Chương 60:
Trong quá trình nhiệt liệt thật lâu, Sở Nghĩa nghe được rất nhiều âm thanh. Trong đó có rất nhiều là đến từ hắn, có một ít là đến từ Tần Dĩ Hằng, càng nhiều và liên tục chính là đến từ ván giường.
Hắn ngay từ đầu còn lo lắng cái giường này, nhưng cuối cùng hắn cảm thấy hắn hẳn là lo lắng mình thì đúng hơn.
Ngay lúc cả người hắn đầy mồ hôi, Tần Dĩ Hằng cũng không khá hơn chút nào, tay hắn lỏng léo đặt trên vai Tần Dĩ Hằng, trong lúc hết sức mơ hồ hắn nghe được Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Chúng ta đã bao lâu không có làm?"
Sở Nghĩa nói: "9 ngày."
Tần Dĩ Hằng cười một tiếng: "Nhớ như vậy sao"
Sau đó Tần Dĩ Hằng không phát ra tiếng nữa.
Người phát ra tiếng biến thành hắn.
Lúc nhanh lúc chậm.
Tần Dĩ Hằng lại lần nữa mở miệng, là hỏi hắn: ngoài tôi ra còn có người nào kêu em là bảo bảo không?
Sở Nghĩa nói: "Không có, chỉ có anh kêu em như vậy."
Sau đó hắn liền cảm nhận được động tác vừa lòng của Tần Dĩ Hằng.
Việc Tần Dĩ Hằng thích tính độc đáo này, Sở Nghĩa xem như cũng đã hiểu được.
Hơn nữa hắn nói cho chính mình phải nhớ đến, về sau mặc kệ chuyện gì, hắn nhất định phải tận lực bảo đảm, Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh hắn phải là đặc thù nhất, phải là duy nhất.
Cằm Tần Dĩ Hằng hôm này còn chưa cạo râu, một hồi sau khi chấm dứt, Tần Dĩ Hằng không vội đi mà cầm lấy tay Sở Nghĩa, đầu chôn ở bên cạnh vai hắn, một chút một chút lại cọ cằm lên lòng bàn tay hắn.
Sở Nghĩa cảm thấy ngứa, muốn rút về nhưng Tần Dĩ Hằng không cho.
Vài cọng râu ngắn ngủi đâm vào lòng bàn tay quả thật rất kích thích Sở Nghĩa.
Vừa rồi ở trong quá trình làm, Tần Dĩ Hằng trong lúc vô tình dùng cằm cọ lên tay hắn một chút.
Lúc ấy Sở Nghĩa phản ứng rất mãnh liệt.
Lòng bàn tay cũng hợp với tâm, cả người hắn đều run lên.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng thế mà lại chú ý tới.
Tra tấn người quá rồi!
Lòng bàn tay Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng cọ như vậy, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ đến bảy tám thứ.
......
Khoảng khắc triền miên có thể gián đoạn bởi lúc nghỉ ngơi, nhưng không gián đoạn tiếng hít thở. Mãi cho đến rạng sáng ba giờ, Tần Dĩ Hằng muốn hắn đến bốn lần.
Sở Nghĩa cuối cùng thật sự không chịu được, đi cũng không nổi, chỉ có thể để Tần Dĩ Hằng ôm tới phòng tắm.
Lại lần nữa trở lại trên giường hắn cơ hồ là dính giường liền ngủ.
Sau đó cảm giác lại đã là hừng đông.
Hắn ý thức được mình đang ở nơi nào, đôi mắt còn chưa kịp mở to đã lập tức vỗ chăn bên cạnh
Ấm áp, Tần Dĩ Hằng đang nằm.
Sở Nghĩa an tâm lại, thả lỏng người dịch qua.
Hắn không thấy thời gian, nhưng theo ánh sáng xuyên qua từ bức màn nói cho hắn biết thời gian đã không còn sớm, Tần Dĩ Hằng lập tức sẽ rời giường làm việc.
Hắn hiện tại có thể làm chính là hưởng thụ thời gian ngắn ngủi này.
Động tĩnh của Sở Nghĩa không tính là lớn, nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn bị làm cho tỉnh, vốn dĩ tư thế đang nằm, đột nhiên dịch lại gần cũng thuận thế kéo Sở Nghĩa vào trong lồng ngực.
Râu của Tần Dĩ Hằng so với tối hôm qua còn dài hơn, mới tới gần như vậy, Sở Nghĩa rõ ràng cảm giác được bả vai mình bị cọ vài cái.
Hắn cảm thấy ngứa, rụt người lại.
Tần Dĩ Hằng ôm chặt hơn nữa.
"Tỉnh rồi sao?" Âm thanh Tần Dĩ Hằng khàn khàn mở miệng hỏi hắn.
Sở Nghĩa thấp giọng ân một tiếng.
Tần Dĩ Hằng: "Mấy giờ?"
Sở Nghĩa: "Em không biết."
Hắn nói xong tính dịch qua xem điện thoại một cái, nhưng Tần Dĩ Hằng không cho, gắt gao ôm lấy hắn: "Không nhìn."
Tần Dĩ Hằng không chỉ có túm hắn trở về, còn cầm lấy tay hắn đặt ở bên ngoài lấy về, bàn tay từ trên mu bàn tay trượt đi lên, cùng Sở Nghĩa mười ngón tay đan vào nhau.
Bàn tay Tần Dĩ Hằng rất lớn, có độ ấm cùng Sở Nghĩa không giống nhau. Mỗi ngón tay hắn từ trong khe hở ngón tay của Sở Nghĩa xuyên vào, cuối cùng lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay Sở Nghĩa, không khỏi làm hắn nhớ tới bị những cọng râu kia đâm vào lòng bàn tay đêm qua.
Sở Nghĩa tức khắc nóng lên, nhưng người phía sau hô hấp đều đều làm hắn không khỏi mơ màng, chỉ có thể cảnh cáo mình đừng lại muốn loạn tưởng, miễn cưỡng tiến vào giấc ngủ.
Không biết thời gian, cho nên không biết còn có thể ngủ bao lâu, Sở Nghĩa tiến vào giấc ngủ không được kiên định. Chờ đến lúc đồng hồ báo thức của Tần Dĩ Hằng vang lên, hắn cơ hồ mới giây đầu tiên đã tỉnh táo lại.
Sở Nghĩa ở Tần Dĩ Hằng trong lòng ngực khẽ động, thấy Tần Dĩ Hằng thật lâu vẫn không có động tĩnh, dùng khuỷu tay đẩy hắn một chút: "Đồng hồ báo thức vang lên."
Sau đó vị Tần tổng này từ đầu cho tới nay, đồng hồ báo thức mới vang đều có thể lập tức rời giường, hôm nay sau khi tắt đồng hồ báo thức lại nằm trở về vị trí ban đầu, lại lần nữa ôm lấy Sở Nghĩa, lười nhác nói: "Ngủ tiếp trong chốc lát."
Sở Nghĩa trợn tròn mắt hỏi: "Buổi sáng không phải anh phải đi làm sao?"
Tần Dĩ Hằng vẫn là câu nói kia: "Ngủ tiếp trong chốc lát."
Tần Dĩ Hằng nói ngủ xong lại không an phận di chuyển lên, sờ nơi này của Sở Nghĩa, sờ chỗ đó của Sở Nghĩa. Sở Nghĩa bị cọ đến thập phần tinh thần, tất cả cảm quan sở hữu đều tụ tập ở trên bàn tay Tần Dĩ Hằng.
Tuy nhiên, sau đó hắn nghe được Tần Dĩ Hằng cười thấp một tiếng.
Tần Dĩ Hằng nói: "Buổi sáng không được."
Sở Nghĩa: "......"
Hắn đương nhiên biết không được.
Nhưng vị Tần tiên sinh này, một bên vừa nói không được, một bên trêu chọc Sở Nghĩa.
"Tần Dĩ Hằng......" Sở Nghĩa bắt lấy cổ tay của hắn, thanh âm rất thấp: "Anh nên rời giường."
Tần Dĩ Hằng quả nhiên bất động, hắn dựa vào lỗ tai Sở Nghĩa, nói: "Gọi tiếng dễ nghe."
Sở Nghĩa kêu: "Chồng ơi."
Tần Dĩ Hằng nói: "Không đủ đặc thù, lấy cho tôi một xưng hô đặc thù giống bánh ga tô nhỏ."
Tần Dĩ Hằng sau đó thật lâu cũng chưa được đáp lại, giật mình.
Sở Nghĩa: "Em, em em, em đang suy nghĩ."
Tần Dĩ Hằng: "Nghĩ lâu như vậy."
Sở Nghĩa dở khóc dở cười, này cũng quá đột nhiên mà.
Sở Nghĩa ở trong đầu hiện ra rất nhiều xưng hô, nhưng không có cái nào là thích hợp với Tần Dĩ Hằng cả.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại hắn vang lên.
Sở Nghĩa quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, chỉ vào di động, chờ Tần Dĩ Hằng buông tay ra, hắn mới đè nặng lên giường dịch qua một chút lấy điện thoại lại đây.
"Hứa Kính?" Sở Nghĩa cho Tần Dĩ Hằng xem, tiếp nghe cũng mở loa.
Hứa Kính: "Sở tiên sinh, xin chào."
Sở Nghĩa: "Xin chào."
Hứa Kính hỏi: "Tần tổng có ở bên cạnh ngài không?"
"Có." Hắn nói xong đưa điện thoại qua đi một chút.
Tần Dĩ Hằng không nhận lấy máy, mà là vẫn để Sở Nghĩa cầm, nói thẳng: "Chuyện gì?"
Hứa Kính: "Tần tổng, tôi tính hai mươi phút nữa gọi xe, ngài rời giường chưa?"
Tần Dĩ Hằng: "Chưa."
Hứa Kín cười gượng một tiếng: "Tốt, Tần tổng, ngài chú ý thời gian một chút, tí nữa tôi tới cửa phòng chờ ngài."
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Điện thoại sau khi cúp, Sở Nghĩa đặt điện thoại ở một bên, thuận miệng hỏi: "Hứa Kính còn sẽ gọi anh rời giường sao."
Tần Dĩ Hằng trả lời: "Lần đầu tiên gọi."
Sở Nghĩa dừng một chút, sau đó thấp giọng ồ một tiếng.
Tần Dĩ Hằng lại nói: "Hẳn là biết em đã đến rồi, sợ tôi chậm trễ chuyện chính."
Sở Nghĩa: "......"
Em biết em biết, không cần phải nói ra.
Này làm hắn nghe giống hồng nhan họa thủy(1) là chuyện như thế nào. [(1) : hồng nhan họa thủy – ý muốn nói sắc đẹp tỷ lệ thuận với tai họa ]
Sở Nghĩa lại hỏi: "Anh ấy vì sao không gọi cho anh?"
Tần Dĩ Hằng lấy điện thoại của mình lại đây, đưa cho Sở Nghĩa xem: "Có gọi, nhưng tôi tắt tiếng."
Sở Nghĩa: "......"
ok.
Hồng nhan họa thủy thật sắt.
Vì muốn làm Sở Đát Kỷ (2), Sở Nghĩa rời giường trước, vội vàng nhặt quần áo ở trên mặt đất lên, sau đó vọt vào phòng tắm mau mau rửa mặt một phen. [(2) : Đát Kỷ – là yêu nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất trong "tứ đại yêu cơ". Bà được biết đến là Vương hậu thứ hai của Đế Tân, vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Là nữ nhân làm cho Trụ Vương mê muội và nhà Thương sụp đổ, tạo điều kiện cho nhà Chu thu phục thiên hạ.]
Sở Nghĩa đi rồi, Tần Dĩ Hằng một mình nằm ở trên giường cũng chả có ý nghĩa gì, cũng rời giường theo.
Từ phòng tắm đi ra, Tần Dĩ Hằng còn chưa mặc xong quần áo, Sở Nghĩa để tay vào túi, nhìn anh chồng nhà mình không nhanh không chậm mặc quần, nghĩ không đến hai mươi phút xe liền tới, trong lòng khẽ lo lắng.
Nghĩ nghĩ, Sở Nghĩa nói: "Anh rửa mặt trước đi, muốn mặc quần áo nào, em giúp anh lấy."
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ: "Em lấy cái gì tôi mặc cái đó."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Sở Nghĩa không hề vô nghĩa, nhanh chóng đi qua mở tủ quần áo.
Cũng giống với ở trong nhà, Tần Dĩ Hằng đi công tác quần áo cũng để rất gọn gàng, bởi vì chỉ có mấy ngày, hắn mang quần áo cũng không nhiều lắm.
Khi Tần Dĩ Hằng đi công tác, Sở Nghĩa cũng chỉ thấy hắn mặc âu phục, cho nên hắn trực tiếp từ bên trong chọn một bộ âu phục, một cái quần tây hợp với áo sơmi, cà vạt, lại thêm một cái áo khoác.
Tần Dĩ Hằng từ trong phòng tắm đi ra, Sở Nghĩa cũng đã để xong quần áo lên giường.
Sở Nghĩa chỉ chỉ đồng hồ đeo tay: "Phải nhanh lên."
Tần Dĩ Hằng sờ tóc Sở Nghĩa một chút: "Tới kịp."
Tần Dĩ Hằng lần này mặc quần áo với tốc độ cũng tính là vừa lòng, bởi vì nhìn hơi xấu hổ, Sở Nghĩa đứng ở một bên cúi đầu.
Đồng hồ chỉ qua một phút đồng hồ, Tần Dĩ Hằng đã mặc xong áo sơ mi cùng quần tây.
Hắn ngẩng đầu, vừa lúc Tần Dĩ Hằng cũng nhìn hắn.
Tần Dĩ Hằng lắc cà vạt trong tay: "Lại đây, giúp tôi thắt."
Sở Nghĩa lập tức đi qua, từ trong tay Tần Dĩ Hằng trong tay nhận lấy cà vạt, vòng quanh cổ áo sơmi của hắn một vòng.
Tâm tư của Sở Nghĩa đều đặt lên việc phải thắt cà vạt nhanh lên, nhưng Tần Dĩ Hằng không phải.
Trong lúc Sở Nghĩa mới bắt đầu thắt nơ, Tần Dĩ Hằng đột nhiên cúi đầu hôn hắn.
Tay Sở Nghĩa rõ ràng lập tức ngừng lại.
Tần Dĩ Hằng thoáng dán lên môi Sở Nghĩa: "Không phải sợ tôi đến trễ, tiếp tục đi."
Sở Nghĩa ngửa đầu muốn rời khỏi nụ hôn của Tần Dĩ Hằng, nhưng Tần Dĩ Hằng đỡ eo hắn rồi hôn lên.
Sở Nghĩa nói: "Em không nhìn thấy."
Tần Dĩ Hằng vẫn không rời đi, hôn mạnh trên môi Sở Nghĩa một chút: "Em có thể bảo bối."
Bị một tiếng bảo bối này kích thích, Sở Nghĩa tức khắc cảm thấy mình có thể.
Động tác diễn ra như vậy, không biết nên đánh giá là Tần Dĩ Hằng hôn đến nghiêm túc, hay là Sở Nghĩa thắt cà vạt đến nghiêm túc.
Khớp hàm của Sở Nghĩa căn bản cạy không ra, những Tần Dĩ Hằng còn có thể hôn đến vui vẻ vô cùng, như thế nào cũng không chịu buông ra.
"Được rồi." Sở Nghĩa cuối cùng kéo một chút, đẩy Tần Dĩ Hằng ra, hắn hít sâu cũng vỗ lên cà vạt Tần Dĩ Hằng: "Mau đem áo khoác mặc vào."
Tần Dĩ Hằng nghe lời mặc âu phục, lại tròng thêm áo khoác bên ngoài.
Sở Nghĩa xem thời gian, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tần Dĩ Hằng an ủi hắn: "Tới kịp."
Sở Nghĩa rất bất đắc dĩ cười rộ lên: "Tần tổng, là anh phải đi làm, không phải em."
Tần Dĩ Hằng sờ cằm Sở Nghĩa: "Em thật ngoan."
Sở Nghĩa gật đầu gật đầu, chỉ ra bên ngoài: "Hứa Kính hẳn là tới rồi."
Tần Dĩ Hằng bất đắc dĩ buông tay ra, từ trên bàn cầm lấy cặp của mình.
Sở Nghĩa giúp Tần Dĩ Hằng mở cửa phòng ngủ, chờ Tần Dĩ Hằng đi ra ngoài, lại ngoan ngoãn mở cửa phòng ra.
Hắn thăm dò nhìn ra, Hứa Kính quả nhiên đã tới rồi, lại còn có không chỉ một người đang chờ.
"Sở tiên sinh sớm."
Sở Nghĩa chỉ lộ một cái đầu: "Sớm."
Vừa dứt lời, eo Sở Nghĩa đột nhiên bị ôm, sau đó hắn đâm vào trong lòng ngực Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng đẩy cửa ra bên ngoài, đối với mấy người bên ngoài Sở Nghĩa lần đầu tiên thấy, nói: "Đây là tiên sinh của tôi."
Sở Nghĩa: "......"
Mọi người cũng không hỏi em là ai mà.
Bên ngoài ngoại trừ Hứa Kính, còn lại đều ngây người nửa giây, sau đó thập phần ăn ý cùng nhau cười rộ lên: "Sở tiên sinh, xin chào."
Sở Nghĩa lập tức lộ ra nụ cười: "Xin chào mọi người."
Người xa lạ ngoài cửa 1: "Đã sớm nghe nói chuyện Tần tổng kết hôn, không nghĩ tới tiên sinh của Tần tổng lại đẹp như vậy."
Người xa lạ ngoài cửa 2: "Cùng Tần tổng rất xứng đôi."
Người xa lạ ngoài cửa 3: "Thật tốt thật tốt."
Sở Nghĩa bảo trì nụ cười lúng túng, ha ha ha, mọi người thật tốt.
Hắn quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng – người làm tình huống trở nên như vậy, cũng muốn nhìn hắn lúng túng cười một chút.
Nhưng Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn rất vui vẻ.
Sở Nghĩa trong lòng thở dài một tiếng, người trên thương trường, quả là không giống nhau.