Chương 80:
Tần Dĩ Hằng đúng thật là làm như vậy.
Ở thời điểm Sở Nghĩa nghe lời nhất ép hắn nói chồng ơi rời giường.
Sở Nghĩa ngay từ đầu đã không muốn nói, còn đề phòng cả chuyện này.
Nhưng Tần Dĩ Hằng có rất nhiều biện pháp trị hắn, làm nhiều thứ như vậy Sở Nghĩa nơi nào Tần Dĩ Hằng làm cũng không rõ ràng lắm.
Cho nên chuyện này đến cuối cùng, xin tha chính là Sở Nghĩa, mệt chính là Sở Nghĩa, nói rất nhiều lời Tần Dĩ Hằng muốn nghe vẫn là Sở Nghĩa.
Đến lúc toàn thân vô lực, Sở Nghĩa nhìn điện thoại Tần Dĩ Hằng, nhìn đến mặt trên đã lưu lại hơn hai mươi giọng nói được ghi âm lại, rất muốn làm một cái gì đó.
Nhưng hắn cũng chỉ là hơi chút ngẫm lại mà thôi, hắn cảm thấy hắn khẳng định nếu muốn làm gì cũng không thành, còn nguy hiểm, lại bởi vì tâm tư muốn làm phản của mình mà để Tần Dĩ Hằng được một tấc lại muốn tiến một thước đối phó.
Như rất nhiều thứ phía trước vậy.
Sở Nghĩa là người ở đáy chuỗi thực vật, không có lên tiếng quyền.
Có lẽ là biết được Sở Nghĩa kiểu gì cũng không muốn nghe âm thanh của chính mình, sau khi chấm dứt Tần Dĩ Hằng cảm thấy mỹ mãn cầm lấy di động, cũng lấy tai nghe ra.
Thật là cực kì tri kỷ đấy.
Sau đó hắn làm trò trước mặt Sở Nghĩa, nghe lại từng cái từng cái mình vừa lưu lại.
Có vài cái thậm chí còn nghe hai lần.
Sở Nghĩa nằm ở bên cạnh ngứa, tuy rằng hắn thật sự không muốn nghe âm thanh của mình, nhưng về phương diện khác lại rất tò mò bản thân mình rốt cuộc đã nói cái gì để Tần Dĩ Hằng lưu lại, còn ghi lại âm nhiều như vậy.
Tần Dĩ Hằng trước sau nghe xong thật lâu, khóe miệng trước sau vẫn duy trì nụ cười mỉm, còn thường xuyên nhìn Sở Nghĩa, Sở Nghĩa cũng bị tra tấn muốn chết rồi.
Có lẽ là đã chọn được rồi, cuối cùng Tần Dĩ Hằng ở trên di động thao tác một phen, rồi gỡ tai nghe xuống rồi cùng di động đặt ở mép giường.
"Ngủ đi." Tần Dĩ Hằng ôm Sở Nghĩa vào trong ngực, nghe tới là biết tâm tình hắn đang rất tốt.
Sở Nghĩa kỳ thật đã rất buồn ngủ, chỉ do bởi vì quá mức với tò mò vẫn luôn để hắn phải kiên trì đến bây giờ.
Cái gì cũng không làm được, thật nghẹn khuất.
Không biết hắn ngủ khi nào, trong lúc mơ mơ màng màng hắn hình như nghe thấy Tần Dĩ Hằng khen hắn đáng yêu.
Hắn không phân biệt được rốt cuộc là Tần Dĩ Hằng ở hiện thực khen mình, hay là ở trong mơ của hắn.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức vừa vang lên, Sở Nghĩa liền tỉnh.
Một tiếng chuông xa lạ, nhưng âm thanh quen thuộc đến từ điện thoại Tần Dĩ Hằng.
"Chồng ~ ơi ~ sáng rồi ~ nên~ rời~ giường ~"
Sở Nghĩa lập tức có tinh thần, tỉnh đến thập phần nhanh chóng, nhanh chóng đến mức đoạn giọng nói này còn kịp lặp lại lần thứ thứ hai cả người hắn cũng đã bổ nhào lên trên người Tần Dĩ Hằng lấy điện thoại lấy lại đây, tắt đồng hồ báo thức đi.
Tần Dĩ Hằng cũng đã tỉnh, bây giờ hắn đang trợn tròn mắt nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa xấu hổ tới mức tay chân cuộn tròn, sắp co rút đến nơi.
Nội dung thật ra cũng không có gì, vấn đề là ở âm thanh nói chuyện thật sự là quá mức sắc tình.
Sở Nghĩa dúi đầu trên vai Tần Dĩ Hằng: "Chồng ơi có thể thương lượng một chút hay không?"
Tần Dĩ Hằng cười đến lồng ngực đang chấn động, bất quá lần này hắn phi thường thấu tình đạt lý: "Không cần thương lượng, đưa điện thoại cho anh, anh thay đổi."
Sở Nghĩa nghe có chút không tin, hắn nâng đầu lên nhìn Tần Dĩ Hằng: "Ân? Thật sự?"
Tần Dĩ Hằng nhận lấy điện thoại từ trong tay Sở Nghĩa: "Đêm qua nghe còn tính bình thường, nhưng vừa rồi nghe." Tần Dĩ Hằng dừng một chút, tựa hồ đang tìm từ ngữ thích hợp để hình dung.
Không bao lâu Tần Dĩ Hằng liền nghĩ tới: "Mới sáng sớm không thể nghe âm thanh kiểu này."
Tần Dĩ Hằng nói xong liền mở khóa thao tác trên di động, Sở Nghĩa tận mắt nhìn thấy hắn đổi chuông đồng hồ báo thức thành chuông đồng hồ báo thức lúc đầu, mới từ trên người hắn ngồi lên.
Có lẽ đã suy nghĩ cẩn thận toàn bộ những lời nói đêm qua đều không thể dùng, Tần Dĩ Hằng không có để một giọng nói mới vào.
Sở Nghĩa hít vào một ngụm khí lớn.
Vì để có thể cùng Tần Dĩ Hằng có thời gian làm việc và nghỉ ngơi giống nhau, Sở Nghĩa cũng rời giường theo Tần Dĩ Hằng.
Sau khi xuống giường, hắn nhìn Tần Dĩ Hằng đi tới tủ quần áo bên kia, mình trước tiên vào phòng tắm.
Cũng như thường lệ, một người thay quần áo, một người rửa mặt, nhưng Sở Nghĩa mới lấy kem đánh răng trên bàn chải đánh răng, Tần Dĩ Hằng đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Vẫn là quần áo ở nhà vừa rồi, lập tức đi đến phía sau Sở Nghĩa, cũng cầm lấy bàn chải đánh răng của mình.
Sở Nghĩa nghi hoặc, nhìn Tần Dĩ Hằng trong gương: "Anh tắm trước hả?"
Câu trả lời của Tần Dĩ Hằng là cầm tay Sở Nghĩa, mạnh mẽ nhét bàn chải đánh răng của Sở Nghĩa vào trong miệng hắn.
Tần Dĩ Hằng: "Cùng nhau."
Bồn rửa tay rất lớn, hai người đứng cũng đủ, nếu Tần Dĩ Hằng đã nói như vậy, Sở Nghĩa liền cùng hắn cùng nhau đánh răng.
Đánh răng xong, lau bọt biển bên miệng, Tần Dĩ Hằng từ trong ngăn tủ lấy máy cạo râu ra đưa cho Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa lắc đầu: "Em có của mình mà."
Nói xong Sở Nghĩa lập tức tỉnh lại, sau đó ồ một tiếng: "Muốn em giúp anh cạo sao?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ."
Sở Nghĩa rốt cuộc là tên ngốc từ nơi nào tới.
Sở Nghĩa rất vui lòng giúp Tần Dĩ Hằng cạo râu.
Chỉ cần là có thể cùng Tần Dĩ Hằng làm chuyện gì đó mới mẻ, Sở Nghĩa đều rất vui lòng.
