Bộ này giống với, lại là một bộ phim trinh thám điển hình.
Tuy nhiên khi thật sự đọc đến cuối cùng, sau khi vụ án được phá giải thì những bàn luận sâu sắc về cái cảm giác nặng nề, về nhân tính và thiện ác mới là điều quan trọng nhất, cũng là điều khiến người ta tỉnh ngộ.
Một người tài xế taxi, một tên sát nhân ác ma đã gϊếŧ mười mấy mạng người, tội ác bị từng nhân chứng khăng khăng che giấu.
Nếu như không phải trong một lần hành hung, hắn vô tình phát ra tiếng động thì cảnh sát căn bản là không có chứng cứ, không có lý do thể bắt giữ hắn.
Nhân chứng đa số đều ra trẻ em từ năm, sáu tuổi cho đến mười mấy tuổi, còn có cả sinh viên đại học, công nhân trong công trường, và cả một cô tiểu thư nhà giàu.
Những người có tuổi tác, tầng lớp, giới tính không giống nhau, nhưng dường như đều có cùng một mục tiêu, cùng một lòng tin, chính là che giấu tất cả, bảo vệ hắn ta!
Cái thứ mục rữa, tanh hôi chôn giấu trong bóng tối mới chỉ bị vạch ra một góc, nhưng dù chỉ mới là một góc đó thôi, thậm chí còn chưa nhìn thấy được toàn bộ diện mạo đang ẩn mình sau bóng tối, mà cái chân tướng khiến con người ta khiếp đảm, chán ghét và sợ hãi đã làm cho người ta không nhịn được mà lạnh hết sống lưng, kinh hãi tột độ.
Nhưng Tống Thanh Hàn đã suy nghĩ rất kĩ, nhưng vẫn không tìm thấy được kí ức nào về việc bộ phim này công chiếu trong đầu mình.
Lẽ nào kiếp trước bộ phim này chưa từng được quay hoặc là quay rồi nhưng không được công chiếu?
Không có kiếp trước để đem ra đối chiếu, Tống Thanh Hàn lại càng có thể trực quan hơn mà cảm nhận sự lên án cùng với tiếng kêu gào sắc bén, mạnh mẽ và trực tiếp chạm vào trái tim người đọc, cùng với sự kỳ vọng.
Trần An nhìn Tống Thanh Hàn lật từng trang, từng trang kịch bản.
Theo ý kiến cá nhân, Trần An khá hi vọng Tống Thanh Hàn sẽ nhận kịch bản này.
Bất kể là với tư cách một người quản lý luôn mong Tống Thanh Hàn tiến về phía trước, hay là với sự kì vọng của chính bản thân anh về Tống Thanh Hàn, anh đều hi vọng Tống Thanh Hàn có thể ngày càng tốt hơn, con đường tương lai ngày càng rộng mở.
Những vai diễn mà Tống Thanh Hàn đã diễn trước đó đều rất hay, bất kể là Phương Du trong, Tề Thiên trong, hay Vô Miểu trong. Những bộ phim này dù ít dù nhiều đều đã mang lại được danh tiếng vô cùng lớn cho cậu.
Nhưng Trần An cũng biết rõ mục đích và điều mà Tống Thanh Hàn theo đuổi.
Nói một cách công bằng, những vai diễn này đều không hề trùng lặp, thậm chí mỗi vai còn có điểm đặc sắc riêng. Nhưng cũng có một điểm quan trọng nhất là trọng điểm của những vai diễn đó hoặc ít hoặc nhiều đều rơi vào "khuôn mặt" của Tống Thanh Hàn. Cho dù là Tề Thiên trong ban đầu xuất hiện với hình tượng một nhà thiết kế trạch nam, cảm giác mang lại cho người ta cũng chỉ là một cậu trai trẻ tuấn tú, nhưng đến cuối cùng khi sự nghiệp đã công thành danh toại, thì lại càng thêm phong độ, có khí chất, đẹp trai không tả được.
Vai diễn đẹp trai cũng không có gì không tốt, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn còn trẻ, vẫn còn vô vàn những "khả năng" có thể xảy ra.
Nếu như anh chỉ muốn biến Tống Thanh Hàn thành một cái cây hái ra tiền, vậy thì Tống Thanh Hàn nhận kịch bản gì anh cũng không thèm quan tâm, chỉ cần có tiền là đủ.
Nhưng anh không chỉ muốn mỗi tiền, mà càng muốn đào tạo ra được một ngôi sao lớn vươn tầm quốc tế.
Tống Thanh Hàn không nên chỉ giới hạn mình trong những vai diễn như vậy.
Mỗi một phương diện của đều có thể nói là xuất sắc, cũng có thể giúp Tống Thanh Hàn phá vỡ được định nghĩa về cậu bất giác in dấu trong đầu các đạo diễn.
Điều kiện về ngoại hình của Tống Thanh Hàn quá xuất sắc.
Đối với một người nghệ sĩ bình thường mà nói, thì nó có thể coi là một lợi thế vô cùng lớn.
Nhưng đối với một người nghệ sĩ mong muốn trở thành diễn viên mà nói thì có chút trắc trở.
Bởi vì ngoại hình quá xuất sắc nên nếu như không có đủ kĩ năng diễn xuất để chống đỡ, thì rất dễ khiến cho khán giả và fan lũ lượt thoát ra khỏi bộ phim. Đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Khi gửi kịch bản, các đạo diễn hoặc ít hoặc nhiều đều tập trung ánh mắt vào gương mặt cậu, mặc dù cũng sẽ suy nghĩ đến kĩ năng diễn xuất của cậu, nhưng càng nhiều hơn là ấn tượng của họ về cậu vẫn có chút kì lạ, hoặc có thể nói là "vi diệu."
Có điều, bộ kia Trần An cũng không nỡ từ bỏ. Suy cho cùng thì đây cùng là con đường tương đối nhanh và hữu dụng để Tống Thanh Hàn có thể tiến vào thị trường quốc tế.
Nhưng vẫn còn phải thử vai trước.
Nếu như có thể, Trần An càng nghiêng về hướng để Tống Thanh Hàn nhận lời mời của hơn.
Có điều anh vẫn trao quyền lựa chọn vào tay Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn đọc xong từng câu từng chữ của kịch bản, sau đó thở dài một hơi: "Anh Trần, đây là kịch bản của đạo diễn nào vậy?"
Trần An giật mình hoàn hồn lại: "Là của đạo diễn Khương Lăng?"
"Đạo diễn Khương Lăng?"
Tống Thanh Hàn hơi sửng sốt.
Nếu như Hàn Nghị được coi là đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí, vậy thì Trương Doanh và Hướng Duy có thể nói là những đạo diễn ở đẳng cấp cao hơn một bậc.
Mà Khương Lăng lại không thuộc về phạm vi đạo diễn nổi tiếng, cũng không thể đơn thuần quy ông về phạm vi đạo diễn gạo cội được.
Ông càng giống như một người theo đuổi giấc mơ trong giới giải trí hơn, mười năm không ra một bộ điện ảnh mới nào, vừa ra tay một cái là sấm rền chớp giật.
Những bộ phim do ông làm ra đa số đều là thể loại phản ánh hiện thực xã hội, về phương diện chọn diễn viên thì luôn làm theo ý mình.
Mấy năm trước, một bộ phim điện ảnh ông quay phản ánh về cộng đồng dân công tầng lớp thấp kiếm sống bằng việc bán mồ hôi, nước mắt và cả máu, không biết đã làm bao nhiêu người phải chết lặng, thậm chí sau khi phim được công chiếu, quốc gia cũng đã xem trọng hơn rất nhiều về phương diện dân sinh.
Tống Thanh Hàn đã nghĩ đến tất cả đạo diễn trong giới giải trí, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, người gửi kịch bản cho cậu lại là Khương Lăng.
"Đạo diễn Khương Lăng tại sao...."
Tại sao lại nghĩ đến chuyện gửi lời mời cho cậu?
Mặc dù khi chọn diễn viên cho những bộ phim trước đây mà Khương Lăng quay cũng không có thiên vị gì quá nhiều, nhưng Tống Thanh Hàn cũng đã xem đi xem lại phim của ông rất nhiều lần, đương nhiên phát hiện ra được, Khương Lăng thật ra thường thiên về việc chọn những diễn viên không mấy tiếng tăm.
