Nước mưa đập vào cửa kính, từ từ chảy xuống.
Ngay cả khi đã ở trong toà nhà đầy kiên cố, thì tiếng mưa gió rít gào như vẫn văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác mà chẳng mỏi mệt.
Chìa khoá chuyển động, cánh cửa lạnh lẽo mở ra.
Lâm Tuyết Hà nghiêng người: “Vào đi.”
Ôn Nhã đang trùm khăn trên đầu, nghe thấy vậy thì rụt cổ lại, bước lạch bạch từng bước nhỏ về phía trước hệt như một chú chim cút.
Lâm Tuyết Hà thấy cô giẫm cả giày lên mặt sàn thì nhíu mày, sau đó đưa tay day day huyệt thái dương, xoay người đóng cửa lại.
“Chỉ có nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính là có đồ dùng tắm rửa thôi, cô cứ tắm ở đấy đi.” Lâm Tuyết Hà đưa cho cô áo choàng tắm mình vẫn hay mặc: “Không có đồ mới đâu, cô cầm lấy rồi mặc tạm đi.”
“Ồ.” Ôn Nhã nhận lấy, cả người cô từ trên xuống dưới trông chẳng khác gì vừa được vớt từ dưới nước lên, chỉ cần có đồ khô để thay thì chẳng việc gì phải kén chọn cả.
Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái, rồi lại nhìn nhà vệ sinh của mình: “Dùng xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ, đừng để tôi nhìn thấy một sợi tóc nào.”
Kẻ ăn nhờ ở đậu Ôn Nhã ngoan ngoãn vâng lời: “Vâng.”
“Đi đi.”
Lâm Tuyết Hà không nhiều lời nữa mà xoay người rời đi.
Ôn Nhã ôm áo choàng tắm, dù đang ở trong phòng của Lâm Tuyết Hà thì cô cũng không dám nhìn ngó lung tung, sau khi khóa cửa nhà vệ sinh lại, cô đối diện với khuôn mặt xấu xí nhếch nhác thảm hại trong gương.
Người trong gương xanh xao tái nhợt, hai mắt sưng húp gần như đã kéo căng nếp mắt hai mí, tóc tai dính bết lại từng mảng trên da đầu, đường chân tóc bỗng bị kéo cao lên rất nhiều.
Ôn Nhã dùng một tay áp lên gương mặt đó trong gương.
Đúng là xấu thật đấy.
Cảm giác được tắm nước nóng sau khi dầm mưa thật sự là thoải mái đến nỗi từng tấc gân cốt khắp tứ chi đều giãn nở hết ra, như được một thế lực vô hình nào đó nhẹ nhàng xoa bóp giúp hoạt huyết thông ứ.
Tắm xong, Ôn Nhã tống hết chỗ quần áo vừa thay vào máy giặt, dọn dẹp nhà vệ sinh thật kỹ càng một lượt, không bỏ sót một tấc bụi bẩn nào đã được gột rửa khỏi cơ thể, sau đó mới khoác áo choàng tắm rồi lết đôi dép lê mà Lâm Tuyết Hà để ở trong nhà tắm đi ra ngoài.
Đây là căn nhà do công ty sắp xếp cho Lâm Tuyết Hà, rộng rãi nhưng cũng rất trống trải, không biết có phải vì chủ nhân căn nhà không tới đây ở thường xuyên hay không mà trong nhà sạch bong kin kít, không hề nhận thấy bất kỳ hơi thở của cuộc sống sinh hoạt nào ở nơi đây.
Ôn Nhã cố gắng không để bản thân nhìn ngang ngó dọc, đi thẳng một mạch ra phòng khách.
Lâm Tuyết Hà không ở đó, nhưng chỗ huyền quan ở góc khuất lại phát ra tiếng động không mạnh cũng không nhẹ.
Ôn Nhã lần theo tiếng động mà đi qua đó, chỉ một ánh mắt đã sững người tại chỗ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp ở huyền quan, Lâm Tuyết Hà đang cúi người, anh dùng những ngón tay trắng trẻo thon dài nắm chặt cây lau nhà, lau đi lau lại vệt nước trên sàn nhà cho bằng khô mới thôi.
Cảm giác mâu thuẫn không kìm được cứ dâng trào trong lòng Ôn Nhã, cô vừa cảm thấy động tác này không nên kết hợp với người như Lâm Tuyết Hà mới phải, nhưng vừa cảm thấy một Lâm Tuyết Hà như thế này cũng không hẳn là quá lạc quẻ so với hình tượng anh Lâm tươm tất khi ở bên ngoài.
Dường như, tất cả mọi dáng vẻ đều sẽ trở nên rất phù hợp khi được ướm lên con người này.
Lâm Tuyết Hà tập trung lau sạch sàn nhà bị kẻ đầu sỏ trước mặt làm bẩn, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Vào nhà bếp uống trà gừng đi.”
Anh vừa dứt lời, mùi gừng vốn dĩ chỉ thoang thoảng ở đầu mũi bỗng xộc lên rõ rệt, Ôn Nhã hít hít mũi, lết dép loẹt xoẹt đi mất.
Quả nhiên anh Lâm là thiên thần.
Yêu anh chết mất.
Nhưng tình yêu của cô dễ đến mà cũng dễ đi, vừa nhấp một ngụm trà gừng xong là xị mặt xuống, cũng không biết Lâm Tuyết Hà đã cho bao nhiêu gừng vào nữa, cay muốn chết.
Vị cay của gừng và ớt không giống nhau, Ôn Nhã tỏ vẻ mình không hề thích vị cay này.
Nín thở uống hai ngụm to, Ôn Nhã bưng bát lên định tiêu huỷ chứng cứ nhân lúc Lâm Tuyết Hà chưa quay lại, nhưng ngờ đâu, cô lại bị Lâm Tuyết Hà bắt quả tang, không chỉ vẻ mặt của đối phương lạnh lùng, mà ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng luôn: “Uống hết.”
Ôn Nhã giãy giụa: “Nồng lắm…”
Lâm Tuyết Hà cười nhạo: “Vừa hay trung hoà nước úng trong đầu cô luôn.”
“…”
Ôn Nhã nén cục tức lại, ngẩng đầu lên một hơi nốc cạn.
Lâm Tuyết Hà không hề phát biểu bất kỳ ý kiến gì về tư thế dứt khoát như tráng sĩ chặt tay [*] của cô, anh xách cây lau nhà rời đi: “Dọn dẹp nhà bếp đi.”
[*] Nguyên văn: 壮士断腕, nghĩa đen chỉ việc tráng sĩ bị rắn hổ mang cắn vào cổ tay, lập tức phải cắt bỏ, tránh cho độc tính lan ra toàn thân. Cụm từ này thường thể hiện làm việc cần phải quyết định nhanh chóng, chớp thời cơ, không thể chần chừ, nhân nhượng, nếu không sẽ hỏng việc.
Ôn Nhã bĩu môi rồi bắt đầu loanh quanh trong nhà bếp. Thật ra trong nhà bếp vẫn có dấu vết đã được sử dụng, nhưng ngoại trừ mấy dụng cụ nhà bếp vừa được sử dụng lúc nãy ra, thì nhưng chỗ khác vẫn sạch bong kin kít, không một hạt bụi, cũng chẳng biết là anh làm kiểu gì nữa.
Sau khi ngoan ngoãn dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, Ôn Nhã cầm cái giẻ lau đã sử dụng vò thật mạnh dưới vòi nước.
Thật ra cô cũng không ngờ là mình sẽ gặp được Lâm Tuyết Hà, lại còn được anh “thu nhận” nữa chứ.
Dường như những lúc cô chật vật và nhếch nhác nhất thì đều bị người này nhìn thấy hết rồi.
“Haiz…”
Ôn Nhã vội vã vò giẻ lau thêm mấy lần, thật là bi phẫn và đau thương làm sao.
Cả đời này, cô không thể ngẩng đầu trước mặt Lâm Tuyết Hà được nữa rồi!
Sau khi lau sạch sàn nhà xong, Lâm Tuyết Hà mang đôi giày cao gót Ôn Nhã để ở góc nhà vệ sinh đặt ở huyền quan, sau đó đi mở căn phòng dành cho khách chưa được sử dụng, dọn dẹp một lượt từ đầu đến cuối rồi trải ga giường mình đã thay ra và giặt sạch vào, lúc trở ra một lần nữa thì Ôn Nhã đã tìm thấy giá treo đồ ở ban công để phơi chỗ quần áo đã gần khô kia.
Màn mưa bên ngoài vẫn trút xuống không ngớt, nhưng ban công ở ngoài vẫn đủ lớn, trừ khi có bão, còn không thì chẳng sợ bị mưa tạt ướt lần thứ hai.
Đặt giá treo quần áo trở lại chỗ cũ xong, Ôn Nhã từ từ tiến ra bên ngoài, cuối cùng, cô đặt hai tay lên lan can.
Mưa thì là mưa lớn, nhưng gió thì lại chẳng phải gió to, hạt mưa lớn gần như đã rơi thẳng xuống dưới, nước mưa bị ánh đèn xuyên qua, chúng nhảy múa tạo ra từng sợi màu trắng bàng bạc.
Tối nay đã tìm được nơi che mưa chắn gió, nhưng ngày mai thì biết phải làm sao đây?
Cô nhìn đăm đăm vào màn mưa đến xuất thần, hoàn toàn không hề hay biết Lâm Tuyết Hà đã đứng ở phía sau mình.
“Cô định lúc nào thì mới nhảy xuống?”
Ôn Nhã bị dọa hết hồn, xoay đầu xin tha: “Anh Lâm này, anh có thể đánh tiếng trước được không vậy…”
Lâm Tuyết Hà đứng yên ở phía bên tay trái của Ôn Nhã, anh quay sang nhìn vào đôi mắt cô: “Tôi cần phải chào hỏi cô à?”
Nhìn nhau hai giây, Ôn Nhã thua tan tác: “Không cần.”
“Đi vào đi, đừng lãng phí trà gừng của tôi.”
Ôn Nhã cúi đầu, do dự một hồi rồi ngẩng đầu lên: “Anh Lâm, anh cảm thấy tôi có xui xẻo không?”
Lâm Tuyết Hà liếc cô một cái, trả lời thật lòng: “Tôi cảm thấy tôi còn xui xẻo hơn.”
Anh luôn có hàng trăm, hàng nghìn cách khiến cô không thể tiếp lời, Ôn Nhã xoa xoa má, cô cảm thấy cơn đau ê buốt răng của mình càng ngày càng nhiều rồi.
Không thể nói chuyện tiếp được nữa, chẳng có cách nào để nói tiếp cả!
Lâm Tuyết Hà đưa cô đến phòng dành cho khách, điều hoà đã bật sẵn, chiếc giường lớn một mét tám đã được trải chăn ga màu xám đậm, mang đậm phong thái của chủ nhân căn nhà.
Thật là tội lỗi, không ngờ cô lại “sàm sỡ” vào đồ dùng cá nhân của anh Lâm nhiều đến thế.
Ôn Nhã sợ xanh mắt mèo, nhưng cô vẫn rất thích chiếc giường lớn này!
“Ba chiếc chìa khoá đều ở trong này.” Lâm Tuyết Hà đặt chìa khoá vào lòng bàn tay cô: “Tối nay cô có thể yên tâm mà ngủ.”
Ba chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay nặng trình trịch, nhiệt độ cơ thể hơi thấp của Lâm Tuyết Hà thoáng lướt qua trên bề mặt da, Ôn Nhã không phản ứng kịp: “Hả?”
Lâm Tuyết Hà liếc cô một cái: “Lần sau nhớ kỹ, đừng một mình về nhà với người khác giới nữa.”
Hoá ra là cái ý này à, Ôn Nhã bật cười, thản nhiên xua tay: “Không sao đâu, tôi đã ở riêng với anh biết bao nhiêu đêm rồi, không lẽ anh đột nhiên…” . harry potter fanfic
Trời rung đất chuyển, không biết ngón tay của Lâm Tuyết Hà đã đặt lên vai cô từ lúc nào, anh nhẹ nhàng đẩy cô lên giường, Ôn Nhã im bặt, phát hiện ra bản thân mình không thể động đậy được.
Chân bị đè chặt, tay thì cũng không biết từ lúc nào đã bị anh tóm gọn bằng một tay, giơ lên trên đỉnh đầu.
Rõ ràng là cô tự thấy sức lực của mình cũng không nhỏ, nhưng khi ở vị trí này thì cô lại không thể dùng sức được, giãy giụa cũng chẳng ra sao.
Lâm Tuyết Hà ở phía trên đang đứng ngược sáng, đáy mắt tối tăm: “Có phải là cô bị ngốc không vậy?”
Bình bịch.
Tim đập như trống trận, Ôn Nhã căng thẳng nuốt nước bọt, nọng cằm cũng lòi hết cả ra luôn rồi.
“Nếu, nếu anh muốn tôi chiếm món hời này, thì anh cứ tới luôn đi.”
Lâm Tuyết Hà: “…”
Ôn Nhã lộ ra vẻ mặt tinh ranh, chân thành nói: “Nếu gạo nấu thành cơm, tôi sẽ gả cho anh, có được người đẹp, hưởng thụ vinh hoa phú quý.” Cuối cùng, cô còn nhắc lại một lần: “Từ nay về sau bước lên đỉnh cao đời người, tôi đang nghiêm túc thật đấy.”
Hai người nhìn đối phương chăm chú, Lâm Tuyết Hà hơi nheo mắt lại.
Một giây sau, chiếc gối trên đỉnh đầu bay vút lên cao, sau đó ấn thẳng vào gương mặt mê trai của Ôn Nhã không hề thương tiếc.
Lâm Tuyết Hà buông cô ra: “Cô nằm mơ đi.”
Ôn Nhã lập tức trở mình ngồi dậy, ôm cái gối cười he he: “Tôi biết ngay là anh không nhìn trúng tôi mà.”
“Cái loại tín nhiệm này rất mong manh.” Lâm Tuyết Hà không thèm đôi co với cô: “Cũng có lúc mắt tôi bị mù.”
Ôn Nhã lắc đầu, không tán thành cách nói này của anh: “Anh Lâm, anh ưu tú hơn những gì anh tưởng tượng đấy.”
“Nịnh hót cũng khá đấy.”
Ôn Nhã chắp tay: “Quá khen.”
“Nghỉ ngơi sớm đi, không ngủ được thì cũng đừng phát ra tiếng động lớn.” Lâm Tuyết Hà đứng dậy: “Tôi suy nhược thần kinh.”
Ôn Nhã hiểu chuyện gật đầu, ánh mắt dõi theo hướng anh đi ra ngoài, đến khi không thấy bóng dáng người đâu thì lại ôm gối nằm lăn lộn trên giường.
Thiên thần, chắc chắn anh Lâm là thiên thần.
Một mình nằm lăn lộn đến nỗi nhăn nhúm cả ga giường, cô ôm chăn rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ trong mùi hương khiến người ta yên tâm.
Không nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa.