Chương 57:
Sở Nghĩa cũng muốn bị Tần Dĩ Hằng đùa cho phế đi.
Hắn không biết mình làm sao có thể một miếng một miếng mà ăn bánh kem xong, hắn chỉ cảm thấy, hôm nay bánh kem phá lệ thật ngọt.
Ngọt đến đầu hắn cũng trở nên mơ màng.
Chờ đến một miếng cuối cùng, Sở Nghĩa mới hậu tri hậu giác phát hiện.
"A, anh ăn không?" Sở Nghĩa quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên, ngược cằm chỉ chỉ trên bàn, ý bảo đĩa trên bàn cũng hết rồi: "Tôi ăn cái gì?"
Sở Nghĩa đưa miếng bánh kem cuối cùng còn chưa có đưa vào trong miệng, ấp úng mà nói: "Anh ăn không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Em ăn đi."
Sở Nghĩa chỉ nhìn cho kỹ Tần Dĩ Hằng, ăn miếng bánh kem cuối cùng.
Tần Dĩ Hằng: "Ăn ngon không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Ăn ngon."
Tần Dĩ Hằng: "Ngọt không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Ngọt."
Sở Nghĩa ăn bánh kem tốc độ cũng không nhanh, nhưng cũng không chậm.
Toàn bộ quá trình, Tần Dĩ Hằng đều nhìn hắn.
Ở cửa khi mặt đỏ một trận, hôn xong lúc sau mặt không đỏ nữa.
Nhưng môi rất hồng.
Lỗ tai cũng hồng.
Lỗ tai thậm chí vẫn luôn hồng, như thế nào cũng không hết.
Sở Nghĩa xấu hổ Tần Dĩ Hằng biết, ngẫu nhiên lỗ tai đỏ sẽ đội mũ lên, mặt đỏ sẽ dùng tay che khuất.
Có đôi khi còn tưởng rằng vừa che như vậy, người khác sẽ không nhìn thấy.
Tần Dĩ Hằng chỉ là làm bộ không phát hiện mà thôi, chừa cho hắn chút mặt mũi.
Khi Sở Nghĩa ở khóe miệng dính kem bị chính hắn liếm sạch sẽ, Tần Dĩ Hằng không khỏi nghĩ đến một ít việc.
Vừa rồi cái ý tưởng cùng nhau ăn bánh kem này, chính là từ ngày hôm qua hắn lên mạng lấy kinh nghiệm khi nhìn thấy cũng ghi lại.
Bất quá trên mạng kiếm nghị không phải là ăn bánh kem, mà là một viên đường.
Tần Dĩ Hằng cảm thấy ăn đường không tốt lắm.
Tuy rằng quả thật là tốn rất nhiều thời gian mới ăn xong một viên đường, nhưng viên đường này ở trong miệng, chỉ có thể giọng khách át giọng chủ.
Hơn nữa dấn đền, toàn bộ quá trình hôn môi, cuối cùng chỉ nhớ rõ hương vị của đường.
Tần Dĩ Hằng không quá thích.
Hắn cảm thấy làm Sở Nghĩa nếm chút ngon ngọt là được, Sở Nghĩa cuối cùng hẳn là phải nhớ đến chính là hương vị của hắn, mà không phải là cái gọi là đường.
Vừa lúc hôm nay ngày 14, Tần Dĩ Hằng lập tức liền có ý nghĩ của riêng mình.
Sở Nghĩa ăn xong sau đó dọn dẹp lại một chút, sau đó hỏi Tần Dĩ Hằng: "Hứa Kính đâu?"
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Em tìm hắn có việc?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có việc gì, muốn chào một tiếng."
Tần Dĩ Hằng: "Hắn biết em lại đây."
Sở Nghĩa vẫn là hỏi: "Hắn ở đâu?"
Tần Dĩ Hằng nói: "Không biết."
Sở Nghĩa gật gật đầu, lại hỏi: "Bánh kem là hắn mua sao?"
Giọng Tần Dĩ Hằng thấp xuống: "Tôi mua."
"Tốt," Sở Nghĩa nói xong cười rộ lên: "Lúc trước những cái đó đều là Hứa Kính mua, em cho rằng bánh kem cũng vậy."
Tần Dĩ Hằng chỉ vào chỗ vừa rồi để bánh kem, nói với Sở Nghĩa: "Buổi chiều tôi đến cửa hành bánh kem gần nơi mở họp yêu cầu làm hai mươi phút, cửa hàng bánh kem đưa về khách sạn trong hai mươi phút, tôi một mình đi, tự mình chọn, tự mình mang về."
Sở Nghĩa cười càng vui vẻ hơn, gật đầu với Tần Dĩ Hằng: "Được được được, thực xin lỗi thực xin lỗi," hắn không nhịn được dựa gần vào Tần Dĩ Hằng một chút, giải thích: "Bởi vì lúc trước anh mua đồ cho em đều là Hứa Kính giúp một tay, cho nên em hiểu lầm."
Tần Dĩ Hằng không thể phản bác cái gì, Sở Nghĩa xác thật nói rất đúng.
Cho nên hắn đành phải: "Không sao."
Sở Nghĩa nhìn thời gian: "Sắp 8 giờ," hắn hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh ăn chưa?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Chưa."
Sở Nghĩa đang muốn đáp lời, Tần Dĩ Hằng đột nhiên lại nói một câu: "Mở xong liền đi mua bánh kem cho em."
Sở Nghĩa không nhịn được lại nở nụ cười: "Tốt tốt, cảm ơn bánh kem của anh, ăn rất ngon."
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy, hôm nay Tần Dĩ Hằng thật đáng yêu là chuyện như thế nào?
Những lời này nghe tới, thật giống như bởi vì Sở Nghĩa nói những lời lúc nãy mà ủy khuất.
Mặc kệ có phải hay không, Sở Nghĩa ở trong lòng trực tiếp xử lý thành là.
Tần Dĩ Hằng chính là đang nghiêm trang mà ủy khuất.
"Anh có đói bụng không?" Sở Nghĩa nói: "8 giờ hơn rồi."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Buổi chiều trên đường mở họp mọi người đã ăn trà chiều, không quá đói."
Sở Nghĩa gật gật đầu: "Thế nhưng cơm tối vẫn phải ăn, anh buổi tối có việc không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có việc gì."
Sở Nghĩa: "Sáng mai thì sao? An bài cái gì?"
Tần Dĩ Hằng: "Sáng mai 9 giờ đi một vùng ngoại thành ở Q thị, " hắn nói xong hỏi: "Em đi không?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Em đi làm gì a, cái gì cũng đều không hiểu."
Tần Dĩ Hằng vốn định nói, rất nhiều người hợp tác đều mang đối tượng bên cạnh, nhưng Sở Nghĩa lại nói: "Em còn có công việc đây."
Tần Dĩ Hằng nuốt lời nói xuống: "Được, vậy em ở khách sạn chờ tôi trở lại."
Sở Nghĩa gật đầu: "Thuận tiện anh nói Hứa Kính đưa thời gian công việc của anh cho em đi, để em sắp xếp thời gian." Sở Nghĩa uống một ngụm nước: "Đơn đặt hàng không nhiều lắm, chỉ là ngày mai có một cái buổi tối phải giao."
"Được," Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Em sửa sang lại một chút, mắc thêm áo khoác, chúng ta đi ăn cơm."
Sở Nghĩa không có gì muốn sửa sang lại, chỉ đi rửa mắt, từ vali lấy ra một cái áo khoác, rồi xong.
Tần Dĩ Hằng cũng mặc nhiều thêm một cái, một chiếc áo khoác dài mặc bên ngoài áo khoác âu phục, đẹp trai đến mức Sở Nghĩa cảm thấy giống như không chỉ đơn giản là đi ăn cơm.
Hai người một trước một sau mà ra khỏi phòng, tới hành lang rồi, Sở Nghĩa ba bước rồi hai bước mà đi nhanh về phiá trước, thực mau đi sóng vai với Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: "Chúng ta ăn cái gì a?"
Tần Dĩ Hằng: "Q thị tương đối nổi danh về đồ ăn."
Tần Dĩ Hằng nói xong lời này liền cầm điện thoại lên, nói vời nguời trong điện thoại: "Chúng tôi đang xuống lầu, được, cảm ơn."
Sở Nghĩa chờ Tần Dĩ Hằng cúp điện thoại, thật cẩn thận mà đưa cho hắn xem đồ ăn hôm qua mình lưu lại, hỏi: "Là những cái này sao?"
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn, nhíu nhíu mày: "Em muốn ăn?"
Sở Nghĩa vội vàng cất điện thoại: "A không phải sao, em chỉ là hỏi một chút có phải những cái này hay không."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không phải."