Nhưng Tống Thanh Hàn bây giờ đã kí hợp đồng với một thương hiệu xa xỉ phẩm cao cấp, lại từng đóng vài bộ phim bùng nổ doanh thu phòng vé, tỉ suất người xem của chương trình truyền hình và phim truyền hình đều không ngừng tăng, không khách khí mà nói thì cậu vẫn chưa thể sánh kịp với những tên tuổi lớn trong nghề, nhưng so với những nghệ sĩ hạng A bình thường, lý lịch của cậu huy hoàng hơn nhiều, danh tiếng cũng đang vào lúc như mặt trời ban trưa.
Dù thế nào, cậu cũng cảm thấy không phù hợp với tiêu chuẩn chọn diễn viên của Khương Lăng.
Trần An lắc đầu: "Cậu cũng biết đó, đạo diễn Khương Lăng trước giờ làm việc gì cũng đều theo ý mình."
"Người mà ban đầu ông ấy vừa mắt cũng không phải cậu."
Anh dừng lại một chút, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ.
"Sau đó diễn viên kia không biết xảy ra chuyện gì, từ chối lời mời của Khương Lăng, sau đó..." Trần An thả lỏng tay ra, "Sau đó kịch bản đã được gửi đến chỗ tôi."
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng cả cái giới giải trí nhiều nghệ sĩ, diễn viên như vậy, cho dù hơn nửa số người không hứng thú với kịch bản này hoặc kẹt lịch trình, thì sức cạnh tranh vẫn vô cùng lớn.
Kịch bản này có thể truyền tới tay cậu, Trần An không biết đã tốn biết bao tâm tư.
Và nó chỉ được chuyển đến tay một mình cậu mà thôi.
"Cảm ơn anh, anh Trần."
Tống Thanh Hàn sờ góc kịch bản, suy nghĩ một lúc, "Nếu như thông qua được vòng thử vai của, chắc sẽ cần khoảng 4 tháng để quay phim, mà thời gian khởi quay của là sáu tháng sau..."
Tim Trần An đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn.
"Anh Trần, nhận vai này cho em đi."
Tống Thanh Hàn mỉm cười, dịu dàng và tuấn mĩ.
Trần An im lặng một lúc, sau đó nở một nụ cười nhẹ như không, gật đầu: "Được."
"Vậy...." Anh nhíu mày.
Nếu như nhận vai trong, một khi Tống Thanh Hàn thông qua thử vai của, lịch trình mà anh đã sắp xếp có lẽ sẽ phải thay đổi.
"...." Tống Thanh Hàn mím môi, "Em vẫn muốn thử xem sao."
Trần An hiểu rõ: "Được, vậy để tôi báo lại một tiếng với đạo diễn Khương Lăng."
"Dạ."
Quyết định kịch bản xong, nhịp tim của Trần An khi nhận được lời thử vai lại một lần nữa sống dậy, tràn đầy khí phách mà vỗ vai Tống Thanh Hàn: "Tiểu Hàn à, tôi dẫn dắt nhiều nghệ sĩ như vậy, cậu là người khiến tôi ít phải lo lắng nhất. Sự kì vọng của tôi dành cho cậu không chỉ là kiếm được tiền trong cái giới này, cậu có đủ thực lực, sẽ trở thành bước chân đầu tiên để cậu tiếp xúc với thị trường quốc tế.... Vậy nên, cố lên."
Tống Thanh Hàn tươi cười, ánh mắt phát sáng, kiên định: "Em sẽ cố gắng."
Trần An bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là vì ánh mắt của Tống Thanh Hàn thật sự quá kiên định, nghiêm túc, làm anh không khỏi càng thêm tin tưởng và kiên định theo.
Địa điểm thử vai mà Statham chọn lựa trùng hợp lại là studio của Kiều Trị.
Tống Thanh Hàn nhìn chữ cái tiếng Anh uốn lượn, đẹp đẽ rồi bước vào.
Không ngoài dự đoán, trong studio cũng có vài diễn viên nam khác, bọn họ nhìn thấy Tống Thanh Hàn bước vào, đầu tiên là tối sầm mặt lại, sau đó lại nở một nụ cười hoàn hảo.
"Chào thầy Tô, thầy Bạch, thầy Quách."
Tống Thanh Hàn bước vào, nhìn thấy những diễn viên đang ngồi một bên, mở một nụ cười thân thiện, gật đầu, chào hỏi từng người.
"Là Tiểu Hàn à."
Người đàn ông được Tống Thanh Hàn gọi là thầy Tô kia khoảng 30 tuổi, ngoại hình hơi nữ tính, nụ cười vô cùng đẹp.
Nhưng đừng thấy hắn như vậy mà lầm tưởng, kĩ năng diễn xuất của hắn tuyệt đối không thua kém ai, trong nghề cũng có rất nhiều người phải gọi hắn một tiếng thầy.
Tác phầm gần đây của anh ta tương đối ít, nhưng bộ nào cũng là siêu phẩm, có thể coi như là đối thủ của Tống Thanh Hàn trong buổi thử vai này.
Mà những người còn lại cũng có địa vị trong nghề, lúc này cũng nở một nụ cười nhàn nhạt với Tống Thanh Hàn, rồi ngồi kế bên không nói gì.
Suy cho cùng thì ai không muốn nhìn thấy một người trẻ tuổi hơn, mà thành tựu lại ngang ngửa mình nhảy nhót trước mặt, càng không cần phải nói tới việc tên nghệ sĩ này lại còn đang cạnh tranh cùng một vai diễn với họ.
Nghĩ tới việc Tống Thanh Hàn sau khi kí hợp đồng với Tinh Hải thì nổi luôn đến nay, trong lòng mọi người đều có chút "chua", nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tống Thanh Hàn thật sự có thể trở thành đối thủ của họ.
Cũng may trong giới chỉ có một Tống Thanh Hàn, nếu như có nhiều hơn vài người, cũng không biết sẽ trở thành cục diện gì nữa.
"Hàn!"
Kiều Trị không biết từ đâu chui ra, trong nháy mắt đã bồ nhào lên lưng Tống Thanh Hàn, giọng như oán trách, "Tên Statham này nói không muốn tốn tiền, kết quả giành studio của tôi để làm nơi thử vai!"
Vì tiếng Trung không mấy lưu loát, Kiều Trị cố ý đổi thành tiếng Anh để phàn nàn với Tống Thanh Hàn.
Thái độ thân mật của hai người lọt vào mắt của những nghệ sĩ đến thử vai, đến ngay cả sắc mặt của Tô Hòa Ninh cũng không nhịn được mà thay đổi.
Tống Thanh Hàn thầm thở dài, nhưng cũng không quá để ý, chỉ nói với Kiều Trị: "Đạo diễn Statham rất ỷ lại vào cậu."
Kiều Trị vừa nghe thấy câu này, khẽ "hứ" một tiếng, tuột xuống khỏi lưng Tống Thanh Hàn, có chút cự nự nói: "Anh ta chỉ muốn lợi dụng tôi thôi."
Không biết hắn lại nghĩ tới cái gì, mặt đột nhiên đỏ lên, thấy mấy người Tô Hòa Ninh đang dỏng tai lên, bĩu bĩu môi: "Lát nữa thử vai, cố lên nhé, Statham anh ta siêu biếи ŧɦái, cậu đừng để bị dọa sợ nha."
Bôi nhọ Statham xong, Kiều Trị đành phải rời đi trong nụ cười vừa lịch sự, vừa không dễ từ chối của nhân viên đang đi đến.
Tống Thanh Hàn nhìn hắn rời đi, sau đó tìm một chỗ, ngồi xuống.
"Tiểu Hàn rất thân với Kiều Trị tiên sinh sao?"
Người cất lời không phải Tô Hòa Ninh, mà là Bạch Khưu Văn ngồi bên cạnh.
Tống Thanh Hàn mỉm cười, có chút ngại ngùng nói: "Kiều Trị là nhà thiết kế chính của Aozesi."
Mọi người bây giờ mới nhớ ra, Tống Thanh Hàn còn đang kí hợp đồng với Aozesi.
Mà trước đó khi lên sóng cùng đã từng nói qua, Tống Thanh Hàn là nàng thơ của nhà thiết kế chính nhà Aozesi--- Còn có thể không thân sao?!
Theo như tình huống hiện tại, nhà thiết kế tên Kiều Trị này hình như cũng là người quen của đạo diễn Statham. Vậy họ tới đây để làm gì?
