Lưu Hạo nấu mì rất thuần thục, anh đem một gói mỳ và một gói tôm thịt bỏ vào nồi nước dùng, nêm nếm cho vừa đủ rồi tắt bếp. Lấy nắp đậy lại đợi mỳ chín mềm rồi đổ ra một tô lớn mang ra cho Lạc An đang ngồi trông ngóng ở kia.
"Đừng vội, cẩn thận nóng"
Đặt mì xuống trước mặt cô, đang định ngồi xuống thì nhớ ra gì đó liền tiến đến tủ lạnh lấy sữa ra rót cho cô một ly. Anh lúc rót xong mới nghĩ đến cái vấn đề là Lạc An có muốn uống hay không nên trực tiếp quay lại hướng cô mà hỏi.
"Uống sữa hay là nước cam?"
Lạc An liếc nhìn ly sữa mà Lưu Hạo vừa mới rót thì cũng không tiện từ chối, chỉ tay về phía ly sữa trên tay anh rồi gật gật đầu hai cái. Miệng cô bận nhai mỳ rồi, thật sự không tiện nói.
"Cảm ơn, Lưu ca"
Lưu Hạo vừa đặt ly sữa xuống trước mặt cô thì Lạc An đã bắt lấy mà cảm ơn anh, uống một ngụm nhỏ rồi cô lại tiếp tục ăn "sơn hào hải vị" trước mặt này. Nếu Hạ Giai biết việc mình mất công không cho Lạc An ăn mỳ trở thành công cốc chắc y tức chết mất.
"Vừa nãy, em không ra ăn cơm..."
Lưu Hạo định hỏi rằng có phải Lạc An tránh mặt mình hay không nhưng lời vừa ra tới thì lại biến thành một câu tường thuật vô nghĩa, anh còn không biết mình vừa nói cái gì nữa, vội sửa lại thành một câu hoàn chỉnh.
"Tại sao vừa nãy lại không ăn cơm?"
Vừa dứt câu Lưu Hạo đã hối hận rồi, cô vốn đã chấp nhận anh nên mới trở ra nhờ anh nấu mỳ cho mình cớ sao bản thân lại không biết điều mà hỏi cái câu kia nữa, chẳng lẽ lại cần Lạc An phải nói là mình muốn tránh mặt anh nên mới không ra ăn cơm hay sao? Có cảm thấy tự ngược quá không, Lưu đại nam chủ?
"Tôi vừa nãy ngủ thiếp đi mất, không biết mọi người đã đến giờ cơm"
Lạc An không suy nghĩ nhiều mà lên tiếng, vốn dĩ cô cũng không có ý tránh né gì với Lưu Hạo cả, chỉ là hiện tại Lạc An không biết phải làm cái gì mới phải thôi, cô chỉ là cần thời gian để suy nghĩ về việc chấp nhận lời yêu cầu được người theo đuổi kia của Lưu Hạo. Lạc An sau khi được Hạ Giai giảng giải cũng đã thông suốt được vài phần, yêu thích một người có liên quan đến việc người đó là ai, giai cấp địa vị như thế nào hay sao?
Lưu Hạo thấy Lạc An thẫn thờ nhai mỳ mà muốn cười, cô suy nghĩ cái gì mà không để ý đến xung quanh như thế chứ?
"A...làm sao thế?"
Lưu Hạo đem giấy đụng lên cằm của Lạc An, một vài giọt nước mỳ đã bị văng ra đây nên anh muốn lau nó, hành động đó khiến Lạc An giật mình mà vô thức tránh ra rồi lấy tay sờ sờ lên mặt mình. Gương mặt xinh đẹp dường như đang hốt hoảng kia cứ thế được Lưu Hạo thu vào tầm mắt từng cử chỉ đến biểu cảm, cô đáng yêu như vậy...
"Bị bẩn rồi, tôi lau giúp em"
Lưu Hạo bình tĩnh đáo rồi ngồi chờ sự đồng ý của cô tiếp tục hành động của mình, Lạc An nhìn thấy một ánh mắt ôn nhu đến lạ thường, dường như trong ánh mắt ấy chỉ toàn là cô và cô thôi. Lưu Hạo mang một gương mặt liệt có tiếng nhưng lại có một đôi mắt thâm tình đến lạ, nếu như anh muốn nhìn ai với biểu cảm ôn nhu vạn phần như thế chắc chắn người đó sẽ không thoát khỏi đoạn cảm tình này của Lưu Hạo, thậm chí còn bị cuốn sâu vào nó mà chìm đắm.
"Cảm ơn"
Vừa nhận ra mình thất thố Lạc An đã vội rời khỏi ánh nhìn kia mà dùng giọng mũi lên tiếng nói cảm ơn anh, cũng đúng lúc cô đã ăn xong nên liền uống nốt ly sữa rồi bưng tô cùng đũa vào nhà bếp định bụng rửa nó. Lạc An vừa thấy cô đi vào phòng bếp liền quay lại nhìn Lạc An thêm vài lần, được một lúc anh bước đến tủ lạnh mở ra rồi xem xét một chút, thế là quyết định cắt một nửa trái dưa rồi đem lấy ra chuẩn bị đưa cho Lạc An tráng miệng.