Sở Nghĩa gật đầu, giải thích: "Cũng không phải rất muốn ăn, chỉ là ngày hôm qua nhàm chán lên mạng tìm mỹ thực ở Q thị, rồi tra được những cái đó."
Hắn vừa rồi chỉ là muốn nhìn một chút, có thể vừa vặn là đồ ăn buổi tối của bọn họ chính là những món này hay không.
Xem ra không phải.
Đi tới hai người liền vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Sở Nghĩa theo bản năng ngẩng đầu coi con số bên trên, sau đó dư quang hắn nhìn thấy Tần Dĩ Hằng động.
Sở Nghĩa quay đầu, thấy Tần Dĩ Hằng mở tay ra về phía hắn.
Sở Nghĩa thấy thế, lập tức vỗ tay vào túi tiền, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh muốn cái gì?"
Tần Dĩ Hằng tầm mắt nhìn xuống: "Muốn nắm tay."
Tay Sở Nghĩa đặt ngoài túi tiền dừng lại.
Người cũng chậm vài giây.
Sau đó mới chậm rãi đặt tay của mình lên.
Bởi vì cảm nhận được lỗ tai của mình lại đỏ, Sở Nghĩa sau khi đặt tay mình lên, lập tức lại ngẩng đầu, làm bộ nhìn con số trên thang máy.
Giống như rất không thèm để ý chuyện này, cũng rõ ràng chờ đợi mở cửa.
Nhưng sự thật là.
Trong lòng hắn đang động rất chân thật.
Cũng ý thức được, đây là lần đầu tiên hắn cùng Tần Dĩ Hằng ở bên ngoài nắm tay nhau.
Có nhiều ý tứ.
Trình tự của bọn họ toàn phản.
Trước làm, lại hôn, lại hôn.
Lại dần dần thuần khiết.
Ách, kỳ thật cũng không quá thuần khiết.
Càng về ban đêm gió càng lớn.
Vừa ra khỏi cửa, Sở Nghĩa bị gió thổi qua, lập tức rụt người lại một chút.
Tiếp theo, hắn cảm nhận được Tần Dĩ Hằng nắm tay hắn chặt hơn.
"Lạnh không?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không sao, chỉ là gió hơi lớn."
Tần Dĩ Hằng: "Xe đến rồi"
Sở Nghĩa: "Ân."
Một đường lại đây, Tần Dĩ Hằng vẫn không buông tay hắn ra.
Thẳng đến lúc đến bên cạnh xe, vì để thuận tiện lên xe, Tần Dĩ Hằng mới buông tay ra, sau đó mửa cửa ghế sau ra, nhường vị trí cho Sở Nghĩa.
Lúc Tần Dĩ Hằng mở cửa, Sở Nghĩa còn nghi hoặc.
Hôm nay tại sao lại không có ai mở cửa cho Tần tổng của chúng ta.
Nhưng Tần Dĩ Hằng vừa làm như vậy, Sở Nghĩa liền kinh ngạc.
Tần tổng đây là mở cửa cho hắn a.
Sở Nghĩa cũng đủ thụ sủng nhược kinh, vốn làm tiên sinh của tổng tài không quá đủ tư cách, Tiểu Trần lúc mở cửa cho hắn, hắn đều hơi xấu hổ, hiện tại thì hay rồi, tổng tài tự mình làm.
Sở Nghĩa thập phần ngượng ngùng, lời nói còn không nói được đầy đủ: "Anh, anh lên trước đi."
Tần Dĩ Hằng không có trả lời, mà nghiêng đầu một chút, ý bảo Sở Nghĩa lên xe.
Lại một trận gió thổi tới, nghĩ người này là Tần Dĩ Hằng, cũng sẽ không hiếu khách thoái thác.
Sở Nghĩa đành phải lên xe.
Chờ Tần Dĩ Hằng cũng đi lên, Sở Nghĩa nhịn không được hỏi.
"Anh hôm nay lúc làm việc có chười trò chơi với nhân viên sao?"
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Cái gì trò chơi?"
Sở Nghĩa: "Tỷ như lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm."
Tần Dĩ Hằng: "Không có."
Sở Nghĩa: "A ha ha ha."
Cũng đúng, Tần tổng chúng ta sao có thể chơi trò chơi này.
Sở Nghĩa lại hỏi: "Anh hôm nay làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Cái gì làm sao vậy?"
Sở Nghĩa nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Dĩ Hằng vài giây, cười rộ lên: "Không có gì, ha ha."
Đại khái là lâu lắm không gặp đi.