Nhận lấy máy cạo râu, Sở Nghĩa xoay người lại đối mặt với Tần Dĩ Hằng.
Hắn mới ấn công tắc mở, Tần Dĩ Hằng đột nhiên đẩy hắn một chút: "Ngồi lên trên đi."
Sở Nghĩa quay đầu nhìn, không ý kiến rất mau ngồi lên trên bồn rửa tay.
Kế tiếp chính là màn cạo râu của Sở Nghĩa.
Âm thanh của máy cạo râu ong ong ong vang lên toàn bộ phòng tắm, Sở Nghĩa chưa giúp người khác cạo râu bao giờ cho nên thập phần cẩn thận.
Hắn lúc bình thường tự cạo râu cho mình đều làm qua loa, nhìn không khác lắm là được.
Nhưng Tần Dĩ Hằng thì không được.
Một đại soái ca như vậy để cho hắn cạo hỏng thì một chút cũng không ổn.
Thổi phù phù vài cái, Sở Nghĩa chạm lên cằm Tần Dĩ Hằng, cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Nam nhân yêu nghiệt, ở góc độ kiểu này cũng có thể đẹp trai như vậy.
Sở Nghĩa ở trong lòng cười một chút, tiếp tục cạo.
Hai tay Tần Dĩ Hằng vẫn theo thói quen một trái một phải đặt trên đầu gối Sở Nghĩa, vì để Sở Nghĩa thuận tiện, còn rất tri kỷ quay đầu hay ngửa đầu phối hợp hắn.
Tần Dĩ Hằng chỉ nhìn thoáng qua chính mình ở trong gương liền thu hồi tầm mắt nhìn Sở Nghĩa, sau đó đột nhiên ôm eo Sở Nghĩa, ghé sát vào dùng cằm cọ lên mặt Sở Nghĩa .
"A a." Sở Nghĩa la lên tiếng kêu bị công kích.
Tần Dĩ Hằng buông hắn ra: "Cào em không?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không cào."
Tần Dĩ Hằng:" Được rồi. "
Sở Nghĩa nhấp miệng, mở máy cạo râu lại cạo cho Tần Dĩ Hằng ong ong hai cái lại tắt đi.
Sở Nghĩa: "Thế mà lại lấy em làm vật thí nghiệm."
Tần Dĩ Hằng: "Em cạo râu, thí nghiệm trên mặt em, có vấn đề sao?"
Sở Nghĩa: "......"
Còn rất có đạo lý?
Sở Nghĩa đành phải: "Không thành vấn đề."
Hôm nay cũng là ngồi xe Tiểu Trần làm tiên sinh của tổng tài một ngày.
Tới phòng làm việc rồi, Sở Nghĩa rất ngoan ngoãn nói hẹn gặp lại với Tần Dĩ Hằng, cũng được Tần Dĩ Hằng đáp lại.
Đây là vị Tần tổng đã có tình người a.
Sở Nghĩa cảm khái một tiếng.
Hắn không cần phải như lúc chia tay, nhìn đuổi xe, nghe đuôi xe thả khói rời đi.
Dung Dung cùng Tiểu Triển tựa hồ đã có thói quen thấy Sở Nghĩa đến sớm, hôm nay nhìn thấy Sở Nghĩa, vẻ mặt bình thản một chút cũng không ngạc nhiên.
Thời gian Sở Nghĩa đầy đủ, không nhanh không chậm đi mở máy tính, lại thong dong đi rót cho mình ly trà.
Trong tay có việc làm, thời gian liền qua phi thường nhanh.
Không bao lâu đã đến buổi chiều.
Sở Nghĩa ở văn phòng chính vội vàng sửa bản thảo, đột nhiên cửa bị gõ hai tiếng.
Người đẩy cửa tiến vào chính là Dung Dung, nàng chỉ ngó đầu vào: "Lão đại, có người tìm."
Sở Nghĩa chuyển đầu qua: "Ai vậy?"
Dung Dung lắc đầu: "Em không biết, hẳn là khách hàng."
Sở Nghĩa gật đầu, lưu lại bản thảo trong máy tính rồi đứng lên cùng Dung Dung đi ra ngoài.
Người bên ngoài được gọi là khách hàng đang ngồi ở trên sô pha, Tiểu Triển đã rót cho anh ta ly nước.
Một gương mặt xa lạ, trong đầu Sở Nghĩa một bên lục trong ký ức khuôn mặt này, một bên cười đi qua.
"Xin chào," Sở Nghĩa khách khí: "Ngài tìm tôi sao?"
Người nọ nghe tiếng đứng lên, để ly nước qua một bên, vẻ mặt nghẹn cười, gật đầu thật mạnh với Sở Nghĩa: "Phải."
Sở Nghĩa ở trong lòng nghi hoặc.
Biểu tình trên mặt của vị tiên sinh này, thật giống như bọn họ đã rất quen thuộc.
Sở Nghĩa trước tiên vẫn cười một chút: "Có chuyện gì sao ạ?"
Người kia nhíu mày một chút: "Thật không biết em là ai sao?"
Đến lượt Sở Nghĩa nhíu mày.
Hắn đúng thật là không biết người này.
Nhưng cái tư thế này cực kì giống Tần Dĩ Hằng lúc trước tới phòng làm việc tìm hắn.
Không lẽ là họ hàng của Tần Dĩ Hằng.
Có lẽ là thấy được Sở Nghĩa một bộ dáng không quen biết bộ, vị tiên sinh này lại ai nha một tiếng: "Thiệt hay giả vậy, không nhận ra được giọng của em sao?"
Đầu óc Sở Nghĩa lại dạo qua một vòng.
Chưa từng gặp mặt, mà đã nghe qua giọng nói, kiểu như vậy thì nhiều lắm.
Trên tay hắn một đống khách hàng như vậy.
"A!" Vị tiên sinh này rốt cuộc cũng bật mí: "Em là Triệu Tín a anh dâu!"
Sở Nghĩa chậm rãi kinh ngạc, mới hậu tri hậu giác nhận ra được giọng nói này quả thật là người đến từ đầu bên kia trong điện thoại vài ngày trước.
Này thì đúng thật là họ hàng của Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa mời Triệu Tín vào văn phòng của mình, cũng rót cho hắn ly trà.
"Tại sao lại tự mình lại đây?" Sở Nghĩa hỏi.
Triệu Tín: "Đi ngang qua xử lý chút việc, nhớ tới phía trước xem đã thấy địa chỉ phòng làm việc của anh ở đây, liền tìm lại đây," Triệu Tín trông rất ủy khuất: "Thật sự luôn anh dâu, em còn cho rằng anh có thể nghe ra được giọng của em."
Sở Nghĩa cười: "Thật xin lỗi, thính lực của anh không tốt lắm."
Triệu Tín vẩy vẩy tay: "Anh cùng công ty em hợp tác như thế nào? Bọn họ có tìm anh bàn việc không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Có, cuối tuần bắt đầu."
Triệu Tín: "Vậy là tốt rồi, đến lúc đó anh nếu là có cái gì không hiểu có thể tới hỏi em, cái hoạt động này em cũng là người phụ trách."
Sở Nghĩa: "Được."
Triệu Tín lại hỏi: "Còn cái của anh em thì sao?"
Sở Nghĩa: "Thời gian cũng không khác mấy."
Triệu Tín gật đầu: "Anh giải quyết hết được sao?"
Sở Nghĩa: "Có thể chứ, bên ngoài còn có hai nhân viên nữa mà."
Triệu Tín dừng lại nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà, sau khi uống xong, hắn lập tức bắt đầu vấn đề mà hắn muốn biết nhất.
"Chuyện kia, anh dâu, " Triệu Tín bày vẻ mặt chờ mong: "Anh em mấy ngày nay có cùng anh nói cái gì hay không?"
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Anh của em nói rất nhiều, em muốn nghe cái nào?"
Triệu Tín ở trong lòng rất cao hứng, nhưng lại không quá xác định anh họ hắn có thổ lộ hay không, sợ mình phá hủy kế hoạch của anh họ, không thể nói được, chỉ có thể thử hỏi câu: "Chính là chuyện tình cảm của hai người."
Sở Nghĩa vẫn chưa hiểu: "Tình cảm của tụi anh? Chuyện gì?"
Triệu Tín gãi gãi đầu, đột nhiên hỏi Sở Nghĩa: "Anh thích anh họ em không?"
Sở Nghĩa dừng lại: "A?"
Triệu Tín: "Anh cứ nói đi."
Sở Nghĩa cười gượng một chút: "Anh, cái đó."
Triệu Tín vỗ tay, siêu kích động: "Biểu tình này là thích."
Sở Nghĩa: "Nhưng hỏi cái này để làm gì?"
Triệu Tín lại vòng cái khác: "Anh em biết anh thích ảnh không?"
Vẻ mặt Sở Nghĩa nghi hoặc, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là nói: "Biết."
Triệu Tín càng kích động:" Đệt!" Triệu Tín lại hỏi:" Là tự anh nói. "
Sở Nghĩa dần dần trở nên ngượng ngùng, lại nói một câu khẳng định: "Ừ."
Triệu Tín nắm tay lại: "Còn anh em thì sao? Anh ấy nói gì?"
Sở Nghĩa cúi đầu xuống một chút, làm bộ làm tịch lấy chén trà, hàm hồ đáp câu: "Giống nhau thôi, anh nói cái gì anh ấy nói cái đó."
Triệu Tín: "A a a a!"
Triệu Tín: "Em biết mà, em biết mà!"
Triệu Tín:" Đệt! Tôi đệt! "
Ly nước trên tay Sở Nghĩa cứ không biết nên uống hay không nên uống.
Hắn hỏi Triệu Tín: "Làm sao vậy?"
Triệu Tín hỏi lại: "Hai người cụ thể đã nói gì? Nói với em đi."
Sở Nghĩa hít một hơi: "Ha ha, cái đó thì không được, cũng không có gì," hắn nói xong lập tức cầm lấy ấm nước: "Trà uống có quen không? Trong ngăn kéo còn có cái khác."
Triệu Tín nheo mắt nhìn Sở Nghĩa, a một tiếng thật dài: "Em không uống, em không cần, không hỏi nữa, tha cho anh đó. "
Triệu Tín lấy ly nước trước mặt uống một ngụm: "Anh buổi tối có rảnh không? Vừa lúc em cũng đã đến, một lát nữa em gọi điện thoại cho anh em, anh ấy nếu nói rảnh, vậy em buổi tối mời hai người đi ăn cơm."
Sở Nghĩa gật đầu: "Anh có rảnh."
Triệu Tín đứng lên: "Được, em ở ngoài còn có chút việc, không ngồi lâu nữa, chờ một lát rồi em liên hệ anh em, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha, hẹn gặp lại nha anh dâu."
Sở Nghĩa ừ một tiếng, ôm tâm tình rất nghi hoặc, một đường nở nụ cười đi ra ngoài cùng Triệu Tín rồi nhìn cậu ta đi lên xe.
Không biết Triệu Tín khi nào sẽ liên hệ Tần Dĩ Hằng, dù sao Sở Nghĩa cũng liên hệ trước.
Trở lại văn phòng, hắn liền gọi điện thoại qua.
Tần Dĩ Hằng rất nhanh liền tiếp, Sở Nghĩa ngồi ở văn phòng kể lại chuyện Triệu Tín đến đây tìm mình.
"Còn mời chúng ta buổi tối ăn cơm, anh có rảnh không?"
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ: "5 giờ thì có rảnh, 7 giờ anh có một bữa tiệc."
Sở Nghĩa ừ một tiếng: "Vậy thì trước ăn ít một chút."
Thời gian cách 5 giờ không còn bao nhiêu nữa, sau khi cúp điện thoại, Sở Nghĩa dùng tốc độ nhanh chóng sửa bản thảo trong tay.
Trong cả quá trình, Triệu Tín đã gửi địa chỉ cho hắn, sau khi gửi xong đột nhiên gửi tới mấy dòng a a a a a.
Triệu tiên sinh: Hóa ra anh em sẽ đi đón anh a
Sở Nghĩa:?
Hắn bấm vào avt, đổi tên Triệu tiên đổi thành Triệu Tín rồi thoát ra, Triệu Tín đã gửi tới tin nhắn mới.
Triệu Tín: Hai người có chụp ảnh chung không?
Sở Nghĩa: Ảnh lúc kết hôn?
Triệu Tín:?
Triệu Tín: Anh nghiêm túc sao?
Triệu Tín: Lợi hại, vẫn là hai người lợi hại
Triệu Tín: Không quan trọng
Triệu Tín: Em có mua quà cho hai người
Triệu Tín: Buổi tối mang tới
Sở Nghĩa: Cảm ơn
Sở Nghĩa: Buổi tối gặp lại
Thời gian của Sở Nghĩa canh rất vừa vặn, hắn mới bản thảo xong, Tần Dĩ Hằng liền gọi điện thoại cho hân nói đã đến phòng làm việc.
Sở Nghĩa thu thập đơn giản một chút, mặc áo khoác vào liền đi ra ngoài.
Trên xe, Sở Nghĩa nói với Tần Dĩ Hằng: "Triệu Tín hình như đối với chuyện giữa thật sự cảm thấy hứng thú, buổi chiều tới hỏi em, mà anh lúc trước đã nói với cậu ấy cái gì?"
Tần Dĩ Hằng cúi đầu xem văn kiện trên Ipad, trả lời Sở Nghĩa: "Nói ngắn gọn câu chuyện của chúng ta."
Sở Nghĩa chậm rãi phát ra một tiếng: "A?" Sau đó hắn lại: "Ồ."
Hắn sau đó lại ngẫm lại biểu hiện của Triệu Tín, có chút suy đoán, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế này.
Hắn cùng Tần Dĩ Hằng bây giờ còn có fan cp a.
Hiện tại còn chưa phải giờ cao điểm tan tầm, Tiểu Trần rất nhanh liền chạy xe đến địa điểm.
Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa tìm phòng Triệu Tín đã đặt, cửa vừa mở ra, bên trong đột nhiên phịch một tiếng.
Triệu Tín bắn một cây pháo hoa, ở cạnh cửa cười đến cực kì vui vẻ.
"Chúc mừng anh trai anh dâu."
Anh dâu cậu ta nói: "Cảm ơn."
Nhưng anh trai cậu ta một bộ dáng rất ghét bỏ, phủi những mảnh nhỏ trên người.
Tần Dĩ Hằng: "Hoa hòe loè loẹt."
Sở Nghĩa nghe xong nở nụ cười.
Triệu Tín hừ một tiếng: "Em thích hoa hòe loè loẹt."
Hắn nói xong xách túi bên cạnh lên: "Đây, quà của hai người."
Tần Dĩ Hằng nói câu cảm ơn rồi nhận lấy.
Triệu Tín hưng phấn: "Anh có thể mở ra nhìn xem."
Tần Dĩ Hằng buông tay lại nâng lên.
Hắn không có lấy hộp từ bên trong ra, mà là cứ trực tiếp mở nắp ra, lấy đồ từ bên trong ra.
Thứ đồ chưa từng gặp qua, Sở Nghĩa cũng tò mò đi qua ngó.
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
Tần Dĩ Hằng cũng không biết đây là cái gì, hắn nhìn thấy trên linh kiện có công tắc liền ấn vào.
Sau đó đồ trong lòng bàn tay Tần Dĩ Hằng đột nhiên liền ong ong ong chấn động lên.
Sở Nghĩa: "......"
Sở Nghĩa đã biết.
Triệu Tín: "Ha ha ha ha ha."
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Đây là thứ gì?"
Sở Nghĩa: "......"