Một năm mới đến, Tống Thanh Hàn thức đêm đón giao thừa cùng Sở Minh đã thức dậy từ sớm, sau khi đánh răng rửa mặt liền thay bộ đồ Quý Như Diên chuẩn bị cho mình vào.
Sở Minh đã sớm ăn mặc chỉnh tề, đẩy cửa phòng cậu ra, tự mình bước vào.
"Chúc mừng năm mới."
Sở Minh bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo len lông cừu màu đen, khoác thêm một chiếc áo khoác cùng màu, kiểu dáng giống hệt chiếc Quý Như Diên mua cho Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, nhưng áo len lại là màu nâu nhạt, rất hợp với chiếc áo khoác ngoài màu cà phê, chói mắt đến mức không nói nên lời.
Sở Minh bước đến nắm lấy tay cậu, một tay khác móc trong túi ra một bao lì xì thật to, nhét vào trong túi áo Tống Thanh Hàn: "Năm mới bình an."
"Năm mới bình an."
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, nở một nụ cười mềm mại.
Bàn ăn dưới nhà đã bày xong bữa sáng, Tống Thanh Hàn và Sở Minh cùng nhau xuống lầu. Quý Như Diên vừa nhìn thấy họ liền vẫy tay gọi qua.
"Mẹ, chúc mừng năm mới."
Sở Minh buông tay Tống Thanh Hàn ra, gọi một tiếng.
(Buông ra cho em nhận lì xì haha)
Quý Như Diên từ trong túi lấy ra một bao lì xì, nhét vào tay Sở Minh: "Ừ ừ, chúc mừng năm mới, cái này cho con."
"Bác gái...." Tống Thanh Hàn mở miệng, chưa kịp nói xong đã bị Quý Như Diên chặn lại.
"Còn gọi bác gái?"
Mặt Quý Như Diên dường như rất vui vẻ, vờ giận dữ nhìn Tống Thanh Hàn, "Nói mau, nên gọi là gì?"
Tống Thanh Hàn sửng sốt, mi mắt khẽ rủ xuống, nhỏ giọng gọi: "Mẹ... Chúc mừng năm mới."
Quý Như Diên cười như hoa nở, vui vui vẻ vẻ ừm một tiếng, sau đó lại lấy ra một bao lì xì rõ ràng là to hơn và dày hơn của Sở Minh, nhét vào tay cậu: "Mẹ chúc con năm mới mọi chuyện đều thuận lợi."
"Cảm ơn mẹ."
Sau khi gọi được lần đầu, những lần tiếp theo cứ tự nhiên mà tiếp diễn, Tống Thanh Hàn cố đè nén cảm xúc kì lạ dâng trào nơi đáy lòng, nở một nụ cười chân thành.
"Người một nhà cả, cảm ơn gì mà cảm ơn."
Quý Như Diên nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Sở Chấn Dương ngồi một bên, ho khẽ một tiếng, sau đó nghiêm mặt lại, móc ra một bao lì xì Quý Như Diên chuẩn bị cho mình, đưa cho Sở Minh và Tống Thanh Hàn mỗi người một bao.
"Cảm ơn ba."
"Cảm ơn ba."
Tống Thanh Hàn nhận lấy bao lì xì từ Sở Chấn Dương, Sở Chấn Dương đưa tay cố che nụ cười không nhịn được mà lộ ra trên mặt, bị Quý Như Diên cười nhạo: "Lão già này, vui thì cứ cười đi, chúng tôi cũng có cười ông đâu."
Sở- lão già- bị vạch trần- Chấn Dương lặng lẽ cúi đầu uống một ngụm trà.
Đãi ngộ của Sở gia rất tốt, người giúp việc còn ở lại đều đã nhận được bao lì xì từ sớm, mặt ai ai cũng rất vui vẻ, đợi đến khi chuẩn bị cơm xong liền theo sự cho phép của quản gia, người nào người nấy thay một bộ đồ mới đi dạo phố, vui chơi.
Không có bóng dáng người giúp việc, cả căn nhà im ắng đi nhiều, Sở Chấn Dương và Sở Minh nói chuyện phiếm vài câu, đợi đến khi Sở Hàm từ trên lầu bước xuống liền dừng lại cuộc trò chuyện, cùng nhau vào phòng ăn dùng bữa sáng.
Sở Hàm không chuẩn bị bao lì xì, lén lút kéo Tống Thanh Hàn trốn qua một góc, không biết là đưa cái gì cho cậu, đợi đến khi hai người họ rồi xuống rồi, trông Tống Thanh Hàn cũng không có gì khác lạ, nhưng hai tai thì lại đỏ chót.
Sở Minh nhìn cậu thêm vài cái, sau đó dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Sở Hàm.
Sở Hàm giả vờ như không nhìn thấy, thái độ vô cùng thản nhiên.
Bữa sáng là các loại bánh bao, há cảo và cháo trắng, chỉ có điều gần đây Quý Như Diên vì muốn "bồi bổ" cho Tống Thanh Hàn mà đổi cháo trắng của Tống Thanh Hàn thành cháo xương, khi ăn vừa thơm, vừa tươi lại vừa ngon.
Sở Minh gắp cho Tống Thanh Hàn một miếng há cảo, Tống Thanh Hàn tự nhiên lột một quả trứng gà bỏ vào bát anh.
Quý Như Diên ăn cháo, nhìn thấy động tác tương tác nhỏ giữa hai người họ, chầm chậm nở một nụ cười.
Một năm mới lại bắt đầu rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Sở Hàm hứng khởi kéo Quý Như Diên và Tống Thanh Hàn cùng nhau dạo phố. Quý Như Diên thương con gái, thấy Tống Thanh Hàn không ý kiến liền dắt tay nhau... Cả nhà đi dạo phố!
Hai người đàn ông trầm tính ít nói của Sở gia bất lực trước ánh mắt của bạn đời nhà của mình, ngay cả một cơ hội để phản kháng cũng không có, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt vốn đã rất giống nhau của hai cha con lộ ra một vẻ bất lực y hệt.
Sở gia vốn dĩ là gia tộc đã kế thừa được mấy trăm năm, lịch sử lâu đời đã bồi dưỡng ra những con người có khiếu thẩm mĩ rất cao.
Mà Tống Thanh Hàn nhờ vào những gì đã trải qua ở kiếp trước, thêm vào đó là kiếp này sau khi lăn lộn trong giới giải trí thì như cá gặp nước, được mở mang tầm mắt, đối với những món đồ hiệu đang thịnh hành thì có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay, rất có hiểu biết.
Mặc dù cậu không nói nhiều, nhưng Quý Như Diên và Sở Hàm đi dạo phố cùng cậu, thử quần áo, thử túi, thử trang sức, đều được Tống Thanh Hàn dỗ dành vui vẻ đến mức cười không ngớt.
Sở Minh và Sở Chấn Dương đi sau lưng họ, nhóm vệ sĩ thì xách những món đồ và mấy người Quý Như Diên mua, chầm chậm theo sau.
"Hàn Hàn rất tốt."
Sở Chấn Dương đột nhiên nói.
Ông thật ra rất hiếm khi can thiệp vào chuyện của con trai, ít nhất là trong suốt ba mươi năm cuộc đời của Sở Minh, sự giáo dục lớn nhất của người cha Sở Chấn Dương này dành cho anh là kiên trì và tiến thủ.
Ông sẽ không yêu cầu anh phải thi được bao nhiêu bao nhiêu điểm, cũng không yêu cầu anh phải học những tri thức gì, ông chỉ dạy Sở Minh bất kể là chuyện gì cũng đều phải kiên định với bản thân, cùng với đó là không ngừng đột phá chính mình.
Có thể là do lúc bấy giờ Sở Chấn Dương quá bận rộn chuyện công việc, cùng có thể là bởi vì bản tính của Sở Chấn Dương vốn đã như vậy. Mối quan hệ giữa ông và Sở Minh thật ra không giống như những cặp cha con bình thường, ngược lại, giống như một đôi bạn cách biệt tuổi tác, có thể cùng nhau vừa uống trà, vừa hòa bình bàn luận chuyện công việc.
Cũng chính vì như vậy, Sở Chấn Dường vừa mới nói ra câu này thì Sở Minh liền sửng sốt một lúc.
"Dạ."
Sở Minh hoàn hồn lại, tươi cười đáp lại một tiếng.
"Sau này các con phải sống với nhau thật tốt, nếu như muốn có con, nhà chúng ta cũng không phải là không có tiền, ra nước ngoài tìm người đẻ thuê, đừng có mà ở bên con nhà người ta rồi mà vẫn còn muốn đi tìm người phụ nữ khác bên ngoài."
Sở Chấn Dương nghiêm túc nói, "Nếu như không muốn có con, sau này nhà họ nhánh nếu như có hạt giống nào tốt, có thể đem về bồi dưỡng cũng được."
"Tóm lại... Các con phải sống cùng nhau thật tốt, vậy là ba mẹ đã yên tâm rồi."
Sở Chấn Dương hiếm có mà dốc hết lòng hết dạ nói chuyện với con trai, sau khi nói xong lại thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhiều năm luôn nghiêm nghị bỗng nở một nụ cười.
"Vâng, chúng con sẽ sống thật tốt."
Sở Minh gật đầu, "Còn về con cái.... Con và Hàn Hàn còn trẻ, nếu như Hàn Hàn muốn thì ra nước ngoài tìm người đẻ thuê cũng được."
"Không cần gấp."
Sở Chấn Dương cũng chỉ muốn nhắc một câu vậy thôi, nghe Sở Minh nói xong cũng không nói gì thêm, ngược lại đồng tình mà gật đầu: "Đây là chuyện của hai đứa các con, tự bàn với nhau là được."
Ông nhìn Tống Thanh Hàn đang chọn quần áo cho vợ và con gái đang ngập tràn hứng khởi của mình, đột nhiên nhớ tới câu hỏi của Quý Như Diên: "Đúng rồi, người nhà của Hàn Hàn...."
Sở Minh đột nhiên dừng bước: "Hàn Hàn trước đây sống cùng bà ngoại."
"Ba mẹ em ấy..."
"Không cần em ấy."
Sắc mặt Sở Chấn Dương trở nên trống rỗng, sau đó trầm mặc một lúc, thở dài: "Cũng may mà ta hỏi con trước."
Nếu không thì một ngày nào đó không cẩn thận nhắc đến trước mặt Tống Thanh Hàn, há chẳng phải là đâm vào trái tim của Tống Thanh Hàn sao?
"Hàn Hàn không để bụng chuyện này đâu."
Sở Minh lắc đầu.
Đến ngay cả sự khác biệt của cơ thể mình mà còn thản nhiên chấp nhận được, nội tâm và sức chịu đựng của Tống Thanh Hàn vốn rất mạnh mẽ.
Chỉ có điều vừa nghĩ đến sự mạnh mẽ này là bởi vì Tống Thành Hàn luôn phải cô độc một mình, không đủ mạnh mẽ thì sẽ bị ức hiếp mới hình thành ra được, Sở Minh không khỏi nhíu mày.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía gian hàng cách đó không xa, Quý Như Diên và Sở Hàm đang lôi kéo Tống Thanh Hàn đi lựa đồng hồ.
Cậu dường như vẫn còn chút chưa quen với việc người khác thân cận với mình, nhưng nụ cười trên mặt đã không còn vẻ lãnh đạm, lạnh lùng trước kia nữa rồi.
Sở Chấn Dương thuận theo ánh mắt anh nhìn qua, cũng thu cảnh tượng này vào mắt.
Trước đây khi biết con trai mình tìm một người đàn ông, trong lòng Sở Chấn Dương không phải là không lấn cấn, nhưng bây giờ xem ra là do ông quá cổ hủ rồi.
Chỉ cần hai đứa hạnh phúc thì có gì khác biệt đâu chứ?
Sở Chấn Dương lắc đầu, bước đến giúp Quý Như Diên chỉ ra chiếc đồng hồ nào tốt hơn.
Sở Minh đứng tại chỗ một lúc, sau đó cũng dạo quanh một tủ trưng bày, tỉ mỉ chọn ra một đôi khuy áo bằng ngọc màu lam.
Anh ngắm nhìn, so sánh với trang phục Tống Thanh Hàn mặc hôm nay, lại chọn thêm một đôi khuy áo làm bằng ngọc đen.
Anh không đưa hai đôi khuy áo này cho vệ sĩ mà bỏ vào trong túi của mình, sau đó nối gót mấy người Tống Thanh Hàn.
Nhan sắc của nhà họ Sở vô cùng cao, thêm vào đó là Tống Thanh Hàn đã ngồi vững ở vị trí sao hạng A, bọn họ đi dạo trong trung tâm thương mại được một lúc, đã có không ít người qua đường hoặc fan lén lún chụp ảnh đăng lên mạng.
@Điều ước mười chữ dưới ánh trăng: Đi dạo ở trung tâm thương mại thủ đô, tình cờ gặp Hàn Hàn và Sở tổng tài!
- Vị tiên sinh trông trưởng thành hơn một chút ở kế bên trông giống Sở tổng tài ghê á!
- Chắc là ba của Sở tiên sinh nhỉ?
- Người phụ nữ đang kéo tay Hàn Hàn khí chất không hề tầm thường nha!
- Người kế bên kia là chị Sở Hàm hả?
- Tiếc là sau lưng mấy người Sở tổng tài đều có vệ sĩ, hoàn toàn không dám chạy tới xin Hàn Hàn kí tên, chỉ có thể lén lút chụp một tấm ảnh... Có điều, vẫn rất ư là vui nha qwq.
Ngày mùng một Tết, khi tất cả mọi người đều đang rảnh, những người không ra ngoài chơi thì ở trong nhà xem TV, lướt weibo gì gì đó. Bài weibo của chủ tus này vừa đăng lên, không qua bao lâu đã có rất nhiều người không biết từ đâu ra nhảy vào bấm like, theo sau đó là lượt bình luận và chia sẻ tăng với mức chóng mặt.
@suily_masako:aaaaaaaaaa!
- Là Hàn Hàn aaaaaa!
- Hàn Hàn, con đã bao lâu không xuất hiện tồi...Hiuhiuhiu. Nhìn mama nè con!
@Thanh Giác: aaaaaaaaaa Là Hàn Hàn!
- Góc này đẹp trai quá đi!
- Tổng tài cũng rất đẹp trai!
- Và cả ba Sở, mẹ Sở, chị Sở Hàm đều rất đẹp!
[Rớt nước mắt vì bản thân quá xấu.jpg] p/s: Sự chú ý của tôi hình như có chút vấn đề, hôm nay hình như là mùng một Tết nhỉ....?
- Hàn Hàn sao lại cùng với Sở tổng tài bọn họ đi dạo phố vậy....
@Quần áo toàn nước:!!!!
- Một câu của bạn phía trên làm bao nhiêu người tỉnh lại từ trong mộng!
- Hồi nãy chỉ toàn lo ngắm trai, xém chút quên mất.... Hàn Hàn sao lại cùng Sở tổng tài và người nhà đi dạo phố vậy?
@Hôm nay ngắn gọn là hahaha: Hàn Hàn nhà chúng ta không hổ là cá Koi được người đời xưng tụng.... Không ra tay thì thôi, đã ra tay là sấm rền gió cuốn!!!!
- (Nói nhiều như vậy chỉ là muốn nói lên một điều, Hàn Hàn nhà chúng ta lại lên hot search rồi orz)
Minh tinh hạng A, thêm vào đó là gia tộc đứng đầu cả nước, lại còn có cả nhan sắc của Tống Thanh Hàn bọn họ, tấm ảnh này của chủ tus vừa đăng lên chưa được bao lâu, số lượt chia sẻ đã đạt trên mười ngàn rồi.
Tống Thanh Hàn từ sau khi kết thúc thử vai, tiến vào đoàn quay phim thì trong nước đã không còn tin tức gì nữa.
Mặc dù trong nước vẫn có của đài Lam Thiên duy trì độ hot, nhưng bản thân cậu có ở trong nước hay không thì không ai hay biết.
Không ít fan đều rất muốn biết hoạt động gần đây của Tống Thanh Hàn, nhưng, Tống Thanh Hàn, cậu ấy!
Trừ một bài đăng mừng tuổi hôm giao thừa và mùng một ra thì hoàn toàn không có tin tức gì nữa hết!
Hàn Hàn cao, thấp, mập ốm thế nào?
Các fan nói ngắn gọn là hoàn toàn mờ mịt.
Nếu như không phải nhan sắc và kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn giữ chân fan lại thì dưới tình trạng lâu như vậy không tương tác, không biết sẽ có bao nhiêu Tiểu Hàn Giả không chịu nổi cô đơn mà chạy mất.
Bọn họ muốn biết tin tức gần đây của Hàn Hàn, muốn thấy những tấm ảnh gần đây của Hàn Hàn, nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ tới, tấm ảnh đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy lại là ảnh chụp Tống Thanh Hàn và người nhà họ Sở cùng đi dạo phố được người qua được chụp lại đăng lên mạng.
.... Đây là cái thao tác thần kì gì vậy?!
Góc chụp của chủ tus cũng vô cùng mờ ám. Trong vài tấm hình, góc chụp Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn vào mắt Sở Minh vậy mà lại nhìn ra được sự ăn ý đến kì lạ, nếu như không phải giữa hai người còn có khoảng cách khoảng chừng mười vạn tám ngàn dặm thì những người lần đầu nhìn thấy bức ảnh này đều muốn cong theo luôn.
Nhưng nếu như nói nghiêm túc thì những bức ảnh trên được chụp rất đẹp, bất kể là từ góc chụp, biểu cảm hay cả lấy nét, đều được điều chỉnh rất tốt, làm cho những người trong ảnh trông cũng không hề bị mờ đi, ngược lại khoảng cách hơi xa này còn toát lên một vẻ đẹp mơ hồ, mông lung.
Đặc biệt là Tống Thanh Hàn.
Tiểu Hàn Giả đã bốn, năm tháng không thấy được tin tức nào của cậu rồi, những tấm hình họ thấy đều là những tấm được chụp từ rất lâu rồi hoặc là hình cắt ra từ trong phim, không có chút cảm giác chân thực nào.
Tấm ảnh chụp chung với người nhà họ Sở vừa mới truyền ra, phản ứng đầu tiên của Tiểu Hàn Giả là tải về, sau đó, phản ứng thứ hai chính là.... Hàn Hàn của mình không phải đã đi quay phim rồi sao, sao giờ trông hình như lại béo lên thế nhỉ?!
Hóa ra số thịt bị đoàn phim bào mất đã được sự chăm sóc của Quý Như Diên cứu về, mặt của Tống Thanh Hàn đầy đặn, trắng nõn, láng bóng, không cần trang điểm cũng đã đẹp không chịu được.
Hơn nữa cậu còn mặc trên mình cả một bộ đồ tone màu ấm, áo len màu nâu nhạt, thêm áo khoác ngoài màu cà phê làm cậu trông vừa mềm mại, vừa cao quý, hoàn toàn không giống với phong cách trước đây!
Một phong cách người khác khó lòng làm chủ được, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là trông giống như đang cưa sừng làm nghé, vậy mà Hàn Hàn của các cô mặc vào lại khí chất ngời ngời, cúi đầu rủ mắt là đẹp trai vô song.
..... Sao lại đẹp đến vậy chứ?
Những Tiểu Hàn Giả bị nhan sắc này quật cho thần hồn điên đảo, nhanh chóng bấm chia sẻ bài đăng. Không đến nửa tiếng sau, hastag #Tống Thanh Hàn Sở Minh# đã leo lên bảng hot search, đè bẹp hết những minh tinh đang cố sức để tạo ra tin hot, làm họ thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng có ghét nữa thì thế nào?
Người ta trực tiếp biến mất bốn, năm tháng, vừa mới lộ mặt đã được cả cộng đồng fan tích cực ủng hộ, kiểu thu hút fan, giữ chân fan này là thế mạnh của bản thân người ta.
Chỉ có điều, ngoài những Tiểu Hàn Giả chết chìm trong nhan sắc của Tống Thanh Hàn thì vẫn còn một số người chú ý đến việc tại sao Tống Thanh Hàn lại cùng đi dạo phố với người nhà họ Sở.
Mặc dù họ đều biết là Tống Thanh Hàn đã từng cứu Sở Hàm một mạng, nhưng ơn cứu mạng cũng không nhất thiết phải gọi nhà người ta đi dạo phố ngay ngày đoàn viên mùng một Tết chứ?
Hơn nữa, nhìn cách ở chung của Tống Thanh Hàn và người nhà họ Sở trong hình, giống hệt như người một nhà đi dạo phố vậy á!
Hai người đàn ông như ba Sở và Sở tổng tài không hiểu được tâm tư phụ nữ nên đi xa xa phía sau, nếu như đổi lại là một gia đình bình thường thì đây chính xác là hai cái giá treo đồ. Mẹ Sở và chị Sở Hàm là thành phần dạo phố chủ chốt, chỉ nhìn hình thôi cũng thấy họ đang dạo phố rất vui vẻ. Mà Tống Thanh Hàn lại giống một em trai nhỏ đáng yêu, bị mẹ và chị gái kéo đi góp ý đủ loại trang sức.
Người có tâm lại chú ý đến trang phục của Sở Minh và Tống Thanh Hàn là cùng kiểu dáng, cùng tone màu, trong lòng đều nảy sinh một số suy đoán khác lạ.
Nhưng suy đoán này không có căn cứ, càng không có chứng cứ, khơi khơi nói ra cũng khiến người khác không phục, ngược lại còn đắc tội Sở gia--- Im lặng vẫn tốt hơn.
Thời đại bây giờ chuyện về giới LGBTIQ+ đã rất phổ biến rồi, rất nhiều người muốn ghép cặp cp Sở Minh và Tống Thanh Hàn đều chú ý tới sự khác thường ở trang phục của hai người trong tấm hình này, đều cười đùa nói cp nhà mình cuối cùng cũng phát kẹo rồi, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, không thể nào là đồ đôi. Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể xảy ra, ba mẹ của Sở tổng tài còn ở bên cạnh kia kìa, bọn họ lẽ nào còn dám công khai khoe tình cảm?
Nếu như nói là trang phục anh em thì còn đáng tin hơn nhiều.
Quý Như Diên mở điện thoại ra xem, sau đó kéo kéo cổ tay áo Tống Thanh Hàn, cười nói: "Hahahaha Hàn Hàn, fan của con đáng yêu thật đó, nói con được chúng ta nhận nuôi rồi nên mới mặc trang phục anh em với Minh Minh."
Tống Thanh Hàn: "...."
Sở Hàm: "Ở đâu vậy, ở đâu vậy?"
"Con cũng muốn xem."
Cô ngó đầu qua xem một chút, kêu chị nhân viên lấy một chiếc đồng hồ khác trong tủ ra, sau đó có chút buồn cười nói: "Thật ra cách giải thích này cũng tốt, sau này Hàn Hàn và Minh Minh qua lại cũng có thể thân thiết hơn một chút."
Quý Như Diên bắt đầu suy nghĩ về khả năng của biện pháp này.
"Hàn Hàn, con thấy sao?"
Quý Như Diên hỏi.
Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Thôi ạ."
Quý Như Diên gật đầu: "Vậy sau này nếu có người hỏi mẹ, mẹ sẽ nói là coi con như con ruột."
Người yêu của con trai lẽ nào không phải là một nửa con trai sao, như vậy thì có cái gì không đúng đâu."
"... Dạ."
Quý Như Diên gạt vấn đề này qua một bên, nhận lấy đồng hồ mà nhân viên quầy đưa, ướm lên tay Tống Thanh Hàn: "Mau thử xem, cái này thế nào?"
Uy thế của Sở gia quá rõ ràng, Tống Thanh Hàn có thể cùng người Sở gia đi dạo phố đã khiến cậu trở nên càng thêm bí ẩn trong mắt người trong giới.
Rõ ràng trước đây chỉ là một diễn viên quần chúng, bây giờ chưa tới ba năm, cậu đã đứng vững ở vị trí mà người ta phải dốc hết toàn lực để đạt được.
Sự khác biệt này đối với phần lớn người trong giới đều rất khó chấp nhận, nhưng ai cũng không dám nói gì.
Tống Thanh Hàn đã không còn là người mà họ có thể lay động nữa rồi.
Tin tức này treo trên bảng hot search rất lâu, ngay khi độ hot của nó được đẩy lên cao nhất, một tấm hình chụp tạo hình của Tống Thanh Hàn trong đã lẳng lặng được đăng lên.
Một cung điện tráng lệ và đậm chất ngoại quốc, những chiếc cột được làm bằng vàng sáng chói mắt, thanh kiếm được nạm đá quý vô cùng sắc bén, một bộ giáp bạc oai phong lẫm liệt.
Kỵ sĩ!
Gần như ngay khi vừa nhìn thấy tấm hình này, trong đầu mọi người đều nhảy ra hai chữ "kỵ sĩ".
Trong ống kính là một vẻ đẹp vừa thân thực lại vừa huyền ảo.
Cung điện tráng lệ trở thành phông nền mờ ảo, tạo ra một bối cảnh đẹp đẽ, mà chiếc áo giáp thì chân thực, tinh tế đến mức như thật.
Cậu bước ra từ cung điện, một tay nâng thanh kiếm quốc vương ban cho, tay còn lại hình như đang ôm một thứ gì đó, cả khung cảnh ngập tràn một cảm giác vừa nhiệt huyết vừa ảm đạm đến kì lạ.
Gót chân của cậu, đầu ngón tay của cậu, thậm chí đến cả chiếc mũ giáp cậu đội trên đầu đều có một vẻ đẹp sống động. Rõ ràng chỉ là một bức ảnh tĩnh, nhưng cảm giác nó đem lại cho người ta lại giống hệt như một người kỵ sĩ đang đi về phía mình vậy, cảm nhận được khí thế bức người.
.... Thật ra nhìn kĩ lại, người kỵ sĩ này có một gương mặt phương Đông, mặc dù vẻ tuấn mĩ, sắc sảo không hề thua kém người phương Tây, nhưng trông cậu vẫn chính xác là một người phương Đông. Nhưng nhìn vào bức ảnh này, không ai có thể hoài nghi việc cậu là một kỵ sĩ.
Loại sức lan tỏa mãnh liệt này... Mọi người đều một nhiên phát hiện, bọn họ vẫn luôn đánh giá thấp năng lực của Tống Thanh Hàn, trong bốn, năm tháng mà cậu biến mất, cậu rõ ràng là đã có sự tiến bộ rõ rệt!
Độ hot từ việc Tống Thanh Hàn đi dạo phố cùng người nhà họ Sở rất nhanh đã bị tấm hình mới đăng lên thu hút. Người đăng tấm hình này mỉm cười mãn nguyện đọc những bình luận hiếu kì ngày càng nhiều lên, tay nhấn một cái, lại một tấm hình khác được đăng lên.
Hửm?
Trường sam Trung Hoa?
Vừa nãy vẫn còn lạ một kỵ sĩ phương Tây, sao phong cách đột nhiên lại thay đổi thành phim Trung Hoa dân quốc rồi?
Những người qua đường và fan lòng đầy hiếu kì không nhịn được mà bấm vào xem, trong khoảnh khắc đầu tiên suýt chút nữa không dám nhận người này và Tống Thanh Hàn là cùng một người.
.... Già quá đi, cũng quá mức kiên nghị, thê thương.
Nếu như không phải kế bên viết tên diễn viên, các Tiểu Hàn Giả cũng gần như không dám nhận đây là Hàn Hàn vừa rồi mới làm các cô chết vì cái đẹp!
Nếp nhăn trên mặt, phần tóc mai bạc trắng, còn có cả vóc dáng gầy gò đến tiều tụy, cùng với phần thân trên mất đi một cánh tay.... Đầy vẻ từng trải, gió sương.
Nhưng điều khiến người khác cảm thấy khó chịu nhất vẫn là ánh mắt và động tác của cậu.
Cậu chỉ có một cánh tay, đứng bên lan can sát mép tàu, ánh mắt bình tĩnh đến trống rỗng, tựa như nước giếng cổ không gợn sóng.
Nhưng không biết tại sao, người ta vẫn có thể nhìn ra được sự bất an, sự bi thương và cả sự bất lực, thất vọng từ trong ánh mắt và động tác của cậu.
Người kỵ sĩ ngày trước đã mất đi giáp bạc và thanh kiếm sắc bén của mình, cậu trở nên già nua và tàn tạ, bộ trường sam che lấp đi khí chất nhiễm mùi máu tươi được bồi dưỡng từ rất nhiều cuộc chiến, để lộ ra khí chấn ôn hòa của người phương Đông.
Tại sao cậu lại trở thành một kỵ sĩ?
Rồi tại sao lại mất đi giáp bạc và kiếm của mình?
Hai bức ảnh như được chụp lại tại hai thời điểm khác nhau, ghi lại vết hằn thời gian in lên người kỵ sĩ.
Giống như người ta vẫn thường nói, bi kịch càng làm người ta ghi nhớ sâu sắc hơn hài kịch, khuyết điểm càng làm con người ta tiếc nuối hơn sự hoàn hảo.
Trước đó có bức hình siêu đẹp của Tống Thanh Hàn làm nền, hai bức ảnh ngập tràn màu sắc huyền bí, mang theo cảm giác thê lương như vậy đột nhiên được đăng lên, đừng nói là Tiểu Hàn Giả, ngay đến cả người qua đường cũng không nhịn được mà tò mò.
Tống Thanh Hàn biến mất mấy tháng rốt cuộc là đi quay tác phẩm như thế nào vậy?!?
Người kỵ sĩ này chính là vai diễn mà Tống Thanh Hàn thủ vai sao?