Kỳ thật Tần Dĩ Hằng vẫn luôn rất lịch sự.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hình như hắn cũng không có làm cái gì kỳ quái.
Mở cửa xe thôi mà, chút chuyện không có gì lớn.
Sở Nghĩa nghĩ cười rộ lên.
Có cái gì tốt mà hỏi.
Có đường ăn là tốt rồi.
Xe đi trong chốc lát, điện thoại trong túi Sở Nghĩa vang lên.
Sở Nghĩa lấy ra xem, là mẹ gọi video trên WeChat.
Sở Nghĩa không có lập tức liền nhận, mà là nhìn thoáng qua Tần Dĩ Hằng, sau đó mới nhận.
"Tiểu Nghĩa," mẹ ở bên kia kêu tên của hắn: "Tới rồi sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Tới rồi ạ."
Mẹ Sở Nghĩa nhìn bối cảnh phía sau của hắn: "Còn ở trong xe a? Còn chưa tới khách sạn sao?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Đến khách sạn rồi ạ, đang cũng Tần Dĩ Hằng đi ra ngoài ăn, cũng chưa ăn cơm đâu."
Mụ mụ nga thanh, hỏi: "Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh con?"
Sở Nghĩa: Vầng."
Bên kia cười: "Để mẹ nhìn xem, đã lâu không gặp thằng bé."
Sở Nghĩa quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Có thể chứ?"
Tần Dĩ Hằng đối với hắn gật đầu.
Sở Nghĩa lớn tiếng, nói với màn hình: "Vâng a."
Bởi vì màn hình hơi nhỏ, Sở Nghĩa muốn cùng Tần Dĩ Hằng nhập kính đồng thời, liền phải dịch qua một chút.
Sau đó hắn lại nhân cơ hội nghiêng đầu sang bên Tần Dĩ Hằng một chút.
Ở trong video nhìn, hắn như vậy rất giống ngã vào trong lòng ngực Tần Dĩ Hằng.
Nhưng Sở Nghĩa không biết chính là, hắn cố ý làm xong chuyện đó, tay của Tần Dĩ Hằng liền đặt ở trên eo hắn, rất nghiêm túc làm một tư thế ôm vào trong ngực.
Chỉ tiếc quần áo quá dày, hắn không cảm nhận được, còn phải dùng sức cứng người, làm một tư thế dựa như không dựa.
"Dì, chào buổi tối." Tần Dĩ Hằng mở miệng.
Sở mẹ cười rộ lên: "Chào buổi tối, đi ăn cơm tối sao?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ân, dì ăn chưa ạ?"
Sở mụ mụ: "Ăn rồi, còn đang chờ Tiểu Nghĩa gọi điện thoại đây," ngữ khí mẹ trách tội nói với Sở Nghĩa nói: "Tới rồi cũng không gọi cho mẹ một cuộc."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Con xin lỗi nha mẹ."
Sở mẹ: "Được, tới rồi là được, hai đứa chơi vui vẻ, chú ý an toàn."
Sở Nghĩa: "Vầng."
Tần Dĩ Hằng: "A di, hẹn gặp lại."
Sở Nghĩa lại ngồi trở về, tay của Tần Dĩ Hằng trong nháy mắt thu lại.
Sở Nghĩa: "Bao lâu là tới?"
Tần Dĩ Hằng: "Khoảng hai mươi phút."
Sở Nghĩa ân một tiếng.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nói câu: "Lại là hai mươi phút."
Sở Nghĩa nghẹn cười nhưng lại nhịn không được khụ một tiếng.
Đã biết, em nhớ kỹ, bánh kem là anh mua!
8 giờ ở thành phố không quá đông, không bao lâu, xe liền đến.
Nơi dừng xe là một quảng trường hẻo lánh, hai người sau khi xuống xe, liền hướng đến một toà kiến trúc rất phong cách.
Vào cửa lên, đập vào mắt là tên nhà ăn.
Vừa thấy liền biết là nơi của người không giàu thì quý, Sở Nghĩa đột nhiên nhớ tới lúc hắn ở khách sạn Tần Dĩ Hằng có một trang mỹ thực.
Trách không được Tần Dĩ Hằng nghe cũng chưa nghe qua, những mỹ thực đó phần lớn là ăn vặt bên đường.
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy mình rất ngây thơ, Tần Dĩ Hằng như vậy, làm sao cũng không thể tưởng tượng được hắn có thể dẫn mình đi đến quán lề đường.
