủy mị và đầy nữ tính. Anh yêu cô, và cô yêu anh. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh, tình yêu của một người phụ nữ không giống với điều mà anh cần phải tránh xa.

Anh quay lại và tựa lưng mình vào cửa sổ. Anh yêu cô, và anh đã làm cô đau khổ. Anh nhớ cái nhìn trên khuôn mặt khi cô bỏ đi, và anh không nghĩ anh chỉ có thể cầm điện thoại lên và nói, "Này, Clare. Anh đang suy nghĩ về điều đó, và anh yêu em."

Thay vào đó anh nhấc điện thoại lên và gọi cho cha mình. Không phải là do Leo là một chuyên gia với những việc có liên quan đến phụ nữ và tình yêu, mà vì ông có thể cho anh biết được anh cần phải làm gì.

Clare lục lọi quanh căn ái của mẹ cô để tìm màn che giường. Cô đã đi khắp thành phố để tìm cái mà cô thích, nhưng cô không tìm được. Chắc chắn phải có thứ gì đó phù hợp trong đống vải lanh trên gác mái nhà Wintage.

Cái ngày sau ngày cô nói với Sebastian rằng cô không thể gặp anh nữa, cô đã tháo tấm rèm màn bằng đăng ten của nhãn hiệu Battenberg xuống. Anh ghét n, và nó gợi cho cô quá nhiều về anh. Cô không thể nhìn vào nó mỗi đêm khi cô lên giường.

Đã ba tuần kể từ ngày cô tình cờ gặp Lonny trong khu mua sắm và nhận ra rằng cô lại một lần nữa phải lòng với một người đàn ông không có khả năng đáp trả lại tình yêu của cô. Và lần này cô không thể nói rằng cô đã bị lừa dối. Sebastian chưa bao giờ yêu cô, và cô biết việc đó sẽ mãi là như thế. Cô chỉ không biết được là cô sẽ phải lòng với anh.

Sau khi cãi nhau ở sân sau nhà của mẹ cô, cô đã về nhà và cuộn tròn mình lại trên giường trong ba ngày, dành trọn cả ba ngày đó xem các phim của John Hughes và Merchant Ivory đóng cho đến khi các bạn cô buộc lòng phải can thiệp.

Tin tốt là cô đã không tìm rượu hay một cơ thể ấm áp nào đó để làm cho chính mình cảm thấy tốt hơn. Cô đã không còn muốn làm như thế. Tin xấu là cô không nghĩ là mình có thể sẽ vượt qua được nỗi đau buồn vì đã yêu Sebastian Vaughan. Nó khắc sâu và tâm hồn và quấn chặt quanh trái tim cô.

Clare mở tủ quần áo cũ và tìm khắp các chồng vải lanh của ông bà cô. Tất cả đều có ren và đầy nữ tính, và sau một giờ tìm kiếm mà chẳng được gì cô xuống khỏi gác mái và đi xuống cầu thang. Một giọng nói vang lên từ phòng bếp đã khiến cô đứng sựng lại. Giọng nói đó đã làm cô chết đứng sựng lại. Giọng nói đó đã làm cô chết đứng và làm đảo lộn con người cô một lần nữa.

"Clare ở đâu ạ?"

"Sebastian à? Cháu đến khi nào thế?" Joyce hỏi.

"Xe của Clare ở bên ngoài. Cô ấy đang ở đâu?"

"Chúa ơi! Con bé đang tìm đồ trên gác mái."

Tiếng bước chân nặng nề di chuyển qua lớp đã lát trong phòng bếp, trên nền gỗ cứng và tay Clare run rẩy. Cô buộc mình phải nghĩ rằng đó không phải là anh. Khi cô quay lại, anh bước vào cửa ra vào và tay cô nắm chặt hơn lan can cầu thang. Ngực cô lại có cảm giác như bị nổ tung, nó cũng đập mạnh như ngày cô đứng trong tiệm Brookstone với sự chết dần chết mòn bên trong cô.

Sebastian đi ngang qua tiền sảnh như thể mà quỷ đang ở trong gót giày của anh vậy, và trước khi cô có thể nghĩ được mình phải rời khỏi nơi cô đang đứng, anh đã đến trước mặt cô. Ánh nhìn màu xanh lục của anh vẫn mãnh liệt khi anh nhìn xuống mặt cô. Anh quá gần, viền áo của chiếc áo len đàn màu đen của cô chạm vào phía trước của chiếc áo sơmi màu xanh da trời của anh.