Lót đường cho Tống Thanh Hàn sao?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng mấy người Tô Hòa Ninh không điềm tĩnh được nữa.
"Ồ.... Thì ra là vậy."
Bạch Khưu Văn mỉm cười, "Vậy Tiểu Hàn và đạo diễn Statham cũng là người quen?"
Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Đạo diễn Statham vẫn luôn ở nước ngoài, tôi mặc dù rất ngưỡng mộ tài năng của anh ấy, nhưng vẫn chưa từng được tiếp xúc."
Tô Hòa Ninh và những người khác thấy yên tâm hơn một chút.
Trông dáng vẻ của Statham, chắc cũng không phải là người làm ra những chuyện như lén lút chọn được người rồi, nhưng vẫn ở bên ngoài tổ chức một buổi thử vai để làm bình phong đâu nhỉ.
Đang nói chuyện thì cánh cửa nhỏ gần nơi họ đang ngồi đột ngột mở ra, một cái đầu bông xù từ bên trong thò ra.
Thật sự là bông xù, từ đầu cho đến cằm đều rậm rạp râu tóc, nhìn sơ qua, suýt chút không phân biệt được đâu với đâu.
"Ai là Tô Hòa Ninh?"
"Đến lượt anh rồi."
Cái người "bông xù" kia thốt ra một câu tiếng Trung không thể nào lưu loát được. Tô Hòa Ninh nhanh chóng đứng dậy.
Bên trong cửa đồng thời cũng có một người bước ra, người đó có thể coi như là người quen của Tống Thanh Hàn.
"Anh Tiêu."
Tống Thanh Hàn cười càng tươi, gọi một tiếng.
Tiêu Khanh Bản có chút bất ngờ, sau khi gật đầu coi như chào hỏi mấy người Bạch Khưu Văn xong liền đi lại vỗ vai Tống Thanh Hàn: "Cậu cũng đến à?"
Tống Thanh Hàn mỉm cười, tươi cười: "Em đến mở rộng tầm mắt một chút."
Trong trường hợp này, ai mà không lưu lại cho mình một đường lui chứ?
Bản thân Tiêu Khanh Bản cũng có cùng ý nghĩ như vậy, nên cũng không để ý đến câu trả lời nghe rất mơ hộ này của Tống Thanh Hàn, ngữ khí dịu dàng nói: "Tôi cũng đến đây mở rộng tầm mắt, ngày tháng sau này, sớm muộn gì cũng thuộc về mấy người trẻ tuổi các cậu thôi."
Khi nói câu này, giọng hắn không hiểu sao lại có chút lạnh nhạt thấy rõ, sau khi chú ý đến ánh mắt của những người khác đang nhìn tới, hắn vội vàng thu lại cảm xúc, cũng không nói chuyện thêm với Tống Thanh Hàn nữa, chỉ hơi dùng lực ấn ấn lên vai cậu, tươi cười: "Cố lên."
Nói xong câu này, hắn liền nhanh chóng rời đi cùng trợ lý.
Ánh mắt Bạch Khưu Văn và những người khác nhìn Tống Thanh Hàn hơi khang khác.
Tống Thanh Hàn giả vờ như không hiểu ánh mắt của họ, ngồi qua một bên chơi điện thoại.
Tô Hòa Ninh ở bên trong khoảng mười phút đồng hồ, người có hàm râu rậm rạp, bông xù kia lại một lần nữa mở cửa, gọi người tiếp theo vào.
Tô Hòa Ninh từ trong bước ra, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Sau khi gật đầu coi như chào mấy người Tống Thanh Hàn xong liền đeo khẩu trang, đội nón lên rồi bước lên một chiếc xe, nhanh chóng rời khỏi.
Từng người một tiến vào, lại từng người một im lặng bước ra.
Cứ như vậy khoảng hơn 40 phút đồng hồ, cánh cửa đó lại một lần nữa mở ra, "râu rậm" lại dùng tiếng Trung không rõ ràng gọi tên: "Người tiếp theo, Tống Thanh Hàn."
Tống Thanh Hàn đứng dậy, đưa tiện thoại cho Lâm Thiền rồi trực tiếp bước vào trong.
Bạc Khưu Văn đúng lúc từ trong cửa bước ra, khi đi ngang qua Tống Thang Hàn, nụ cười trên mặt hơi trầm xuống nhưng không dễ phát hiện ra.
Tống Thanh Hàn lịch sự gật đầu với anh ta.
Bạc Khưu Văn làm như không thấy rồi rời đi.
"Đến lượt cậu rồi."
Khi làm việc, Statham có một loại cảm giác lạnh lùng rất đặc biệt, mặc dù nể mặt Kiều Trị thì khi đối diện với Tống Thanh Hàn, thái độ cũng chỉ tốt hơn một chút chút, nhưng có còn hơn không.
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
Nhân viên đứng một bên lấy một chiếc thùng nhỏ qua, Statham hất hất hàm: "chọn một cái."
Tống Thanh Hàn giơ tay ra chọn một cái, một quả bóng bàn màu vàng cam, bên trên viết một chữ số La Mã.
"5"
Tống Thanh Hàn đưa quả bóng cho Statham.
Statham lật đống kịch bản trên bàn ra, tìm ra một cuốn kịch bản trên bìa viết một số "5" thật lớn, đặt trước mặt Tống Thanh Hàn.
"Năm phút, thử xem?"
Statham nheo nheo đôi mắt màu xanh xám, bình tĩnh nói.
Tống Thanh Hàn nhận lấy kịch bản, sau khi mở ra, nhanh chóng đọc qua một lượt.
Kịch bản mà Tống Thanh Hàn nhận được là một phân đoạn chứa rất nhiều thành phần cảm xúc.
Không giống với kịch bản trước đó cậu từng đọc, trên kịch bản mà Statham đưa, tên nhân vật không đổi, nhưng thân phận lại thay đổi rồi.
Từ một bá tước ma cà rồng, biến thành một kị sĩ phương Đông.
Tống Thanh Hàn vẫn luôn biết rằng, ở nước ngoài, một khi đạo diễn hứng lên, đều có thể đổi kịch bản liền, ngay, tại chỗ. Nhưng cậu không ngờ, Statham vậy mà lại đổi kịch bản trong buổi thử vai.
Cậu đọc qua phân đoạn mới chỉnh sửa này một lần, sau đó trước ánh mắt bình tĩnh của Statham, trả kịch bản lại.
"Quốc vương điện hạ tôn quý." Kị sĩ trung thành quỳ một chân xuống, đặt tay phải lên trước trán mình, thành kính và tôn sùng mở miệng: "Nhân danh Chúa, tôi sẽ dùng tất cả năng lực của mình, bảo vệ thái tử điện hạ một cách chu toàn."
Vị quốc vương già lúc này mắt sáng như đuốc, ngồi trên ngai vàng, một người hầu giao huyết mạch duy nhất và được ông yêu thương nhất vào tay người kị sĩ đang quỳ bên dưới.
"Kị sĩ trung thành nhất của ta...." Vị Quốc vương đã lâm vào đường cùng, từng câu từng chữ căn dặn kị sĩ của mình, ánh mắt không nỡ, nhưng cũng đầy kiên nghị.
Kị sĩ cẩn thận từng li từng tí, ôm lấy tiểu hoàng tử vừa mới ra đời không lâu, mềm mềm, vẫn còn mang trên mình mùi sữa. Rất dễ nhận ra rằng cử chỉ của hắn rất trúc trắc, nhưng lại rất kiên định.
Khuôn mặt của hắn còn rất trẻ, có lẽ là học sinh vừa tốt nghiệp từ học viện, nhưng bây giờ trên vai lại phải gánh một trách nhiệm nặng nề như vậy.
Quốc gia đã tới khoảnh khắc sinh tử tồn vong.
Quân địch đã xông tới trước cửa hoàng cung.
Hắn không thể quyết chiến một trận sống chết với kẻ địch được, bởi vì trong vòng tay hắn là tương lai cuối cùng của vương quốc.
Vẻ mặt người kị sĩ trẻ tuổi, non nớt này vô cùng kiên nghị, ôm lấy tiểu hoàng tử, hành lễ với quốc vương rồi đứng dậy, đi lùi ra ngoài, cuối cùng đứng thẳng lưng, ôm lấy đứa bé sơ sinh trong tay, biến mất khỏi tầm mắt của quốc vương.
Tống Thanh Hàn buông tay xuống, từ bên cửa bước trở lại, nở một nụ cười: "Đạo diễn Statham, phần biểu diễn của tôi kết thúc rồi."
Statham như tỉnh lại từ trong mộng, chớp chớp mắt, sắc mặt không đổi, gật đầu: "OK."
"Cậu có thể về rồi, nếu sau đó có thông tin gì, chúng tôi sẽ báo cho cậu."
Sắc mặt Tống Thanh Hàn rất tự nhiên, chào tạm biệt với mấy người Statham, sau đó đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
"Eric, anh thấy cậu ấy thế nào."
Statham khoanh tay dựa vào lưng ghế, mệt mỏi mở miệng.
Người đàn ngoại quốc trung niên sắc mặt hòa nhã, vui vẻ, có ngoại hình lùn lùn, béo béo luôn ngồi kế bên không lên tiếng, đặt giấy bút trong tay xuống, nhướng mày: "Cậu chắc là muốn hỏi tôi chứ."
"Anh không phải là người giám sát tiến độ phía nhà sản xuất cử đến sao."
Statham cười lạnh, lên tiếng.
Người đàn ông trung niên tên Eric kia suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi hơi nghiêng về phía người diễn viên họ Bạch kia."
Statham như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu: "ok."
Eric thận trọng hỏi: "Cậu muốn làm gì, Statham?"
Statham đứng dậy, phất phất tờ danh sách trong tay: "Đương nhiên là đi thông báo cho chú mèo con được chọn rồi, phải chuẩn bị đầy đủ để đến Hollywood quay phim, Eric của tôi ạ."
Eric nhìn bóng y rời đi, vội vàng móc điện thoại ra, không biết là gửi tin nhắn cho ai, sau đó nở một nụ cười thân thiện, rời đi trong ánh mắt nơm nớp lo sợ của nhân viên.
"Hàn, kết quả như thế nào?"
Kiều Trị trước đó bị đuổi ra ngoài vừa thấy Tống Thanh Hàn từ trong cửa đi ra, không nhịn được hỏi.
Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Đạo diễn Statham chưa nói."
Kiều Trị nhíu mày: "Anh ta lúc nào cũng thích.... Ừm, theo cách nói của người Trung Quốc các cậu, hừm, tỏ vẻ huyền bí?"
Tống Thanh Hàn không nhịn được, bị điệu bộ cố gắng tìm kiếm từ ngữ này của hắn chọc cười: "Đạo diễn Statham là một người rất có trách nhiệm, dù kết quả như thế nào, đạo diễn Statham nhất định sẽ chọn người thích hợp nhất."
Kiều Trị không biết từ đâu mà tràn ngập sự tự tin đối với Tống Thanh Hàn: "Không sao, tôi tin tưởng cậu, Hàn."
Hắn ghé vào tai Tống Thanh Hàn: "Nếu như cậu được chọn, phải nhớ kĩ, nhất định phải đánh phủ đầu cái tên Uy Dịch kia!"
Hắn bây giờ vẫn còn nhớ rõ cái cảnh tượng tên Uy Dịch đó cười chê gu thẩm mĩ của mình, vẫn không nhịn được mà nghiến rằn nghiến lợi.
Thật muốn đấm một cú thật mạnh vào bản mặt diễu võ dương oai của gã!
Tống Thanh Hàn thấy sắc mặt thay đổi liên tục của hắn, không nhịn được mà cảm thấy có chút buồn cười.
Kiều Trị thật ra là một người rất dễ nhìn thấu, khi chưa tiếp xúc nhiều với Kiều Trị, Kiều Trị thật ra rất phòng bị với cậu, bây giờ có lẽ vì mối quan hệ với Sở Minh và Aozesi, Kiều Trị và cậu đã dần dần thân thuộc hơn, cũng bộc lộ cảm xúc nhiều hơn.
Cũng không biết có phải là do hắn quá dễ tin người hay không.
Có điều, nghĩ tới dáng vẻ bao bọc của Statham thường ngày, Tống Thanh Hàn không còn cảm thấy kì lạ nữa.
"Đúng rồi, Hàn."
Kiều Trị dường như nhớ ra điều gì đó, "Cậu có nhận được quà của Sở Minh chưa?"
Tống Thanh Hàn: "....?"