Kích thích, quá kích thích
Vào đêm đầu tiên khi cô chuyển đến nhà Lâm Tuyết Hà, không những cô đã “tạo ra” lời thổ lộ đầy nóng bỏng, mà cuối cùng cô còn ôm người ta không chịu buông, còn ngủ trong phòng ngủ chính nữa chứ!
Cô đã làm được điều đó, làm điều đó trong tình trạng đầu óc tỉnh táo.
Ôn Nhã ngồi trước bàn máy tính, hai tay ấn đầu, vừa ảo não vừa hào hứng.
Hôm qua cô không rụt rè một chút nào luôn, nhưng dường như, song song với sự buông thả này, có một số rào cản nào đó đã bị phá vỡ, Lâm Tuyết Hà đã không hề phù phiếm trong mắt cô nữa, mà anh đã thật sự rơi xuống nơi đầu quả tim cô.
“Ôi, tại sao còn chưa tan làm nữa, sao thời gian lại trôi qua chậm vậy chứ.”
Cô nóng lòng muốn về nhà, không nhịn được mà oán giận, bị Lưu Vân hung hăng trừng mắt liếc cho một cái.
“Còn không mau mau làm việc đi, nếu thời gian tăng ca trôi nhanh thì cũng vô dụng thôi!”
Ngửi đủ mùi chua chua của tình yêu rồi, chị ấy muốn ói quá đi.
Xem ra, chỉ có thể về nhà hành hạ tên khốn kia thì mới có thể vui vẻ trở lại.
“Lâm Tuyết Hà, em thích anh.” Bên tai lại vang lên tiếng của Ôn Nhã nữa, Lâm Tuyết Hà buông nhẹ tài liệu xuống, “bộp” một tiếng, tài liệu rớt xuống mặt bàn, giây tiếp theo, nó “lại” bị chủ nhân cầm lên.
Sai lầm như vậy đã không phải là lần đầu tiên nữa.
Lâm Tuyết Hà ngẩng đầu lên: “Vừa nãy tôi nói đến đâu rồi?”
Trợ lý nhìn chằm chằm lỗ tai bỗng đỏ bừng lên của anh, có chút kinh ngạc. Tất nhiên là cô ấy sẽ không cho rằng, vừa nãy anh bỗng ngại ngùng như vậy là vì chuyện vặt vãnh như là không giữ được tài liệu trên tay, đương nhiên cũng không phải là bỗng dưng anh thích cô ấy, vậy nguyên nhân sẽ là gì? Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui trong, phạm vi có hạn của mình, trong lòng cô ấy chỉ “vinh danh” được một người duy nhất.
… Cô Ôn Nhã đến công ty lần trước, hơn nữa, cô còn phá lệ thân mật với lãnh đạo, còn ăn bánh, uống cà phê cùng mình nữa chứ.
Biểu cảm đột nhiên suy nghĩ sâu xa của cô ấy không thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Tuyết Hà, anh xoa xoa trán một chút, xua xua tay: “Thật ngại quá, cô đi ra ngoài trước đi, tôi xử lý chút việc.”
Trợ lý xinh đẹp rất hiểu chuyện, bèn mỉm cười cảm thông mà lui ra ngoài, hơn nữa, còn tận tình giúp anh đóng cửa lại.
Lâm Tuyết Hà ngồi xuống, đỡ trán.
Thảo nào khi đi học, giáo viên luôn nói yêu đương ảnh hưởng tới học tập, hiện giờ, xem ra là cũng có cái lý của nó. Cả ngày hôm nay, trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt tươi cười của Ôn Nhã, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ làm việc bình thường của anh.
Anh không thể ngờ được rằng, họ cũng đã ở cùng nhau rồi mà anh vẫn còn bị một câu đó quấy rầy đến nỗi đầu óc không yên ổn lại được.
Ôn Nhã, cái con người này… tốt số đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Giai đoạn rơi vào tình yêu cuồng nhiệt cũng có thể coi là thời điểm nên thông báo chuyện tình này, ấy là khi Lâm Tuyết Tình khai giảng, gia đình chú năm Lâm đích thân đến đưa cô ấy đi học, dưới sự chỉ đạo của mẹ Lâm, đã đến quấy rầy cuộc sống của Lâm Tuyết Hà mà không hề do dự gì.
Cả nhà chú đến, dù là về tình hay về lý, Lâm Tuyết Hà đành phải gác lại công việc, đến sân bay đón mọi người.
Anh bảo trợ lý làm đơn xin xe riêng, nhờ trợ lý lái xe, còn mình thì ngồi ở đằng sau.
Khi đón được mọi người, anh mỉm cười và xin lỗi: “Ngại quá, bằng lái của cháu bị tịch thu nên tạm thời không lái xe được, chỉ có thể để trợ lý đi theo tới đây.”
Chú năm Lâm là người thoải mái, cũng tỏ vẻ không ngại: “Là nhà chú làm phiền cháu mà, còn để cháu phải gác công việc để tới đây một chuyến nữa.”
“Chú khách sáo rồi.”
“Ha ha ha ha ha, tên nhóc này!” Chú năm Lâm vỗ bả vai Lâm Tuyết Hà mà cười to.
Thật ra quan hệ giữa chú năm Lâm và Lâm Tuyết Hà không quá thân thiết, chỉ là, người trưởng thành thì đều xã giao như vậy, khi dùng được thì mọi người đều là người một nhà.
Vừa hay phòng cũ không có ai ở, Lâm Tuyết Hà cũng đã bảo trợ lý chuẩn bị chăn đệm từ trước, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
Lâm Tuyết Tình là cô gái được chiều chuộng, lần đầu tiên rời nhà đến nơi xa như vậy để vào đại học, thím Lâm nói gì cũng không yên lòng, nhất quyết phải ở đây cùng cô ấy một khoảng thời gian, nói là xem biểu hiện của cô ấy trước rồi quyết định khi nào buông tay, khiến Lâm Tuyết Tình vừa ngại vừa tức, nhưng cũng vì mẹ quan tâm mình, lại không thể nổi nóng, đành phải kiềm chế lại.
Dĩ nhiên là thím năm Lâm rất hài lòng với phòng ở của Lâm Tuyết Hà, vừa vào cửa đã nói nơi đây không tệ.
“Tuyết Hà, tối nay cháu về sớm chút, thím năm sẽ mua ba ba về hầm canh cho cháu.”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu, cười nói: “Bây giờ cháu không ở đây, thím không cần lo cho cháu đâu.”
Biểu cảm của thím năm Lâm không hề thay đổi, giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn: “Dọn ra ngoài rồi à?”
“Vâng, mới dọn từ tuần trước, gần công ty hơn một chút.”
Lâm Tuyết Hà nhìn đồng hồ, gật gật đầu với ba bọn họ: “Cháu còn phải đi làm, chú năm, thím năm, mọi người dọn dẹp và nghỉ ngơi trước đi ạ, cháu đi trước, bất cứ khi nào có chuyện gì thì cứ gọi cho cháu.”
Chú năm Lâm vỗ vỗ bả vai anh, cười nói: “Vậy thì mau đi đi.”
Chờ đến khi anh đã rời đi, thím năm Lâm thấp thỏm nhìn qua chồng mình: “Có phải con trai nhà anh hai dọn ra ngoài là vì chúng ta muốn tới không?”
Chú năm Lâm nhìn bốn phía, lắc đầu: “Chúng ta gọi điện cho nó trước khi đến đây một ngày, căn phòng này lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, không giống như là vội vã dọn đi. Dựa trên sự kén chọn của nhà họ, có lẽ nó không hài lòng với điều kiện căn phòng này, lớn thì lớn nhưng ồn ào quá, cũng không vui vẻ gì.”
“Chẹp, như thế này rồi mà còn kén chọn…” Thím năm Lâm líu lưỡi: “Nhà anh hai giàu ghê.”
Lâm Tuyết Tình phiền lòng: “Mẹ, có chỗ cho mình ở sẵn là được rồi, mẹ quan tâm chuyện nhà người ta nhiều như vậy làm gì.”
“Này, cái con bé này…” Thím năm Lâm làm bộ như là muốn đánh cô ấy, Lâm Tuyết Tình thè lưỡi, kéo vali chạy đến căn phòng mình đã ở lần trước, ngã thẳng lên trên giường.
Đến tận bây giờ rồi mà vẫn còn coi cô ấy như một đứa trẻ, phiền phức ghê.
Chú năm Lâm còn bận công việc, chỉ ở thành phố H hai ngày thì về, thím năm Lâm ở lại đây thật, hoàn toàn kiểm soát chuyện ăn, ở, đi lại của Lâm Tuyết Tình, hơn nữa, cứ cách một ngày thì lại mời Lâm Tuyết Hà qua ăn cơm, để bà ta nói lời cảm ơn.
Lâm Tuyết Hà từ chối hai lần, đến lần thứ ba thì anh không thể từ chối được nữa, đành phải dành một buổi tối ra để Ôn Nhã về nhà ăn cơm, còn mình thì đi đến nơi đã hẹn.
Quả thật là thím năm Lâm có món sở trường là canh ba ba, múc cho anh một bát đầy ú ụ, nhiệt tình như lửa: “Tuyết Hà, cháu uống nhiều một chút đi, bổ dưỡng lắm đấy.” Bà ta cảm thấy, tuy Lâm Tuyết Hà đẹp thì có đẹp, nhưng mặt mày trông lạnh lùng quá, không đủ mạnh mẽ, để anh ăn canh ba ba tráng dương đi.
Nhiệt tình nên không thể từ chối được, canh cũng không khó uống lắm, Lâm Tuyết Hà nhận lấy: “Cảm ơn thím năm.”
Thím năm Lâm cười khanh khách: “Người trong nhà, cảm ơn gì chứ… nhưng mà, Tuyết Hà à, thím năm không có ý gì đâu nhé, cháu cũng lớn tuổi lắm rồi, là lúc cần một người bạn. Đừng kén chọn quá, chúng ta cũng không cần một cô gái vừa đẹp vừa có nhiều tiền, chỉ cần dịu dàng, hiếu thảo là được rồi.”
“Nếu cháu không chê, thím năm có một đứa cháu ngoại nhỏ hơn cháu bốn tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ, cũng coi như là cùng độ tuổi với cháu, hay là…”
Lâm Tuyết Hà ngắt lời bà ta: “Cảm ơn thím, nhưng cháu đã có bạn gái rồi.”
“Có bạn gái rồi à?” Thím năm Lâm có biểu cảm thất vọng, nhưng lấy lại tinh thần khá nhanh, bừng bừng hứng thú mà nói: “Đứa bé này, cháu đã có bạn gái rồi thì tại sao không đưa đến đây cùng ăn một bữa cơm, cũng để cho thím năm nói chuyện với cháu ấy trước đã.”
Lâm Tuyết Hà cười cười, anh đã quá mệt mỏi khi phải đối phó với những người họ hàng có mối quan hệ lãnh đạm này rồi, sao anh nỡ để cho Ôn Nhã đến đây rồi cùng thấy khó xử với anh được.
Huống chi, thời gian hai người ở bên nhau cũng chưa dài lâu, tình cảm chưa hoàn toàn lắng đọng, để người lớn nhúng tay vào thì rất dễ xảy ra chuyện xấu.
Lâm Tuyết Tình chớp chớp mắt, cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện: “Anh, bạn gái của anh là chị Ôn Nhã à?”
Vào buổi tối trước khi rời đi, bác gái đã nói với cô ấy một suy đoán, chính là, thật ra Ôn Nhã và anh trai đang yêu nhau. Nhưng cuối cùng, lại bởi vì Lâm Tuyết Hà không hó hé gì nên vẫn chưa xác nhận được có đúng hay không, mẹ Lâm lo mình xen vào quá nhiều sẽ chọc giận con trai, nên bà chỉ đành yên tâm và mặc kệ mọi chuyện.
Dù sao thì, là con dâu thì sẽ không chạy thoát được, không phải con dâu thì có làm loạn lên cũng vô ích.
Lâm Tuyết Tình thấy, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, khả năng anh trai tìm được người mới cực kỳ nhỏ, lại kết hợp với suy đoán của mẹ Lâm, cô ấy mới hỏi câu này.
Lâm Tuyết Hà cũng không giấu giếm gì, gật đầu: “Là cô ấy.”
“Quá là được luôn!” Lâm Tuyết Tình cắn đũa: “Em cảm thấy anh và chị Ôn Nhã rất xứng đôi!” Cô ấy nghĩ như vậy thật, chỉ có người tốt tính như chị Ôn Nhã mới có thể chịu đựng được người anh trai lạnh lùng như khối băng kia thôi.
Lâm Tuyết Hà nhếch môi, đáy mắt cũng trở nên ấm áp: “Cảm ơn em.”
Nụ cười của anh khác hẳn so với bất cứ nụ cười khách sáo nào trước đây, độ cong của đôi môi như nắng xuân làm tuyết tan chảy, khiến ngũ quan sắc bén cũng dịu dàng hơn, như đang yêu say đắm.
Lâm Tuyết Tình nhìn thấy thì ngây người.
Liệu sức mạnh tình yêu lớn đến nhường nào, mà có thể biến một khối băng lạnh lùng trở nên dịu dàng ngọt ngào cỡ này?
Lâm Tuyết Tình nhận ra được sự khác biệt của Lâm Tuyết Hà, sao thím năm Lâm lại không nhìn ra được cơ chứ, bà ta cũng nảy sinh hứng thú với người cháu dâu chưa từng gặp này: “Mau nói cho thím năm biết đó là cô gái như thế nào, sao lại lợi hại đến mức có thể biến Tuyết Hà của chúng ta thành một đứa trẻ to xác đơn thuần như vậy thế.”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Không có gì đặc biệt.”
Thím năm Lâm không tin: “Sao cô gái mà cháu thích lại không có gì đặc biệt chứ?” Mọi thứ của nhà anh hai, có gì mà không phải là tốt nhất đâu?
“Thật sự là không có gì đặc biệt cả.” Anh nói lại một lần nữa, tiện thể cũng nở nụ cười khẽ: “Chỉ là khiến người ta yêu thích mà thôi.”
“…”
Răng Lâm Tuyết Tình ê buốt vì bị anh làm cho cô ấy thấy ghen tị.
Lòng hiếu kỳ của thím năm Lâm đã bị khơi lên hoàn toàn, càng muốn gặp Ôn Nhã hơn nữa.
Ăn cơm chiều rồi lại ăn trái cây, ăn xong hết cũng đã tám giờ rồi, Lâm Tuyết Hà chào tạm biệt, bắt taxi về nhà, mới đến khu nhà, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trong nhà đang sáng đèn, anh biết Ôn Nhã đã trở lại.
Anh bất giác bước đi nhanh hơn, khi mở cửa đi vào thì thấy Ôn Nhã đang uống sữa bò, uống xong còn không ngừng lè lưỡi ra, nước mắt chảy đầy mặt, biểu cảm vặn vẹo lạ thường, vừa thấy anh thì giống như là thấy cứu tinh vậy.
“Anh Lâm, em cay muốn chết luôn rồi…”
Lâm Tuyết Hà: “…”
Tầm mắt anh hướng xuống dưới, dừng ở bát mì trộn đỏ rực trên bàn, một nửa bát mì còn lại như đang ngâm trong dầu cay. Xem ra là tự làm bậy, không đáng được đồng cảm.
“Chẳng phải đã bảo em về nhà ăn cơm rồi à?”
Ôn Nhã hít một ngụm khí lạnh: “Em cũng định như vậy, chỉ là, sau khi em về nhà thì không thấy ai cả, gọi điện thoại cho mẹ thì bà ấy nói chị họ bị ngã, suýt chút nữa đã bị sinh non, vì thế nên mẹ đưa ba em đi thăm…”
“Khi em đi mua mì gói thì phát hiện món mì gà cay nổi tiếng từ lâu, cuối cùng em đã quyết định mua nó về ăn thử.” Ôn Nhã hối hận, nước mắt chảy mãi không ngừng: “Khác với ớt cay của chúng ta lắm anh, thứ này cay đến tận óc luôn, uống rất nhiều sữa nhưng cũng không có tác dụng…”
Cô nói rồi lại gắp một miếng mì cho vào miệng, Lâm Tuyết Hà không bày ra biểu cảm gì, tay anh cướp đi bát đũa trong tay cô, đi thẳng đến phòng bếp và đổ hết bát mì của cô đi, anh dứt khoát chẳng nể nang gì.
“… Em còn muốn ăn nữa mà!”
Lâm Tuyết Hà đặt bát xuống, phát ra tiếng lạch cạch. Anh quay đầu lại, cười lạnh: “Ăn cái gì.”
Không phải câu hỏi, mà đây là câu trần thuật.
Ôn Nhã hết nhìn anh rồi lại nhìn thùng rác, đứng nghiêm trang, khát vọng sinh tồn cũng mãnh liệt hẳn lên: “Ăn cơm anh làm cho em!”
Lâm Tuyết Hà cười, xoa xoa đầu cô, xoay người mở tủ lạnh lấy hai quả cà chua lớn bằng nắm tay.
Mắt Ôn Nhã sáng lên: “Mì trộn trứng cà chua!”
Thiên thần, yêu anh.
Lâm Tuyết Hà mở miệng: “Đưa tay ra.”
Mặc dù Ôn Nhã thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe lời mà duỗi tay ra.
Lâm Tuyết Hà đặt hai quả cà chua vào lòng bàn tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng: “Cầm rồi gặm đi.”