Lại đi qua vài bước, người phục vụ nhà hàng liền đi ra đón, nói xin chào buổi tối với vọn họ.
Tần Dĩ Hằng nói họ và tên của mình, người phục vụ khom lưng nói được, rồi dẫn bọn họ đi vào.
Một nhà hàng thật yêu tình, khách đến không quá nhiều, Sở Nghĩa sau khi tiến vào mới phát hiện nhà hàng này là một viên trụ rỗng ruột, mà bên trong, bày suối phun với các hình dạng quái dị, giờ phút này đang phun đủ loại hình dạng.
Sở Nghĩa nhìn thêm vài lần, lại bởi vì đi theo người phục vụ, dần dần, hắn cũng hiểu được suối phun này phun hình gì.
Một con thỏ.
Hắn muốn rủ Tần Dĩ Hằng cũng nhìn xem, nhưng tay mới nâng lên, lại đột nhiên thả xuống.
Thời điểm còn hai người rồi nói sau.
Không bao lâu, người phục vụ liền đưa bọn họ tới phòng ăn.
"Tần tiên sinh, hiện tại có thể bày đồ ăn chưa?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Được, cảm ơn."
Thì ra không chỉ ở bên ngoài mới nhìn thấy con thỏ kia, ở trong phòng nhìn còn rõ ràng hơn.
Cho nên cửa phòng vừa đóng lại, khi chỉ còn hai người, Sở Nghĩa lập tức kéo tay áo Tần Dĩ Hằng một chút: "Anh nhìn cái suối phun kia, là một con thỏ."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Tôi biết."
Sở Nghĩa tò mò: "Anh vừa mới thấy a."
Thấy thế nhưng còn nhìn không chớp mắt mà nhìn về phía trước, đẳng cấp bình tĩnh thật cao.
Tần Dĩ Hằng: "Tôi lúc trước đã tới nhà ăn này."
Sở Nghĩa: "......"
Sở Nghĩa: "Nga."
Tốt.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn là cảm thấy Tần Dĩ Hằng đẳng cấp đạm nhiên xử thế rất cao.
Phòng ăn lớn, nhưng bàn cũng không phải rất lớn, đồ trang trí cũng ít.
Toàn bộ cách điệu tựa như chỉ để món ăn, lớn nhưng cứ thiếu.
Tần Dĩ Hằng đi qua trước kéo ghế ra, Sở Nghĩa thấy thế cũng đi qua kéo ghế đối diện Tần Dĩ Hằng, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, hắn phát hiện Tần Dĩ Hằng đứng ở ghế dựa dối diện nhìn hắn.
Sở Nghĩa lập tức tỉnh ngộ, vội vàng đẩy ghế mình vừa kéo ra vào, bước đi đến Tần Dĩ Hằng bên kia, ngồi vào ghế Tần Dĩ Hằng kéo ra.
Sở Nghĩa: "Cảm ơn."
Hôm nay là thân sĩ Tần.
Hắn là tiểu tiên sinh, đương nhiên phải phối hợp vô điều kiện.
Tần Dĩ Hằng sờ lên tóc hắn, lại ngại không đủ, tay theo sườn mặt đi xuống, nắm cằm hắn.
Sở Nghĩa ngửa đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, bởi vì vừa rồi không cẩn thận không phối hợp xin lỗi: "Hắc hắc."
Tần Dĩ Hằng ngồi xuống đối diện, không bao lâu, người phục vụ gõ cửa tiến vào, bưng một chén canh, cùng hai cái chén nhỏ, lại rời khỏi phòng.
Tần Dĩ Hằng giải thích: "Nhà hàng này nổi tiếng nhất là canh."
Sở Nghĩa: "Vậy sao, để em nếm thử."
Sở Nghĩa cầm lấy cái muỗng, bỏ vào canh, múc một muỗng.
Tần Dĩ Hằng ngồi đối diện không vội, tay chống ở trên bàn, rũ mắt nhìn Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng: "Cẩn thận nóng."
Hắn nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Tiếp theo rất nhanh, hắn lại bổ sung: "Bảo bảo."
Âm thanh cái muỗng chạm vào chén tức khắc biến mắt.
Sở Nghĩa cúi đầu, cứng tay lại, không dám nhúc nhích.
Hắn theo bản năng mà khẽ nhíu mày lại rất nhỏ.
Tần Dĩ Hằng, đang.
Đang kêu hắn?
Góc làm nhảm : Tui biết là lặn đi hơi lâu, bởi tui quên mất email hehe =.="