Thành phố H là một thành phố có nhịp điệu sống phù hợp, sự phù hợp này không phải nói về sự thích hợp trên tổng thể, mà là phù hợp về sự đồng đều. Có hai nhịp sống được phân hóa, là nhịp sống vội vã không ngừng nghỉ và nhịp sống chậm rãi cô đọng.
Những người ngồi trong tiệm ăn sáng của thành phố H, cơ bản đều là nhân viên văn phòng và học sinh trung học có nhịp độ sống cực nhanh, hơn nữa, tốc độ luân chuyển cực kỳ nhanh chóng, kể từ đó, chỉ ăn mỗi bữa sáng thôi mà Ôn Nhã cũng ăn khá nhanh nhẹn.
Ôn Nhã dẫn người tìm vị trí rồi ngồi xuống, sau khi hỏi ý kiến của đối phương thì bắt đầu gọi món, cô vừa định thở phào một hơi thì bắt gặp ánh mắt thâm thúy của đối phương.
Giống ánh mắt của Lâm Tuyết Hà đến năm mươi phần trăm, nhưng ít dịu dàng hơn và tìm tòi khám phá nhiều hơn.
Khiến người ta không thoải mái.
Ôn Nhã ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, tươi cười giống như giám đốc kinh doanh bất động sản vậy: “Ngày một tháng Mười [*] mà còn phải đi làm, đi học, mọi người vất vả quá ạ.”
[*] Một tháng Mười là lễ Quốc khánh của Trung Quốc.
Ba Lâm: “…”
Làm người ta xấu hổ thật sự.
“Cháu và Tuyết Hà biết nhau như thế nào?”
Ông hỏi thẳng thắn như thế này cũng không tệ, Ôn Nhã thầm gật đầu trong lòng, có thể tiếp chuyện, có thể tiếp chuyện.
“Khi anh ấy trở về từ nước ngoài, là cháu đi đón anh ấy ạ.”
Ba Lâm mặt không biểu cảm: “Xin thứ lỗi cho chú nói thẳng, đây không thể coi là quen biết được.”
Ôn Nhã ngại ngùng: “Nói ra thì thật xấu hổ, khi đi thì cháu bị kẹt xe, để anh ấy ở sân bay đợi một tiếng.”
“…” Đúng là khắc sâu ấn tượng với người ta.
Mặc dù ông đã ôm một đống thuyết âm mưu khi nhắc tới chuyện này, nhưng từ cái mở đầu này, cho dù đó có là âm mưu gì thì cũng không đủ cơ sở để thành lập: “Sau đó thì sao?”
“Anh Lâm muốn đổi phòng ở, chủ tịch bảo cháu giúp anh ấy tìm phòng, sau đó cháu tiếp tục phụ trách phần trang trí phòng, anh Lâm sẽ gọi cháu khi ăn cơm coi như là thù lao, rồi dần dần quen nhau.” Ôn Nhã nhớ lại, cô cảm thấy mọi thứ thật xa vời, lúc ấy cô vẫn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, mà bây giờ đã có thể ôm ấp, hôn hít sớm chiều.
Cô không nhịn được mà gật đầu, anh Lâm mù quáng ghê.
“Chú Lâm, nói đến việc ăn uống ấy ạ, anh Lâm tìm tiệm cơm tốt hơn cả người địa phương như cháu luôn, nhờ phúc của anh ấy mà cháu đã ăn rất nhiều món ngon, còn dưỡng thành hai cằm!” Ôn Nhã ngẩng đầu, vẻ mặt khát khao: “Anh Lâm quá lợi hại!”
Ba Lâm thờ ơ lạnh nhạt, ngó trái ngó phải, nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy cô gái tên Ôn Nhã trước mặt mình không giống bạn gái của con trai mình, trông cô giống một “fan não tàn” phổ biến hiện nay hơn.
“Có phải xưng hô của cháu hơi có vấn đề rồi không?”
Ôn Nhã nhìn về phía ông: “Dạ?”
“Tại sao không gọi tên của nó?”
Ôn Nhã âu sầu, xua xua tay: “Không được, trong tình huống bình thường thì không thể nói.”
Thời gian ngưng đọng.
Ba Lâm: “…”
Ôn Nhã: “…”
Khuôn mặt không tính là già của ba Lâm đỏ lên: “Giống dáng vẻ gì thế! Không ra thể thống gì cả!”
Ôn Nhã xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui đầu vào thùng rác dưới gầm bàn.
Cho đến bây giờ, bữa ăn sáng nay được định sẵn là sẽ mang một hương vị khác.
Cuối cùng thì Ôn Nhã cũng cảm nhận được, thì ra Lâm Tuyết Hà đã phải chịu những áp lực như thế này mỗi khi gặp ba anh, hạ quyết tâm sẽ dự phần nhiều hơn vào việc hòa giải bầu không khí căng thẳng giữa hai người đàn ông vào lần tiếp theo cô về nhà!
Chỉ là, cô nghĩ tới đây thì chảy nước mắt đầy mặt, tại sao ba chồng lại khó tính hơn mẹ chồng vậy chứ!
Cũng may Lâm Tuyết Hà không để Ôn Nhã căng thẳng một mình quá lâu, sau khi hai người có cuộc trò chuyện không hoàn toàn đầy đủ, anh “thấu hiểu lòng người” mà gọi điện thoại cho ba Lâm.
“Mới vừa ăn sáng xong, con có chuyện gì đấy?”
Ôn Nhã nghe ba Lâm thản nhiên trả lời điện thoại, dường như cô đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của đối phương xuyên qua ông.
Được rồi, tiếp theo là cuộc chiến giữa hai ba con bọn họ.
Tầm mắt Lâm Tuyết Hà quét qua chiếc ghế trống đối diện bàn ăn: “Ba mượn người xem xét lâu như vậy thì cũng nên để cô ấy thở một chút.”
Ba Lâm hừ lạnh: “Với giọng điệu này của con bé thì con không cần phải lo đâu, nó còn thoải mái hơn cả ba nữa kìa.”
Ôn Nhã khiếp sợ, trời đất chứng giám, cô đang đứng ngồi không yên mà…
“Ăn còn nhiều hơn cả ba.”
Ôn Nhã hơi suy nghĩ lại, cạn lời cứng họng.
Đồ ăn vô tội, từng giọt mồ hôi thấm xuống đất đều rất vất vả mà.
“Khi cô ấy phát huy tốt nhất thì có thể ăn hai lồng bánh bao súp, một cái bánh trứng, ba, năm bát hoành thánh lớn và một cốc sữa đậu nành.”
Ánh mắt ba Lâm sắc bén ngay khi nghe những lời này, ông nhìn về phía thân hình nhỏ bé của Ôn Nhã, cô không biết mình đang “được” Lâm Tuyết Hà tâng bốc, sờ sờ trán mình, che đi đường chân tóc, chắc nhìn cũng không quá xấu đâu nhỉ…
Hơn nữa, tuy rằng nhan sắc của cô và Lâm Tuyết Hà có một sự chênh lệch nhất định, nhưng có thể dùng chỉ số thông minh, à không, nó sẽ được bù đắp bằng cách làm việc chăm chỉ vào những ngày sau này!
Ôn Nhã tiếp tục thẳng lưng lên, mở cửa ghế phụ, làm động tác mời.
Ba Lâm liếc nhìn cô một cái, vừa nghe điện thoại vừa lên xe: “Con bị hấp dẫn bởi lượng cơm mà con bé ăn đấy à?”
Tay Ôn Nhã tuột xuống, cô chết lặng mà nắm chặt lấy cửa xe, nghĩ thầm, dù sao thì mình cũng là thanh niên năm tốt hưởng nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm, khiêm nhượng, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà cố ý đập cửa vào mông ba chồng tương lai được.
Lâm Tuyết Hà trầm mặc chớp mắt một cái, nói: “Ba đừng chọc giận cô ấy.”
Ba Lâm ngồi ổn định trên ghế: “Đây là điều ba muốn.”
Hai ba con nói vài câu, ba Lâm cúp máy, nhìn về phía Ôn Nhã: “Tại sao còn chưa lái xe nữa?”
Ôn Nhã vỗ vỗ tay lái, cười “tỏa nắng”: “Chú Lâm, có một điểm mà chú và anh Lâm khác nhau.”
Ba Lâm theo bản năng mà hỏi lại: “Điểm nào?”
“Anh ấy tiếc mạng mình.”
Ba Lâm vô cảm nhìn Ôn Nhã bất cần, rồi nương theo tầm mắt của cô, ông nhìn về phía dây an toàn mà mình chưa thắt vào, bấy giờ, ông không biết liệu cô đang nói về điều gì đó hay là nhân cơ hội bắt bẻ ông.
Ông yên lặng thắt dây an toàn của mình, cảm thấy bản thân cần ổn định lại một chút.
Xe hoà vào dòng xe cộ, chạy thẳng một mạch.
Vừa qua một ngã tư, điện thoại di động mà Ôn Nhã đặt tùy ý trước mặt vang lên, hết lần này đến lần khác.
Cô không bắt máy.
Khi điện thoại vang lên tầm nửa phút, ba Lâm lên tiếng: “Tại sao lại không bắt máy?”
Ôn Nhã đã nhìn thấu bản chất của cuộc điện thoại quấy rầy này ngay từ những tiếng chuông đầu tiên, nhìn về phía trước, khẽ nâng cằm, làm góc cạnh “nghiêm nghị” của mình hiện ra: “Cháu phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chú.”
“…” Ba Lâm hiểu, đang tức giận thật rồi.
Rất tốt.
Vậy nhân cơ hội này, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm [*] vậy.
[*] Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: Nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
“Chú không muốn cháu và Tuyết Hà ở bên nhau.”
Ôn Nhã nhăn mày, không kêu lên một tiếng.
“Nhưng cháu đừng hiểu lầm, chú sẽ không dùng bất cứ biện pháp hay thủ đoạn nào để ép buộc hai đứa tách ra, tuy Tuyết Hà là con của chú, nhưng sau khi lớn lên, tính cách nó đã trở nên độc lập, chú sẽ không can thiệp.”
Đằng trước có ngã ba, Ôn Nhã rẽ vào, góc hai giờ có một bãi đậu xe đang trống, cô giảm tốc độ chuyển số, xoay vô lăng rồi đỗ vào chỗ đậu xe một cách hoàn chỉnh.
“Chú chỉ muốn nhắc nhở hai đứa, các vấn đề tồn tại giữa hai đứa rất nghiêm trọng.”
Ôn Nhã cụp mắt, kéo phanh tay.
“Có lẽ sau này sẽ tạo thành nỗi đau rất lớn cho hai đứa.” Ba Lâm nhìn cô một cái đầy uy nghiêm: “Cháu đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Ôn Nhã ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, nhiệt tình, chân thành mà tha thiết.
Cô đã muốn thảo luận vấn đề này với một người nào đó ngoài anh Lâm từ lâu lắm rồi.
“Nếu đã có vấn đề thì cần phải tìm biện pháp giải quyết, chú Lâm, xin chú phân tích giúp cháu một chút, cháu mời chú uống một ly cà phê ạ.”
Ba Lâm ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe sạch bóng.
Starbucks Coffee.
Tới gần giờ cơm trưa, Lâm Tuyết Hà mới gặp được ba của mình.
Một khuôn mặt được chăm sóc và giữ gìn cẩn thận trông có vẻ xanh xao, còn khuôn mặt Ôn Nhã ngồi bên cạnh thì hơi hồng hào.
“Chú mau ngồi đi, cháu pha trà cho chú.”
Đối diện với sự nhiệt tình của Ôn Nhã, ba Lâm kéo khóe miệng nở một nụ cười phải phép, ngồi xuống ghế sô pha, thở dài một hơi rồi xoa xoa vầng trán mình.
Ông chưa từng thấy người nào như vậy!
Vừa rũ mi khóc lóc sướt mướt thảm thiết nói mình không xứng với bạn trai, vừa ngẩng đầu ưỡn ngực lải nhải không muốn chia tay, muốn từ nay cho đến về sau, tương lai của anh sẽ càng ngày càng tươi sáng, càng ngày càng rộng mở.
Ôn Nhã đi rồi, ba Lâm nhìn Lâm Tuyết Hà, đau lòng chất vấn: “Có phải con bé đó đã quá vô tư rồi không?”
Lâm Tuyết Hà nhìn vào phòng bếp, liếc mắt một cái theo bản năng, rồi anh bật cười.
Quả nhiên là rất thông minh.
Ba Lâm cười lạnh: “Con còn đắc ý nữa à?”
Lâm Tuyết Hà nhìn thẳng vào mắt ông, vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy.” Giọng điệu anh không nhanh không chậm: “Cuối cùng, cho dù ba có thân phận thế nào thì cô ấy vẫn có thể chống chọi được cho đến tận bây giờ, chẳng lẽ con không nên đắc ý à?”
“Ba không chào hỏi mà đã lẻn tới đây xem thử. Trong tình huống bất lịch sự như vậy thì cũng chỉ có mỗi mình Ôn Nhã không biết giận, hay đắn đo, còn nguyện ý tươi cười chào đón như vậy.”
Ba Lâm đuối lý, nhưng vẫn cứ nhíu chặt lông mày, không thả lỏng ra được: “Việc nào ra việc nấy, đúng là trong chuyện này ba sai ngay từ đầu…”
“Vậy trong chuyện này, từ lúc bắt đầu, trong quá trình với khi kết thúc, Ôn Nhã không đúng chỗ nào?”
Tuy căn phòng rất lớn, khoảng cách từ phòng bếp đến phòng khách không quá xa, Ôn Nhã có thể nghe được đại khái.
Cô nhón chân, lấy từ ngăn tủ ra một chút trà, khóe miệng cong lên.
Anh Lâm đã như vậy rồi mà, dù cô có bị mất trí nhớ thì cô cũng biết, mình không thể buông tay anh được.
Ba Lâm bắt đầu kể lại những sự thật mà ông đã quan sát được: “Ba mẹ con bé, đặc biệt là mẹ, không phải là người dễ hòa thuận.”
“Thứ nhất, con người sinh ra không thể chọn ba mẹ, thứ hai, quả thật bác gái Ôn không phải là người dịu dàng, cũng không phải là người nói lý nhưng bác ấy rất thích con.” Ngay sau đó, Lâm Tuyết Hà lại bổ sung thêm: “Cũng rất thích mẹ.”
Điều chỉnh hợp lý sẽ không có mâu thuẫn.
Ba Lâm trầm mặc, xuất phát từ góc độ lý trí, ông không phát hiện ra Ôn Nhã có tật xấu gì nặng đến mức không thể chịu được, cũng thừa nhận là gia đình cô không thể trở thành trở ngại gì, nhưng…
“Con thật sự muốn định cư ở thành phố H, không về nhà nữa à?”
“Lúc trước con về nước, ba mẹ không nói lời nào là vì con không muốn gánh vác công việc của gia đình, nhưng Tuyết Hà à, ba và mẹ con không nói thì không có nghĩa là con có thể sống cuộc sống dựa theo ý nghĩ của con được.”
“Con sinh ra đã được hưởng cuộc sống phong phú hơn nhiều đứa trẻ bình thường, chắc chắn con phải trả giá.”
“Con có trách nhiệm kế thừa và phát triển công việc tâm huyết của tổ tiên, mà đứa bé Ôn Nhã này, nó có thể cùng con gánh vác được gánh nặng này hay không?”
“Con bé có nguyện ý sống cuộc sống mà chồng mình phải đi sớm về khuya quanh năm suốt tháng không?”
Những lời ba Lâm nói trước mặt Ôn Nhã không chỉ để dọa cô, đó thật sự là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng giữa hai người có hoàn cảnh gia đình khác nhau.
Lâm Tuyết Hà siết chặt các ngón tay lại, thầm thừa nhận rằng, đây đúng thật là một vấn đề.
Mười phút sau, Ôn Nhã bưng hai cốc nước nóng hổi ra, sau khi buông còn “a” một tiếng, nở nụ cười xin lỗi.
“Anh Lâm, em pha sai trà rồi, anh có thể đổi giúp em được không?”
Lâm Tuyết Hà nhìn nước trà đang lay động, đứng dậy cầm lấy hai cốc nước cô vừa buông ra rồi xoay người rời đi.
Ôn Nhã ngồi xuống.
“Đã nghe thấy hết rồi à?”
“Vâng.”
“Có điều gì không thể nói trước mặt nó sao?”
Ôn Nhã đi tới đi lui trong bếp, cô đã luyện tập mấy chục lần rồi mới quyết định mở lời, cô giơ tay xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình, thẹn thùng nói: “Không phải không thể nói ngay trước mặt anh ấy, chỉ là cháu cảm thấy ngại, sau đó sẽ thấy rất khó để mở lời mà thôi… Anh ấy rời đi sẽ tốt hơn một chút.”
“Chú Lâm, tuy rằng buổi sáng cháu nói chuyện lung tung với chú một hồi mà vẫn không có đáp án gì, nhưng chuyện mà chú đã nói khi nãy ấy ạ, cháu đã tự hỏi vô số lần, chắc chắn anh Lâm cũng vậy.”
Cô nói xong thì thấy xấu hổ, bèn gãi gãi cổ mình: “Như chú thấy đó, cháu không phải là người ưu tú gì cả, nhưng anh ấy thật sự thích cháu.”
Lâm Tuyết Hà đang lắng nghe trong góc bếp: “…”
Ba Lâm: “… Chú hy vọng cháu nói ngắn gọn một chút.”
Ôn Nhã nghiêm túc lắc đầu: “Không thể được đâu ạ, đây là trình độ nhẹ nhất rồi, cháu cũng chưa thêm tính từ nữa.”
“… Cháu tiếp tục đi.”
“Có một điều này mà anh ấy đã tự hỏi vô số lần, cháu cũng tự hỏi rất rất nhiều lần, nhưng hiện giờ hai bọn cháu vẫn ở bên nhau, vậy thì chứng minh chúng cháu đã sẵn sàng thử nó rồi.”
Dáng ngồi của Ôn Nhã rất đoan trang, nắm tay lại và đặt ở đầu gối: “Chúng cháu vẫn còn trẻ, có thể đi trước một chút.”
“Rất nhiều chuyện không thể chứng minh trực tiếp bằng các điều kiện sẵn có được, đặc biệt là khi, con người chính là biến số lớn nhất.”
“Cháu cảm thấy, chưa chắc là cháu và anh Lâm không có khả năng.”
Ba Lâm không nói chuyện một lúc lâu, khi Ôn Nhã cảm thấy mình vô liêm sỉ quá, đang muốn thu lại lời nói của mình, thì ông ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Sao cháu lại tự tin đến vậy?”
Ôn Nhã suy nghĩ, phát hiện đáp án chỉ có một.
“Bởi vì anh Lâm thích cháu.”
Tất cả mọi sự tự tin và động lực của cô đều đến từ điều này.