"Có muốn ăn không?"
Lạc An vừa lau tay đi ra từ phòng bếp thì Lưu Hạo đã đem nửa trái dưa đã được cắt gọn gàng đặt từng miếng nhỏ trên chiếc dĩa mà đưa cho cô, Lạc An vui vẻ nhận lấy nói tiếng cảm ơn rồi đi đến sofa trong phòng khách ngồi đó ăn.
Họ đang ở một căn nhà tách biệt với khu căn cứ nhưng cũng nằm trong một mảnh đất và bị bao bọc bằng bốn bức tường thép không kẽ hở, song song với căn nhà này là gian nhà phía tây của Tống Nhân và nữ chủ nhân mới của nó - Hạ Giai. Lưu Hạo và Tống Nhân ở hai căn nhà khác nhau, tuy trông đơn giản nhưng phía dưới hai căn nhà này có đường hầm bí mật dùng để thoát thân nếu có nguy hiểm cận kề, mà mật thất ấy lại còn chứa nhiều vũ khí của của tổ chức, còn có khu chế thuốc và nghiên cứu các loại độc của Thương Hàn nữa, thật sự rất hoành tráng nhưng hiện tại Lạc An làm gì biết được chuyện này, cô còn đang dẫm đạp lên một trong hai cánh cửa bí mật của căn cứ mà vui vẻ ăn dưa uống trà kia kìa.
"Lưu Hạo"
Vừa ngồi xuống bên cạnh Lạc An thì đã nghe người gọi một tiếng, Lưu Hạo không lên tiếng chỉ ừm một tiếng mà nhìn lấy cô.
"Chuyện mà anh nói, tôi không phải là ghét bỏ, chỉ là có một số chuyện không nói rõ được "
Lạc An giải bày tâm tư của mình với Lưu Hạo là để anh có thể hiểu cho mình, cô biết Lưu Hạo không phải là người bất chấp tất cả mà hỏi cho ra ngô ra khoai tất cả, nếu người khác không nói Lưu Hạo anh liền không hỏi tiếp nữa. Nhưng anh lại là người không dễ dàng từ bỏ những thứ mình muốn, vì thế tiến lại gần cô mà thâm tình lên tiếng.
"Chỉ cần đồng ý mà thôi, đừng suy nghĩ đến những chuyện khác có được hay không?"
Giọng nói ấm áp ấy của Lưu Hạo thành công khiến Lạc An bất động, cô cũng không biết cảm giác hiện tại của mình là muốn hay là không muốn yêu đương với người đàn ông này nữa, Lạc An căn bản còn chưa từng có một mối tình nào thì làm sao hiểu được cái gì cần thiết để bắt đầu một câu chuyện tình yêu...
"Nếu anh, có thể chấp nhận một người như em, thì sau này cho dù có chuyện gì cũng đừng hối hận nhé..."
Ấp úng lên tiếng trả lời Lưu Hạo, Lạc An còn không biết tại sao giọng nói của mình lại đứt quãng như vậy nữa.
"Em sẽ không phản bội tôi, đúng không?"
Lưu Hạo cũng lo lắng điều mà Lạc An nói là việc này, cũng chỉ biết hỏi một câu vô nghĩa như thế mà quên mất những gì đã rút ra từ những kinh nghiệm dày dặn trong xã hội từ trước đến nay, người có ác ý lúc hứa với bạn cái gì căn bản không thể nói thật được.
"Sẽ không, nhưng có thể khiến anh đau lòng...nếu yêu em"
Lạc An còn không rõ bản thân có thể ở lại thế giới này đến lúc nào vì thế không dám để Lưu Hạo chờ mong gì cả, chính cô còn đang mơ hồ với quyết định của mình mà nói tới nói lui những câu nói không đầu không đuôi này với anh.
"Đừng nói, cứ ở bên anh như vậy thôi được không?"
Lưu Hạo sợ rằng cô càng nói anh càng tiến gần hơn với những gì mà Lạc An muốn cất giữ riêng cô, nên trực tiếp chặn miệng Lạc An lại mà không cho cô nói nữa. Đem dưa đưa đến bên miệng để Lạc An ăn rồi ôm lấy cô, Lưu Hạo thật sự muốn khảm người con gái này vào lòng mà nâng niu gìn giữ.
'Lưu Hạo, Lưu Hạo'
Lạc An suy nghĩ cái tên này quanh quẩn trong tâm trí, cô muốn nhớ rõ cái cảm giác này thật kĩ, Lạc An cần cái gọi là thời gian để cô có thể chấp nhận một sự thật là cả hai người đều rất trân trọng đối phương, chỉ là cô sợ cái cốt truyện chết tiệt kia lại quay về với quỹ đạo của nó mà thôi.
Nếu một ngày đột nhiên Lạc An biến mất, liệu Lưu Hạo sẽ tiếp tục sống một đời này như thế nào đây?
...----------------...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé