Chương 77:
Sở Nghĩa là một đứa con tuyệt đối sẽ không nói dối.
Lúc trước khi hắn giới thiệu Tần Dĩ Hằng với mẹ thời điểm, cũng chỉ là hàm hồ nói vài từ, không dám nói quá nhiều.
Không nghĩ tới không nói quá nhiều như vậy, thế mà ngay tại chỗ bị vạch trần.
Sở Nghĩa xấu hổ đến lỗ tai ửng hồng, liên tiếp nhìn về hướng Tần Dĩ Hằng bên kia, ở chỗ người khác không nhìn thấy hung hăng kéo quần áo Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng cười một chút.
"Chúng con trước khi kết hôn quả thật không có quen nhau bao lâu," Tần Dĩ Hằng nắm lấy tay Sở Nghĩa, liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái: "Con quả thật là học trưởng cùng trường với em ấy nhưng tụi con lúc ở không có gặp, sau đó mới quen, nên tụi con thuộc về nhất kiến chung tình."
Sở Nghĩa: "......"
Được chứ.
Này còn không bằng để Sở Nghĩa tự mình nói đi.
Vốn dĩ chỉ cần nói một hai câu, cười gượng ha ha, là có thể bỏ qua.
Các phụ huynh kỳ thật không quá để ý loại sự tình này, phụ huynh để ý chính là tương lai của bọn nhỏ.
Hiện tại tốt rồi.
Nhất kiến chung tình.
Này cũng quá thẹn rồi.
Vẫn giống như làm trò trước mặt phụ huynh hai nhà.
Quả nhiên, lời Tần Dĩ Hằng vừa nói ra, trong phòng xuất hiện ba tiếng cười khác nhau.
Một tiếng cười đến từ mẹ của Sở Nghĩa, Sở Nghĩa nghe được mẹ hắn cười có hơi mang xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, hai mẹ con bọn họ từ trước đến nay không nói đến chuyện tình cảm, lần này Tần Dĩ Hằng nói đương nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Sở Nghĩa cũng rất không được tự nhiên, mặt hắn đã đỏ lên.
Tương đối bình tĩnh chính là Tần ba, biểu tình thoạt nhìn giống một bộ dáng khen ngợi, cũng không quá kinh ngạc.
Xuất sắc chính là Tần mẹ, một ánh mắt kỳ lạ nhìn Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa.
Ánh mắt này, không khỏi làm Sở Nghĩa nhớ đến buối sáng ngày nọ hơn mười ngày trước.
Không hổ là người mẹ đã gặp được cảnh tượng kia, lời nói nhất kiến chung tình này , đối với bà ấy hẳn là quá bình thường rồi.
"Ngồi đi ngồi đi," Tần ba tiếp đón mọi người ngồi xuống, cũng gọi người phục vụ tới: "Có thể bày đồ ăn."
Sau khi bắt đầu ăn cơm, trọng tấm nói chuyện phiếm thoải mái hơn rất nhiều, cái bàn khá lớn, nói chuyện với nhau cũng khá thoải mái, hai người mẹ ngồi ở đối diện, đề tài đã từ bát quais cho tới quần áo trên người.
Bên này Tần ba thì lại cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện công ty Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa rảnh rỗi không có việc gì, chỉ có thể cúi đầu yên lặng lột tôm lấy cua cho Tần Dĩ Hằng.
Bất quá hắn cũng không có thể tránh được bao lâu, đề tài của Tần ba liền chuyển tới trên người hắn bắt đầu cùng hắn nói về phòng làm việc của hắn.
Người lột tôm đổi thành Tần Dĩ Hằng.
Lại ăn trong một lát, có lẽ là Sở mẹ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, xoa xoa tay đột nhiên đứng lên, từ trong túi lấy bao lì xì đã chuẩn bị buổi sáng ra.
Sở Nghĩa vội vàng thọc Tần Dĩ Hằng hai cái, cùng sử dụng môi ngữ nới với hắn: "Phí sửa miệng."
"Tiểu Tần a." Mẹ cười rồi đi tới.
Tần Dĩ Hằng lập tức buông đôi đũa đứng lên, Sở Nghĩa cũng đứng lên theo.
Tần Dĩ Hằng: "Dì."
Sở mẹ cười rộ lên: "Không gọi là dì."
Bà nói rồi đưa bao lì xì qua, Tần mẹ lúc này cũng đứng lên, gương mặt tươi cười dịu dàng nói: "Mau, sửa miệng, nói cảm ơn mẹ."
Tần Dĩ Hằng cực kì tự nhiên nhận lấy cũng cực kì tự nhiên nói: "Cảm ơn mẹ."
Sở mẹ rất vui vẻ: "Ai, ngồi xuống đi."
Tần Dĩ Hằng một chuyến như vậy lại làm Sở Nghĩa nghẹn đến mức quá sức.
Tần Dĩ Hằng thong dong bình tĩnh như vậy, Sở Nghĩa ở một bên lại thật khẩn trương.
Hắn cũng không biết mình đang khẩn trương vì cái gì.
Một tiếng gọi mẹ khiến trái tim hắn thiếu chút nữa là nhảy ra.
"Tiểu Nghĩa a." Tần mẹ lúc này cũng đứng lên.
Sở Nghĩa vừa mới ngồi xuống theo Tần Dĩ Hằng, bị một tiếng gọi như vậy, lại đứng lên.
Đến phiên hắn.
"Dạ." Sở Nghĩa vội vàng đáp một tiếng, sau đó kéo Tần Dĩ Hằng một chút, dùng ánh mắt nói với Tần Dĩ Hằng, em vừa mới cũng anh đứng, anh cũng phải cùng em đứng.
Tần Dĩ Hằng cười, cũng đứng lên.
Tần mẹ đã đi tới, thuận tiện cũng kéo Tần ba đi qua.
Tần mẹ: "Đây là tâm ý của mẹ"
Tần ba đuổi kịp: "Đây là tâm ý của ba."
Sở mẹ ở một bên cười đáp lới: "Mau, kêu ba mẹ, cảm ơn bọn họ."
Sở Nghĩa thập phần ngoan ngoãn: "Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ."
Tần mẹ cùng Tần ba đưa bao lì xì qua, Tần mẹ vỗ bả vai Tiểu Nghĩa vài cái: "Em lần đầu tiên thấy Tiểu Nghĩa liền rất thích thằng nhóc."
Hình như đột nhiên kích thích hồi ức, Tần mẹ nói rồi nắm lấy tay Sở mẹ: "Tôi buổi sáng ngày đó đi đến nhà Tần Dĩ Hằng, chuẩn bị cho làm bữa sáng cho nó, sau đó ở siêu thị đụng tới Tiểu Nghĩa tôi lúc ấy vừa thấy tiểu tử này, quả thật tính khí tràn trề, còn phải đặc biệt nói, tôi khi đó còn nói muốn giới thiệu cho Tần Dĩ Hằng thì thật tốt, không nghĩ tới tôi mới hỏi một câu, Tiểu Nghĩa liền nói nó đã có đối tượng, tôi lúc ấy còn cảm thấy đáng tiếc."
Tần mẹ cười híp cả mắt: "Chị nói xem có phải rất khéo không, vừa chuyển một cái chúng ta liền gặp nhau ở trong nhà Tần Dĩ Hằng."
Tần mẹ vỗ tay Sở mẹ: "Miễn bàn khi đó tôi vui vẻ bao nhiều, Tần Dĩ Hằng còn nói với tôi hai bọn nhỏ đã kết hôn."
Sở mẹ lắc đầu: "Tôi lúc ấy biết hai đứa nó kết hôn cũng dọa cho sợ quá sức, tôi còn là nghe người khác nói, tôi không hỏi không biết Tiểu Nghĩa khi nào nói cho tôi đây."
Sở mẹ nói xong liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái.
Sở Nghĩa lập tức hắc hắc cười hai tiếng.
Việc này thật ra không trách Sở Nghĩa, toàn bộ cuộc hôn nhân này cũng chỉ có duy nhất Tần Dĩ Hằng là bình tĩnh.
Thái độ của hắn cái gì cũng không có, trực tiếp biến thành chồng của người khác vẫn biết phải xử lý như thế nào.
"Bất quá cũng rất có ý tứ," Tần mẹ đưa Sở mẹ về vị trí của mình, mình cũng ngồi trở lại đi:"Đứa con trai này của tôi, từ nhỏ tính cách đã cổ quái, đầu óc thẳng thắn, tôi còn tưởng nó sẽ không kết hôn đâu, ai sẽ thích cái người như vậy."
Sở Nghĩa khụ một tiếng thiếu chút nữa bật cười.
Hắn liếc Tần Dĩ Hằng.
Cũng chỉ có Tần ba cùng Tần mẹ mới dám nói như vậy.
" Sau đó biết là Tiểu Nghĩa, tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ, ở nhà cùng ông nhà nó khen không biết bao nhiêu lần."
Tần ba gật đầu: "Cái này quả thật là sự thật."
Vì thế cứ như vậy, Tần mẹ bắt đầu khen Sở Nghĩa ba hoa chích choè.
Bất quá lần này Sở Nghĩa không có cơ hội khiêm tốn, bởi vì có mẹ hắn ở bên, mẹ hắn so với hắn còn khiêm tốn hơn.
Nào có nào có, Tiểu Nghĩa nào có khoa trương như chị nói.
Không có đâu, không có đâu.
Cũng còn tốt, Tiểu Nghĩa quả thật rất có lễ phép với người lớn, ha ha ha.
Đứa nhỏ Tiểu Tần này cũng không tồi a.
blablablablabla
......
Một bữa cơm ăn gần hai tiếng.
Hơn phân nửa thời gian, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng chỉ nghe ba vị phụ huynh nói chuyện phiếm.
Không chỉ có hàn huyên chút có chút không, còn định buổi ăn tết năm nay như thế nào.
Tần mẹ muốn mời tất cả mọi người đến nhà mình ăn tết, cũng nói kế hoạch của năm sau ra.
Còn thuận tiện cùng Tần Dĩ Hằng thương lượng ngày tổ chức đám cưới.
Lúc chuẩn bị đi về, mọi người đều rất vui vẻ.
Phân đoạn trao đổi lễ vật sau khi kết thúc sau, mọi người mời thật sự rời đi.
Cùng lúc tới cũng giống nhau, Sở mẹ cùng Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng ngồi chung một chiếc xe.
Sau khi lên xe, Sở Nghĩa cười một chút, vỗ bả vai của mẹ: "Mẹ còn lo lắng không có lời gì để nói đấy."
Sở mẹ gật gật đầu: "Bà thông gia ở chung quá tốt," Sở mẹ quay đầu lại nhìn Tần Dĩ Hằng: "Con đứa nhỏ này tại sao một chút cũng không giống ba mẹ con?"
Tần Dĩ Hằng còn chưa có mở miệng nói chuyện, Sở Nghĩa liền giúp hắn trả lời trước: "Cái này gọi là tương phản, phải khốc, làm gì một hai phải giống ba mẹ."
Sở mẹ một bộ biểu tình ghét bỏ nhìn Sở Nghĩa: "Mẹ đã nói cái gì sao? Con khẩn trương như vậy làm gì?"
Sở Nghĩa lập tức ngồi trở lại: "Con nào có."
Tần Dĩ Hằng ngồi ở bên cạnh bật cười, ở nơi Sở mẹ không nhìn thấy, cầm lấy tay Sở Nghĩa.
Không lâu lắm, xe Tiểu Trần đã chạy đến dưới lầu nhà Sở mẹ.
Mẹ xuống xe, lại dặn dò thêm đôi ba câu, rồi đi lên lầu.
Xe mới rời khỏi tiểu khu, Tần Dĩ Hằng lập tức kéo tay Sở Nghĩa, kéo cả người hắn lại rồi cắn lên mặt hắn một cái.
"Tần Dĩ Hằng Tần Dĩ Hằng!" Sở Nghĩa la to lên, đẩy Tần Dĩ Hằng ra: "Anh làm gì vậy, gần đây lại thích cắn mặt em."
Tần Dĩ Hằng:" Em đỏ mặt."
Sở Nghĩa giơ hai tay lên, mu bàn tay đặt ở trên má: "Ngộp, nhiệt độ không khí hôm nay có chút cao."
Nói như vậy cũng không có tác dụng gì, mắt thấy Tần Dĩ Hằng muốn cắn thêm một cái, Sở Nghĩa vội vàng xoay đầu một chút.
Môi Tần Dĩ Hằng dừng ở trên môi Sở Nghĩa.
"Hắc hắc ha ha ha." Sở Nghĩa thực hiện được mà cười.
Nếu Sở Nghĩa đã muốn như vậy, vậy Tần Dĩ Hằng liền làm như nguyện của hắn.
Tần Dĩ Hằng trực tiếp giữ cổ Sở Nghĩa lại, cắn lên môi dưới Sở Nghĩa một chút, còn đặt môi giữa hai hàng răng, nhẹ nhàng cọ hai cái.
"A!" Sở Nghĩa sau khi bị cắn, cực kì nhanh chóng nhìn đến Tiểu Trần đang nghiêm túc lái xe, nhỏ giọng nói với Tần Dĩ Hằng: "Còn có người khác đấy."
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa: "Làm sao vậy? Anh đã làm cái gì sao?"
Sở Nghĩa: "......"
"Không có," Sở Nghĩa uất ức: "Anh không có làm cái gì."
Buổi chiều Tần Dĩ Hằng còn có công việc, Sở Nghĩa cũng có đơn đặt hàng chưa hoàn thành, Tiểu Trần đưa Sở Nghĩa đến phòng làm việc rồi cùng Tần Dĩ Hằng rời đi.
Sau khi vào phòng làm việc, Sở Nghĩa rất không cam lòng, vì thế hắn lấy di động ra, gửi cho Tần Dĩ Hằng một tin trên WeChat.
Sở Nghĩa: Đại bại hoại!
Thực nhanh, Tần Dĩ Hằng liền trả lời tin nhắn của hắn.
Không có giống buổi sáng, mà là nói.
Tần Dĩ Hằng: Nhận được
Sở Nghĩa nhìn chằm chằm di động, đột nhiên có một dự cảm bất thường.
Bởi vì buổi tối còn phải cùng một đám bạn bè hồi cấp 3 ăn cơm, Sở Nghĩa không dây dưa nữa, tới văn phòng rồi liền để điện thoại qua một bên, bắt đầu làm việc.
Thời gian tới lúc 5 giờ rưỡi, bạn ngồi cùng bàn của hắn liền ở trong nhóm kêu người.
Gọi chủ yếu là hắn.
Ngồi cùng bàn: Bảo bối
Ngồi cùng bàn: Bảo bối
Ngồi cùng bàn: 【 tiểu bảo bối của tớ ở đâu jpg】
Cậu ta vừa kêu như vậy, các bạn học buổi tối cũng đi, cũng gọi theo.
Bạn học 1:【 tiểu bảo bối của tớ ở đâu jpg】
Bạn học 2:【 tiểu bảo bối của tớ ở đâu jpg】
Bạn học 3:【 tiểu bảo bối của tớ ở đâu jpg】
......
Sở Nghĩa đánh gãy copy và paste.
Sở Nghĩa: Đây
Ngồi cùng bàn hỏi: Cậu tí nữa có qua đầu tiên không?
Ngồi cùng bàn: Tớ đang ở gần đó
Ngồi cùng bàn: Chờ việc trong tay kết thúc liền qua
Ngồi cùng bàn: Thực mau là có thể tới
Nếu ngồi cùng bàn đã nói như vậy, Sở Nghĩa tự nhiên: Tớ đi trước qua cũng được
Sở Nghĩa: Các cậu nếu không có việc gì, đều có thể qua đó trước
Trong nhóm sôi nổi gửi tới nhận được.
Sở Nghĩa nhìn đồ trên máy tín, trực tiếp lưu nó lại,rồi dùng di động gọi xe, cũng gửi tin nhắn đến cho Tần Dĩ Hằng, bảo hắn sẽ đi tước, tí nữa Tần Dĩ Hằng không cần đi đón hắn.
Tần Dĩ Hằng có lẽ đang bận, tin nhắn gửi qua đã lâu cũng chưa có trả lời.
Chờ Tần Dĩ Hằng rỗi rồi, liền gửi tin nhắn lại cho hắn, nói hắn cũng có thể qua trước, thuận tiện hỏi Sở Nghĩa đến chỗ nào rồi, muốn mình đón hay không.
Sở Nghĩa: Không cần
Sở Nghĩa: Em đã tới rồi
Sở Nghĩa: Anh trực tiếp lại đây đi
Tần Dĩ Hằng nhận được khi đã ngồi ở trong xe, hắn cất di động ngẩng đầu, nói với Tiểu Trần: "Không cần đi phòng làm việc của Sở Nghĩa, trực tiếp đến nhà hàng."
Tiểu Trần nghe xong nói: "Được."
Không bao lâu, Tần Dĩ Hằng cũng tới dưới lầu nhà hàng.
Phòng ăn hắn đặt là ở tầng sáu, trong lúc chờ thang máy, hắn gửi Sở Nghĩa một tin nhắn bảo mình đã ở dưới lầu.
Thang máy một tầng một tầng đi xuống dưới, người chờ thang máy bên cạnh cũng nhiều thêm hai người.
Khi thang máy tới lầu một rồi, tổng cộng ba người cùng nhau đi vào.
Tới lầu bốn, có một nữ nhân trẻ tuổi đi ra, thang máy chỉ còn lại có hai người.
Mà người bên cạnh Tần Dĩ Hằng đang gọi điện thoại.
"Thang máy tín hiệu không tốt lắm...... Cậu nói cái gì?...... Tới rồi liền vào đi a...... Bảo bối hẳn là đã ở trên lầu, vừa mới ở trong nhóm nói rồi không phải sao...... Tớ đang trong thang máy, cậu tự lên đi...... Không biết a bảo bối không có nói."
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn con số trên thang máy, nghe người bên cạnh nói nói: "Cúp cúp, không nghe được cậu đang nói cái gì."
Khi đến lầu sáu, thang máy đột nhiên yên tĩnh lại.
"Đinh" một tiếng, tới rồi.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Sở Nghĩa đang ở bên ngoài chờ.
Hai người mới đối diện nửa giây, tầm mắt Sở Nghĩa liền dời đi, chuyển qua trên người nam nhân bên cạnh Tần Dĩ Hằng.
Người nam nhân này bước ra thang máy trước Tần Dĩ Hằng, nện bước thập phần nhẹ nhàng đi đến chỗ Sở Nghĩa, cũng mở đôi tay ra.
"Này không phải Tiểu Nghĩa bảo bối nhi của tớ sao? Tại sao lại đứng ở đây? Tới, trước cho ca ôm một cái."
Sở Nghĩa cứng người, không biết có nên nâng tay lên hay không.
Trong thang máy vừa rồi Tần Dĩ Hằng còn rất ôn nhu, trong nháy mắt mày nhíu lại, ánh mắt rất có tính công kích nhìn chằm chằm người bạn cùng bàn.