Quả nhiên, không ngoài dự đoán, vì miếng ăn mà Ôn Nhã đã “thẳng tay” vứt bỏ người ba đang khóc lóc sụt sùi nhà mình để phi như bay đến.
Ăn đồ ngọt rồi lại ăn bữa tối siêu sang chảnh do Lâm Tuyết Hà tự tay nấu nướng, Ôn Nhã bắt đầu sầu đời.
Cô vân vê cái nọng cằm ngày càng lộ rõ, sờ sờ cái bụng nhỏ đã phồng căng lên, vỗ vỗ bắp đùi phình ra ngoài, cảm thấy không ổn rồi.
Cứ cái đà này thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cân nặng của cô sẽ sánh ngang với một người cao một mét tám mươi mấy là Lâm Tuyết Hà mất thôi, thậm chí, bề ngang còn to gấp đôi anh ấy chứ.
Lâm Tuyết Hà giặt quần áo xong, anh đang treo lên và phơi ở bên ngoài, anh liếc nhìn người bên cạnh một cái, thấy Ôn Nhã đang liên tục khua khoắng so sánh vòng eo của hai người: “Đứng qua một bên đi.” Mau đi ngay đi, nếu không thì lúc phơi đồ lót sẽ xấu hổ lắm đó.
Tuy hai người sống chung, bình thường thì những lúc “lửa gần rơm” kìm lòng không đậu thì cũng sẽ ôm nhau rồi hôn nhau, nhưng vị trí không thể miêu tả từ cổ trở xuống thì chưa động chạm nhiều nhặn là bao, trong trường hợp đổi việc nhà hay những việc khác, hai người vẫn giặt đồ riêng.
Còn về phần đồ lót, vẫn là chưa thẳng thắn với nhau cho lắm.
Ôn Nhã đắm chìm trong nỗi niềm bi thương, căn bản là không có tâm tư đâu mà nghĩ đến vụ này, thế là lại u oán, nói: “Anh Lâm, quần em mua năm ngoái bị chật hết rồi.”
Lúc đầu là mặc hơi rộng, thế mà bây giờ lại vừa khít luôn rồi! Không thể tha thứ được!
“Mùa thu rồi, không có gì là lạ…”
“Liên quan gì đến mùa thu…”
“Đến mùa vỗ béo [*] rồi…”
[*] Nguyên văn là 贴秋膘 (Đắp mỡ thu) là một phong tục của người Trung Quốc khi bước vào tiết Lập Thu. Cách nói “đắp mỡ thu” bắt nguồn từ Bắc Kinh. Người Bắc Kinh nổi tiếng sành ăn, có món ăn riêng dành cho mỗi tiết khí. Tiết Lập Thu, họ thường kho nồi thịt lớn và ăn rất nhiều thịt, nên còn gọi là “đắp mỡ thu”. Theo y học cổ truyền Trung Quốc, vào mùa hạ, người ta thường gặp tình trạng chán ăn, tiêu hoá kém, khiến cơ thể yếu đi. Vì vậy, mùa thu chính là thời điểm lý tưởng để bổ sung lại lượng mỡ đã mất trong mùa hạ.
Ôn Nhã: “…”
Quá gay go, cô sắp ngang ngửa với con lợn đến nơi rồi.
Đang nghĩ ngợi, cô bỗng nhìn thấy mấy ngón tay trắng trẻo của Lâm Tuyết Hà đang nhấc một mảnh vải mỏng tang lên rồi mở ra, cô vô thức nhìn chằm chằm vào nó tận vài giây mới nhận ra nó là vật thể gì, muốn chạy bay biến khỏi nơi đây nhưng lại cảm thấy cứ vậy mà đi thì vừa hèn hèn vừa ngại ngùng… Phải bình tĩnh, phải vô tư, phải thản nhiên lên nào n
Ôn Nhã hít sâu một hơi, cố làm ra vẻ không để tâm.
Đã ngủ chung trên một chiếc giường rồi mà, có mỗi cái quần lót cỏn con thôi thì có gì phải sợ chứ!
Luận về bản lĩnh giữ vững vẻ điềm tĩnh, có mười Ôn Nhã thì cũng không sao bì lại được một Lâm Tuyết Hà, mặc dù trong lòng anh cũng có chút ngại ngại nhưng bàn tay không hề lóng ngóng một chút nào, tiết tấu không nhanh không chậm, mở ra, kẹp vào, treo lên, đâu ra đấy hết.