"Clare," anh nói. Một từ thôi nhưng làm cho cô cảm giác được như một sự âu yếm, sau đó anh cúi xuống và hôn cô.

Sau một vài giây sửng sốt, cô để cho anh hôn cô. Để linh hồn cô ghi nhớ. Để nụ hôn đó lan tỏa khắp cơ thể và làm ấm những nơi cô đơn mà chỉ duy nhất mình anh có thể chạm vào. Trái tim cô dường như cùng một lúc vừa than khóc hân hoan, nhưng trước khi anh có thể có được nhiều điều nữa từ cô, cô đưa tay lên và đẩy anh ra.

"Em trông thật tuyệt với anh,"anh thì thầm khi nhìn khắp khuôn mặt cô. "Lần đầu tiên trong nhiều tuần qua, anh cảm thấy như mình còn sống."

Và anh đang giết chết cô. Một lần nữa. Cô quay mặt đi trước khi tình yêu của cô dành cho anh bao trùm lấy cô và làm cô bật khóc. "Anh đang làm gì vậy?" cô hỏi.

"Lần cuối cùng anh nhìn thấy em, anh đã nói với em rằng nếu em bỏ đi, anh sẽ không đuổi theo em. Nhưng anh đã ở đây."Với những ngón tay nóng ấm, anh xoay gương mặt cô đối diện với mình. "Anh sẽ được ba mươi sáu tuổi trong hai tháng tới, và anh biết yêu lần đầu tiên trong cuộc đời anh. Vì em là người anh yêu, anh nghĩ em có quyền biết được điều đó."

Cô cảm thấy mọi thứ bên trong cô hoàn toàn bất động. "Cái gì?"

Cô lắc đầu mình. Chắc anh đang đùa giỡn với cô thôi.

"Điều đó là sự thật. Kiểu tình yêu làm trái tim anh đập điên cuồng. Nó khiến anh như ngừng thở và điên dại vì một người phụ nữ."

Cô không tinh anh. "Có thể anh chỉ nghĩ anh phải lòng và anh sẽ vượt qua được điều đó thôi."

Giờ đến lúc anh lắc đầu mình. "Anh đã dành cả cuộc đời mình chờ đợi để cảm nhận được điều gì đó lớn hơn và mạnh mẽ hơn chính anh. Một điều gì đó mà anh không thể chống lại hay tránh xa hay kiểm soát nó. Anh đã chờ suốt cả cuộc đời…" Giọng anh run run, sau đó anh ngừng lại để thở và nói tiếp. "Anh đã chờ đợi suốt cả cuộc đời mình vì em, Clare. Anh yêu em, và đừng nói với anh là anh không yêu em nhé."

Cô chớp chớp mắt. Đó là điều đẹp nhất mà chưa bao giờ có ai nói với cô. Nó còn tuyệt hơn cả những điều mà chính cô có thể nghĩ ra. "Tốt hơn hết là anh không nên lừa dối em nhé."

"Không lừa dối. Anh yêu em, Clare. Anh yêu em và anh muốn sống cùng với em. Anh thậm chí còn xem cả phim Pretty in Pink nữa cơ."

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy, và anh thật sự ghét từng giây từng phút khi xem nó." Anh cầm lấy tay cô. "Nhưng vì anh yêu em, nên nếu việc đó làm em vui, anh sẽ xem các phim dành cho thanh thiếu niên với em."

"Anh không cần phải xem loại phim đó cùng với em."

"Tạ ơn Chúa." Anh đưa tay còn lại lên và đẩy tóc ra phía sau tai cô. "Anh có mang cho em một cái này, nhưng nó ở ngoài xe anh cơ. Anh không nghĩ Joyce cho phép nó vào nhà."

"Cái gì vậy?"

"Em đã nói là em muốn một người chồng, những đứa con và một chú chó. Vì thế, anh ở đây với một chú chó con giống York****e terrier (1) khá say xe và về phần con cái anh đã sẵn sàng làm việc để tạo ra chúng.