Sau khi treo xong, hai con người vờ vịt không hẹn mà cùng thầm thở phào trong lòng.
Lâm Tuyết Hà xoay người cầm chậu đi vào nhà, ngay giây phút ánh sáng hắt vào, vành tai đỏ bừng đã lộ ra hoàn toàn.
Giây phút này, trái tim Ôn Nhã đập vô cùng mạnh mẽ, tình yêu trong lòng dâng trào dào dạt, cô bất ngờ đưa tay kéo anh lại.
Lâm Tuyết Hà quay đầu: “Sao th…”
Cơ thể bị kéo xuống, đặt lên đôi môi mềm, hơi thở quấn quýt đan cài.
Ôn Nhã vòng hai tay quanh cổ anh, cố gắng nhón chân lên, đế của dép lê đi trong nhà không cao, sự chênh lệch chiều cao này đã cản trở sự thân mật quấn quýt giữa hai người.
Lâm Tuyết Hà nhìn đôi mắt đã nhắm nghiền của cô, ánh mắt cũng dịu dàng theo, anh vòng một tay ôm lấy eo cô, chủ động hạ thấp người xuống, để cô hôn thỏa thuê mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Trên người bạn trai có mùi sữa tắm và hương nước giặt, hai hương thơm này trộn lẫn, hoà quyện lại với nhau, chỉ mới tưởng tượng thôi đã đủ để khiến đầu óc Ôn Nhã choáng váng, chứ đừng nói là khi cô hôn lên đôi môi anh.
Nụ hôn kết thúc, Ôn Nhã mơ màng nhìn anh đắm đuối: “Đúng là em thích anh quá đi mất…”
“Vậy à?” Lâm Tuyết Hà vuốt ve gò má cô, khẽ mỉm cười: “Đến lượt anh rồi.”
Trước mắt Ôn Nhã chợt tối sầm lại, hơi thở thuộc về Lâm Tuyết Hà lại ập đến, vô cùng cháy bỏng.
Nếu trong lòng có thể nở hoa, vậy thì chắc chắn trong lòng Ôn Nhã sẽ mọc hoa chi chít với mật độ dày đặc.
Ngày nào cũng được sạc điện như vậy nên lúc Ôn Nhã đi làm, cô cũng có tinh thần hơn hẳn, khi tình cờ gặp Đoàn Minh An thì cũng chào hỏi vô cùng nhiệt tình, không hề có chút khúc mắc nào.
Làn gió xuân trong cô quá đỗi rõ ràng, Đoàn Minh An chỉ biết cười khổ, sau đó lắc đầu chuyên tâm vào công việc.
Tình trường không được như ý thì cũng không thể để công việc thất bại theo được.
Người ta có câu, ba người phụ nữ họp thành cái chợ, ba người phụ nữ trong phòng thư ký có vẻ đang chung sống khá hòa hợp, kẻ xướng người ca, tràn ngập âm thanh và sắc màu.
Mặc dù rất nghi ngờ, hình như Lưu Vân đã đoán ra được bạn trai mình là Lâm Tuyết Hà, nhưng Ôn Nhã cũng không dám nói thẳng ra, đã chiếm hời rồi lại còn lấy ra rêu rao khoe khoang, cô sợ bị trời đày lắm.
Cho nên, khi vô tình nhắc đến chủ đề nói chuyện về phương diện đó, cô đều cố hết sức không để bản thân mình vui ra mặt.
“Bây giờ nghĩ lại thì thấy việc chị gả cho lão chồng nhà chị đúng là một kỳ tích mà.” Lưu Vân nhún vai: “Cái lão đó là cái đồ bảo thủ, cứng nhắc.”
Ôn Nhã tức giận gật gật đầu: “Bạn trai em cũng thế, hiếm hoi lắm mới thân mật được một lát, thế mà anh ấy còn không thèm đặt chậu quần áo xuống cơ.”
Câu này là lời nói thật lòng, buổi tối hôm đó, lúc Ôn Nhã nhìn thấy Lâm Tuyết Hà vẫn đang cầm cái chậu trên tay, lòng cô chỉ muốn sụp đổ rần rần.
Cái lý do chỉ ôm cô bằng một tay này, thứ lỗi cho cô đây không thể chấp nhận được!
Đúng lúc Kiều Mộc từ ngoài quay về, vừa nghe thấy lời này thì nghiến răng đến nỗi suýt thì vỡ hết cả hàm răng.
Không ngờ Ôn Nhã lại ra tay nhanh như vậy, đã sống chung luôn rồi á?!
Lại còn để Lâm Tuyết Hà phải giặt quần áo nữa chứ!
“Các chị đang nói gì thế?” Cô ta tươi cười bước đến.
Ôn Nhã và Lưu Vân trở lại trạng thái bình thường ngay tức thì, mỉm cười đúng mực, tràn đầy phong thái mà một đàn chị nên có.
“Tám vài câu ấy mà, em đã đi xin chữ ký hết một lượt rồi à, nhanh thế?”
“Giỏi thật đó, trưa nay muốn ăn gì nào, hay là ra ngoài ăn nhé?”
Kiều Mộc: “…” Giả vờ giả vịt cái gì, bản tính thế nào thì đã lộ ra hết từ lâu lắm rồi.
Cô ta nhìn Ôn Nhã cười cười, sau đó đưa tập văn kiện đã ký xong cho cô: “Anh Trương ở phòng kỹ thuật có chút ý kiến với thỏa thuận bảo mật này nên không chịu ký, em không thuyết phục được anh ấy. Chị Ôn Nhã, chị quen biết với họ nhiều hơn em, có thể nói giúp em một chút không…”
“Được thôi.” Ôn Nhã cầm lấy, cũng chẳng phải chuyện gì to tát gì, cô cười cười: “Chị thử xem sao.”
Kiều Mộc như trút được gánh nặng: “Cảm ơn chị.” Kể ra thì cô ta cũng không ghét Ôn Nhã lắm, quả thật, trên phương diện công việc, cô ta đã nhận được khá nhiều sự giúp đỡ từ cô gái này, cái gì dạy được thì đều dạy hết, cũng đàng hoàng, tử tế.
Chỉ là, ở giữa họ bị ngăn cách bởi một Lâm Tuyết Hà, nên khó tránh khỏi việc trong lòng cô ta có những khúc mắc.
Ôn Nhã rất tốt, nhưng quả thật là chị ấy và Lâm Tuyết Hà không hợp nhau.
Dù chị ấy có khiến người ta cảm thấy gần gũi đến nhường nào đi chăng nữa, thì vẫn là không xứng với Lâm Tuyết Hà mà thôi.
Nếu như… cô ta và Lâm Tuyết Hà thành đôi, vậy thì cô ta sẽ giới thiệu Ôn Nhã với đám bạn của mình.
Nếu biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì, chắc chắn Ôn Nhã sẽ vớ lấy tập văn kiện vừa nhận được rồi đánh cho đến khi cô ta hoài nghi cuộc đời thì thôi.
Ngoài mối quan hệ đồng nghiệp hời hợt ra thì chẳng còn cái gì khác, ấy thế mà đã chuẩn bị sắp xếp hết nửa đời sau cho cô luôn rồi á? Cái thể loại người quái quỷ gì vậy?
Nhưng đáng tiếc thay, Ôn Nhã của bây giờ lại không hề biết một cái gì cả.
Khi Lâm Tuyết Hà lại bị thím năm gọi ra ngoài ăn cơm dưới danh nghĩa cảm ơn, trên bàn cơm, ngoài hai mẹ con Lâm Tuyết Tình ra thì còn có thêm một người không nên xuất hiện nữa.
Lâm Tuyết Tình đã từng sống chung dưới một mái nhà với người anh họ này mấy ngày liền, nên cũng hiểu rõ con người anh hơn vài phần, khi thím năm nói muốn ăn cơm cùng Lâm Tuyết Hà và Kiều Mộc – người mà bà ta chỉ hận là đã quen biết quá muộn, thật ra là cô ấy đã lên tiếng khuyên can rồi. Chỉ là, từ trước đến nay cô ấy không hề có quyền phát biểu khi đứng trước mặt thím năm, bị bà ta nạt nộ lại ngay.
Nơm nớp thấp thỏm ngồi bên cạnh anh họ, cô ấy không cần nhìn cũng biết, tâm trạng của anh rất tệ.
Lâm Tuyết Hà là ai cơ chứ, chuyện khiến anh nhẫn nhịn nhiều nhất trong cuộc đời này chính là, năm mười tám tuổi, anh từ bỏ ngành thiết kế mà chuyển sang ngành tài chính, từ đó về sau, anh chưa từng để bản thân mình phải chịu thiệt thòi bao giờ. Thế là anh nhíu chặt mày, nói năng không hề nể nang ai: “Nếu còn có khách thì sao thím năm không nói trước?”
Thím năm cười, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Ngày trước may nhờ có hai đứa, nên thím nghĩ là gọi hai đứa ra đây cùng ăn một bữa cơm thì thật là tốt.”
Trên tay bà ta đang đeo chiếc vòng ngọc đã được sửa chữa lại, tay nghề sửa chữa điêu luyện của thợ trong tiệm không những không khiến cho bà ta phật ý, mà ngược lại, còn khiến chiếc vòng trông càng ý vị hơn, chốt bạc màu phỉ thuý mang đậm hơi thở thời thượng.
Anh họ là nhân vật mà đến cả mẹ hai còn không dám chọc giận, thì một người thím năm như mẹ mình có thể bịp được người ta chắc? Lâm Tuyết Tình vô cùng dằn vặt, sắp không ngồi yên đến nơi rồi, thầm trách mẹ nhà mình lo chuyện bao đồng, đầu óc không minh mẫn, còn cả cái cô Kiều Mộc kia nữa chứ, người gì đâu mà tâm cơ, mưu mô, khiến người ta phát ghét.
Đúng là dáng vẻ của Kiều Mộc được hun đắp bồi dưỡng nhiều năm trong một môi trường rất tốt, nhưng sau khi tiếp xúc, Lâm Tuyết Tình thì cô ấy cũng không thích cô ta nữa.
Hiển nhiên Lâm Tuyết Tình cũng không phải đứa trẻ không hiểu biết hay gì, cô ấy có thể nhận ra bà chị này có ý đồ riêng, không hề chân thành gì cả.
Lòng Kiều Mộc cứng đờ, cô ta bốc lửa giận vì anh không chịu nể mặt mình, nhưng cuối cùng thì vẫn nén lại.
Đừng giận, anh ấy mà vui thì mới là lạ, như vậy thì không đáng để mình thích nữa rồi.
“Cháu không giúp được gì cả, thím năm khách sáo rồi.” Lâm Tuyết Hà là người có văn hoá ở chỗ đó, anh cũng không làm ra những chuyện khiến Kiều Mộc im lặng nãy giờ phải khó xử, anh chỉ động đậy ngón tay, ở dưới bàn gửi cho người kia mấy dòng tin nhắn.
Món ăn đã lên.
“Phải rồi, Tuyết Hà à, giữa cháu và Kiều Mộc thì cũng coi như là có quen biết nhỉ, con bé nói là cũng có thể coi cháu như một nửa lãnh đạo của con bé, mỗi lần gọi điện thoại cho cháu thì con bé đều sợ hãi không thôi… Cái thằng nhóc này, sao lại chẳng dịu dàng với con gái chút nào vậy hả.” Thím năm quở.
Kiều Mộc ho một tiếng: “Dì à, là do vấn đề nằm ở cháu thôi ạ, cháu vẫn chưa quen gọi điện thoại để truyền đạt lại một số chuyện.”
“Thế từ nay cháu không cần phải căng thẳng như vậy nữa đâu, tuy Tuyết Hà có bề ngoài trông hơi lạnh lùng nhưng bên trong nó ấm áp lắm đấy.”
Lâm Tuyết Tình gào thét trong lòng, nói lung tung gì thế, bên trong anh ấy cũng lạnh lẽo y như vậy thì có á!
Ông anh này có mắt đặt cao lên tận trời, người nào đã không lọt vào mắt anh mà cứ lởn vởn trước mặt anh, thì đúng là đang tự chuốc lấy khổ, vẻ lạnh lùng của anh không phải là để trưng đâu trời ạ!
Ví dụ như cô ấy đây này, người ta đáng yêu đến vậy mà ông anh này chưa nhìn thẳng vào bao giờ!
Cứ nói hoài, nói mãi, thím năm thấy từ đầu đến cuối Lâm Tuyết Hà không hề tiếp chuyện, cũng không thèm trả lời, thế là lại xoay chủ đề hướng về phía anh: “Phải rồi, Tuyết Hà này, thím năm ở đây lâu như vậy rồi, cháu cũng đã có bạn gái rồi mà sao không thấy cháy dắt đến cho thím gặp thế, lẽ nào là cháu sợ thím năm giới thiệu cho cháu nên cố ý lừa gạt thím đấy phỏng?”
Lâm Tuyết Hà mỉm cười: “Sao lại thế được.” Tính đến bây giờ, thậm chí, đến cả một câu đáp hời hợt cho có lệ mà anh cũng lười chẳng buồn nói.
Kiều Mộc nhìn sắc mặt của anh, nhẹ nhàng chen lời vào: “Dì à, sao anh Lâm lại lừa dì cho được cơ chứ, bạn gái anh ấy làm cùng phòng với cháu đấy ạ.”
“Vậy à?” Thím năm nổi lên hứng thú: “Thế cháu nói với dì xem nào, rốt cuộc cô gái đó trông thế nào vậy, sao lại đáng để cho thằng bé phải giấu giấu giếm giếm với dì như bảo bối thế này.”
Kiều Mộc cười, ở trước mặt Lâm Tuyết Hà thì đương nhiên là cô ta chỉ toàn nói lời hay ý đẹp: “Con người chị Ôn Nhã rất tốt, xinh đẹp, cao ráo, lại rất tốt bụng, sống thoáng, nữa chứ, trong công ty cháu có nhiều người thích chị ấy lắm đó, cháu cũng được chị ấy giúp đỡ rất nhiều ạ.”
“Ôn Nhã?” Dì năm lẩm nhẩm tên của cô vài lần liền: “Tên cũng không tệ đấy nhỉ.”
Mặt bàn chợt rung một cái, cuối cùng, cuộc điện thoại mà Lâm Tuyết Hà đợi mãi cũng reo lên rồi.
Ôn Nhã vừa mới rửa tay xong sau khi gói sủi cảo cùng mẹ, cô nghi hoặc: “Anh Lâm à?” Khi anh gửi tin nhắn đến như thế này, thì tất nhiên là anh đang cần một cái cớ muốn rời khỏi trường hợp không thoải mái nào đó, điều này Ôn Nhã vẫn có thể hiểu được, nhưng đây là đi ăn một bữa cơm với thím năm, cũng không biết ăn kiểu gì mà lại cảm thấy không thoải mái như thế nữa, điều này rất đáng để tìm hiểu đây.
Lâm Tuyết Hà liếc thím năm ở phía đối diện một cái, hạ giọng xuống rồi bắt đầu diễn kịch: “Anh đang ăn cơm ở bên ngoài, có chuyện gì à?”
Có chuyện gì á… Ôn Nhã nhìn mẹ nhà mình đang bỏ sủi cảo vào trong nồi rồi làu bàu nói gói nhiều quá rồi, cô nói bừa: “Gói nhiều sủi cảo quá, anh qua đây ăn giúp một chút nhé anh?”
“Được, em đừng vội, cứ chuẩn bị trước một chút, anh sẽ đến ngay.”
Tút tút tút tút tút…
Ôn Nhã nghe giọng nói nghiêm túc của anh mà trộm cười trong lòng, thỉnh thoảng có chút chuyện vặt vãnh như thế này thì cũng khá thú vị đấy chứ.
Cúp máy xong, Lâm Tuyết Hà đứng dậy dưới ánh mắt nghi hoặc đang lần lượt nhìn về phía này của ba người phụ nữ.
“Thật ngại quá, nhà Ôn Nhã xảy ra chút chuyện, cháu buộc lòng phải đi trước đây.”
“Thế cháu mau đi đi.” Thím năm cũng cuống lên: “Có gì rắc rối thì cứ việc trao đổi với thím năm…”
Lâm Tuyết Tình thở phào một hơi, bàn tay để dưới bàn của Kiều Mộc lặng lẽ siết chặt, lòng bàn tay hằn lại bốn vết hằn hình trăng lưỡi liềm.
Sao lại xảy ra chuyện đúng lúc vậy chứ!
Cô ta ép mình phải mỉm cười: “Hy vọng không có chuyện gì…”
Lời còn chưa kịp dứt, mà Lâm Tuyết Hà đã đi mất rồi, nhanh đến mức còn mang theo một làn gió.
Mười phút sau, Ôn Nhã đang ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa ăn sủi cảo thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.