(1) Theo các nguồn thông tin về Yorkshire Terrier thì giống chó này đến từ Scotland và được nuôi với những conTerrrier bản xứ. Giống chó này lai tạo ra do 1 người ở phía Bắc nước Anh, chúng được dùng để diệt những con chuột trong các mỏ và nhà máy. Ban đầu Yorkshire lớn hơn nhiều so với hiện nay, nhưng do quá trình chọn lọc nhân giống cá cá thể nhỏ nhất, giống chó này đã được thu nhỏ dần qua nhiều thế kỉ. Chúng được du nhập vào nước Mỹ năm 1872 và đã trở thành một con chó thời trang, và phụ nữ thường mang những chú chó nhỏ này trong túi của hỏ. Giống chó Yorkshire Terrier lần đầu tiên được công nhận bởi tổ chức AKC vào năm 1885

Một lần nữa anh lại nhìn vào trong trái tim cô đơn của cô và mang đến cho cô những gì cô mong muốn. Cộng thêm một chú chó nữa. "Em không có thứ gì để cho anh cả."

"Anh chỉ muốn em thôi. Lần đầu tiên trong một thời gian dài, anh cảm thấy anh đã ở nơi anh cần phải ở."

Những giọt nước mắt mà cô sẽ không phải cố che giấu tràn khắp bên dưới làn mi. Cô nhón chân lên và vòng tay quanh cổ anh. "Em yêu anh."

"Đừng khóc em yêu. Anh ghét nhìn em khóc."

"Em biết. Và mua sắm. Và cả hỏi đường."

Anh quàng tay mình quanh người cô và siết chặt lấy cô. "Anh đã bán căn hộ của mình và anh không còn nơi nào để sống. Đó là lý do khiến anh phải mất nhiều thời gian để đến được đây khi anh quyết định nơi anh cần ở."

"Anh hiện đang vô gia cư à?" cô hỏi khi tựa đầu vào một bên cổ anh.

"Không. Nhà của anh là ở cùng với em." Anh hôn nhẹ vào thái dương cô. "Anh chưa bao giờ hiểu được khi mẹ anh thường nói rằng cuối cùng bà ấy đã tìm thấy nhà của mình. Anh đã không hiểu tại sao nơi này lại có thể có cảm nhận khác biệt so với nơi khác. Nhưng giờ anh đã hiểu. Em là nhà của anh và anh không bao giờ muốn rời xa nó."

"Em đồng ý."

"Clare." Anh lùi lại và đưa ra một chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn kim cương bốn cara.

"Ôi Chúa ơi!" cô há hốc miệng vì kinh ngạc. Cô nhìn chiếc nhẫn sau đó nhìn vào khuôn mặt anh.

"Cưới anh, em nhé."

Cảm xúc như bít kín cổ cô và cô chỉ biết gật đầu. Là một nhà văn viết tiểu thuyết lãng mạn, nhưng cô không thể nghĩ được bất cứ câu gì lãng mạn để nói ngoài những từ, "Em yêu anh."

"Đó có phải là đồng ý không?"

"Đồng ý."

Anh để thoát ra hơi thở đã bị dồn nén như thể anh đã e ngại điều gì đó. "Còn một điều nữa," anh nói khi đeo nhẫn vào ngón tay cô. "Anh có một lý do không nói ra cho việc mua cho em chú chó đó."

Chiếc nhẫn là thứ đẹp nhất mà cô từng thấy. Cô ngước nhìn vào mặt anh và sửa lại nó là thứ đẹp nhât thứ hai. "Dĩ nhiên là anh luôn vậy mà." Cô lau đi nước măt bên dưới mắt mình. "Lý do đó là gì vậy?"

"Để đổi với chú chó yếu đuối đầy nữ tính đó," anh nói, sự hóm hỉnh làm khóe môi anh cong lên, "không có những chiếc màn rủ mỏng manh nữ tính trên giường nhé."

Vì cô đã vứt hết chúng đi nên đó là một sự thỏa hiệp khá dễ dàng. "Bất cứ điều gì anh muốn." Cô nhón chân lên và hôn Sebastian Vaughan. Anh là người yêu, là bạn, và là một nhân vật nam chính đầy lãng mạn trong câu chuyện của cô, đang chứng minh rằng đôi khi cơn ác mộng tồi tệ nhất của một cô gái có thể trở thành niềm hạnh phúc mãi mãi về sau của cô gái đó

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv