Chương 19:
Không trách Chương Khải không đem Tần Dĩ Hằng để ở trong mắt, Tần Dĩ Hằng ăn mặc âu phục lại không nói lời nào, trên tay cầm một cái áo khoác dày, rất khách khí mà đứng ở cửa, Chương Khải đưa lưng về phía cửa, chỉ liếc mắt một cái, tưởng là khách hàng của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa đã đem áo khoác của Chương Khải cởi ra, nhanh chóng mà đưa cho Chương Khải, thấy Chương Khải không nhận, đành phải đặt ở một bên trên ghế.
Chương Khải còn đang suy nghĩ chuyện Sở Nghĩa kết hôn, bất quá lúc này hắn đã có chút bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ cửa còn có người đang đứng, đành phải nhỏ giọng hỏi Sở Nghĩa: "Ai a? Rốt cuộc là ai a?"
Sở Nghĩa đối với Chương Khải cười cười, vừa đi qua , một bên giơ tay hướng đến chỗ cửa.
Chương Khải theo tay hắn nhìn đến phía cửa , lúc này mới thấy rõ mặt của Tần Dĩ Hằng.
Hắn dừng một chút, đột nhiên nha một tiếng.
Sở Nghĩa: "......"
Hắn quen biết Chương Khải lâu như vậy, như thế nào có thể không biết Chương Khải nha một tiếng là có ý tứ gì.
Thấy soái ca.
Vì phòng ngừa Chương Khải làm ra chuyện khác người , Sở Nghĩa lập tức đứng bên cạnh Tần Dĩ Hằng .
"Giới thiệu một chút," Sở Nghĩa đối với Chương Khải nói: "Vị này chính là chồng tớ, Tần Dĩ Hằng."
Sở Nghĩa lại quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Bạn của em, Chương Khải."
Chương Khải đứng tại chỗ ngây người.
Mà khi Sở Nghĩa nói chuyện, Tần Dĩ Hằng rất tự nhiên mà cầm áo khoác trên tay lên, mặc vào cho Sở Nghĩa.
Mà Sở Nghĩa cũng rất tự nhiên mà thuận theo Tần Dĩ Hằng, đem cánh tay tròng vào tay áo khoác.
Tiếp theo hai người nhìn nhau cười.
Bất quá khi Tần Dĩ Hằng gài nút áo cho Sở Nghĩa , Sở Nghĩa có vẻ không còn tự nhiên nữa , biểu tình có chút giống như thụ sủng nhược kinh .
Tiếp theo bọn họ bắt đầu có đoạn đối thoại.
Sở Nghĩa: "Sao anh lại tự mình đưa tới?"
Tần Dĩ Hằng: "Vừa vặn có rảnh."
Sở Nghĩa: "Lấy áo ở đâu?"
Tần Dĩ Hằng: "Về nhà lấy."
Sở Nghĩa: "Anh về nhà? Làm phiền anh quá."
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa liếc mắt một cái: "Cho nên về sau còn dám không?"
Sở Nghĩa lập tức: "Không dám."
Tần Dĩ Hằng: "Ra cửa trước muốn làm gì?"
Sở Nghĩa: "Xem thời tiết."
Chương Khải cảm thấy mình có điểm dư thừa.
Trong không khí tràn ngập mùi hương hồng phấn.
Chờ Tần Dĩ Hằng gài hết nút áo, hắn nâng tay lên, bàn tay chạm lên đầu Sở Nghĩa, mới quay đầu nhìn Chương Khải bằng ánh mắt tò mò.
Chương Khải lập tức đứng thẳng.
Tần Dĩ Hằng: "Xin chào."
Chương Khải: "Xin chào."
Rất không thú vị mà chào hỏi, Tần Dĩ Hằng nói xong liền không tiếp tục nữa, mà là vỗ nhẹ đầu Sở Nghĩa hai lần: "Tôi đi trước."
Sở Nghĩa ngước mắt nhìn Tần Dĩ Hằng: "Được a."
Từ góc độ của Tần Dĩ Hằng nhìn qua, trên mí mắt của Sở Nghĩa như một cuộn sóng từ từ gợn lên, đuôi mắt cong lên, quả thực đáng yêu mê người.
Hắn thoáng cúi đầu, nhưng cảm giác hiện tại nếu hôn cũng không hợp hoàn cảnh, hắn lại ngẩng đầu lên.
Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng đi tới cửa, thuận tiện cùng tài xế Tiểu Trần vẫy tay chào hỏi, tiếp theo tầm mắt nhìn theo bọn họ rời đi .
"Cậu thật sự kết hôn a?" Chương Khải thật sự tò mò, hắn cũng nhìn theo hướng Tần Dĩ Hằng đi xa : "Hóa ra vẫn có nam nhân như vậy."
Sở Nghĩa cười nhìn Chương Khải.
Chương Khải: "Biểu tình đắc ý của cậu là như thế nào?"
Sở Nghĩa giơ tay lên, rất vui vẻ nói: "Áo khoác của lão công."
Chương Khải: "Đệt! Cậu cứ khoe đi."
Sở Nghĩa cùng Chương Khải quan hệ rất không bình thường, Chương Khải có thể xem như là bạn tốt nhất của Sở Nghĩa .
Chương Khải biết chuyện trong nhà của Sở Nghĩa, biết chuyện của Sở Nghĩa trong trường học , nửa năm trước Chương Khải tới thành phố A, cũng là vì Sở Nghĩa nói cho Chương Khải, Trần Kiến Thế tới.
Ngày đó Chương Khải thậm chí ở trong điện thoại tuyên bố, muốn cùng Trần Kiến Thế đánh nhau.
Bất quá sau khi Chương Khải lại đây , Trần Kiến Thế đã đi rồi, Sở Nghĩa không nghĩ tới Chương Khải sẽ chạy thật xa lại đây, trong lòng rất cảm kích cũng rất băn khoăn, đành phải trộm mua đôi giày Chương Khải vẫn luyến tiếc không dám mua đưa hắn.
Chương Khải nhận được sau đó cùng hắn nói giỡn, nói về sau nguyện ý vì hắn vượt lửa qua sông, nhưng nói xong lời này , Sở Nghĩa nói hắn muốn ăn cơm chiên trứng Chương Khải làm , một giây trước còn phấn khởi phải vì Sở Nghĩa làm trâu làm ngựa, Chương Khải liền từ chối.
Bạn vĩnh viễn kêu không tỉnh người giả bộ ngủ.
Bạn vĩnh viễn không thể ăn cơm Chương Khải nấu.
Tuy rằng hai câu này lời nói không có liên quan gì đến nhau.
Nhưng kết cục giống nhau, đều là vĩnh viễn đều không thể.
Người giả bộ ngủ người vĩnh viễn không tỉnh, Chương Khải vĩnh viễn sẽ không bước đến phòng bếp.
Mà về chuyện tình cảm của Sở Nghĩa , Chương Khải ít nhiều cũng biết một chút.
Trở lại văn phòng, Sở Nghĩa đơn giản cùng Chương Khải nói chuyện xưa của mình với Tần Dĩ Hằng.
Bất quá hắn cùng Tần Dĩ Hằng thật sự không có chuyện xưa, Sở Nghĩa một đại nam nhân lại không có thói quen chia sẻ chi tiết, cho nên hai ba câu, không đến nửa phút liền nói xong rồi.
Chương Khải nghe xong oa một tiếng, lại chậc một tiếng: "Quá giả đi, nếu không phải chuyện xảy ra với cậu, tớ sẽ cảm thấy là bịa ra."
Sở Nghĩa nhún nhún vai.
Chương Khải lại hỏi: "Vậy cậu cùng Hứa Trí Minh làm sao bây giờ?"
Sở Nghĩa:???
Từ khi hắn bắt đầu quen biết Hứa Trí Minh , Chương Khải liền không ngừng mà trêu chọc hai người bọn họ.
Sở Nghĩa: "Đủ rồi a."
Chương Khải cười rộ lên: "Được được được, học trưởng cũng đã có bạn gái, tớ không nói nữa."
Sở Nghĩa: "Này cùng hắn có hay không có bạn gái không có liên quan, tớ cùng hắn vốn dĩ không có chuyện gì."
Chương Khải cười đến càng vui vẻ: "Đúng đúng."
Sở Nghĩa bất đắc dĩ mà nhìn Chương Khải.
Chờ Chương Khải cười xong, hắn liền nhịn không được nói: "Việc cậu kết hôn có mấy người biết?"
Sở Nghĩa bật cười: "Có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Chương Khải: "Cậu liệt kê một chút."
"Cậu, mẹ của Tần Dĩ Hằng , tài xế của Tần Dĩ Hằng, trợ lý của Tần Dĩ Hằng , bác giúp việc trong nhà Tần Dĩ Hằng ." Sở Nghĩa đem năm ngón tay nắm thành quyền, liền không nói.
Chương Khải kinh ngạc: "Không còn?"
Sở Nghĩa đột nhiên đem nắm tay mở ra: "Cùng với ngày đó nhân viên công tác ở Cục Dân Chính ."
Chương Khải: "......"
Chương Khải: "Thật là có thể đếm được trên đầu ngón tay, mẹ cậu cũng không biết?"
Sở Nghĩa: "Tớ có nói với mẹ chuyện tớ đang yêu, cho nên muốn chờ Tần Dĩ Hằng rảnh thì cùng về nhà."
Chương Khải a một tiếng.
Chương Khải lại hỏi: "Không nói cho Trí Minh học trưởng?"
Chương Khải ngữ khí kỳ dị, Sở Nghĩa chẹp một tiếng.
Chương Khải nở nụ cười: "Ha ha ha, được tớ không nói."
Đại khái là Sở Nghĩa từ nhỏ quá mức ngoan ngoãn, không nói qua yêu đương, scandal duy nhất cũng chỉ có Hứa Trí Minh, Chương Khải liền dốc hết sức trêu chọc.
Sở Nghĩa: "Không cần thiết đi, nếu về sau Tần Dĩ Hằng muốn làm hôn lễ, tớ khả năng sẽ phát cho hắn cái thiệp mời."
Chương Khải tấm tắc hai tiếng: "Này cũng quá ngược, học trưởng của cậu thích cậu như vậy."
Sở Nghĩa: "Đừng nói bừa."
"Tớ không nói bừa, hắn khi đó......" Chương Khải dừng một chút: "Thôi."
Chuyện quá khứ không có gì để nói nhiều, còn nữa, Sở Nghĩa thoạt nhìn căn bản không để bụng chuyện này, trong miệng tùy tiện ân ân hai tiếng có lệ với Chương Khải, rồi đi làm việc.
Chương Khải đành phải câm miệng, tiếp tục pha trà.
Bất quá Sở Nghĩa mặt ngoài thoạt nhìn nghiêm túc làm việc, trên thực tế cách bàn làm việc lén lút cầm điện thoại di động.
Chương Khải lần này lại đây, hắn khẳng định không thể để cậu ta ở lại một mình trong nhà, cũng không có khả năng đột nhiên để cậu ta ở khách sạn, về tình về lý, là muốn cho Chương Khải đi đến nhà Tần Dĩ Hằng ở.
Vừa rồi Tần Dĩ Hằng ở đây hắn không hỏi, là vì sợ Tần Dĩ Hằng từ chối.
Chương Khải đối với Tần Dĩ Hằng mà nói, chính xác là người xa lạ.
Sở Nghĩa cúi đầu bấm chữ : Chương Khải buổi tối có thể ở nhà của chúng ta không?
Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: Hắn bình thường tới thành phố A đều là ở nhà em.
Sở Nghĩa gửi xong rồi đem điện thoại đặt ở trên đùi, tiếp tục vẽ bản thảo trên tay.
Không bao lâu, điện thoại truyền đến thanh âm tin nhắn.
Hắn không có tắt màn hình biểu hiện tình hình cụ thể và tỉ mỉ, tin nhắn của Tần Dĩ trực hiện lên màn hình điện thoại.
Tần Dĩ Hằng: Có thể
Sở Nghĩa nhấp miệng cười cười, tiếp tục phác thảo, không nghĩ tới, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là đến từ Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng: Em cùng cậu ta quan hệ thế nào?
Sở Nghĩa: Rất tốt.
Tần Dĩ Hằng: Có thể cùng hắn ăn một bữa cơm không?
Sở Nghĩa: Anh có rảnh sao?
Tần Dĩ Hằng: Có
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, tiếp tục bấm chữ: Hắn nói đêm nay muốn ăn lẩu. Còn nói muốn chơi máy chơi game của em. Cho nên em buổi tối có thể đem máy chơi game mang về nhà, để trong phòng khách không?
Tần Dĩ Hằng: Có thể. Nhà hàng để Hứa Kính đặt, tôi 7 giờ có rảnh.
Sở Nghĩa: Được
Sau từ " được" này, Tần Dĩ Hằng không lại gửi tới tin nhắn nữa, xem ra là thật sự kết thúc đối thoại.
Sở Nghĩa chạm vào điện thoại, khẽ lướt lên trên, sau đó là từ từ mà lướt xuống.
Rõ ràng bọn họ không tán gẫu cái gì thú vị, Tần Dĩ Hằng gửi tin lại đây tin nhắn rất đúng đắn , nhưng Sở Nghĩa cứ một lần một lần mà xem lại
.
"Ngây ngô cười cái gì vậy?" Chương Khải đột nhiên đi tới.
Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn, thấy Chương Khải đưa cho hắn một miếng bánh quy.
Sở Nghĩa xua tay: "Không ăn."
Chương Khải đem bánh quy thu lại bỏ vào miệng mình, tiếp theo ngồi trên bàn làm việc của Sở Nghĩa , vẻ mặt cười quái dị mà nhìn Sở Nghĩa.
Hắn dương dương mi, cằm chỉ vào điện thoại Sở Nghĩa : "Cùng lão công cậu nói chuyện phiếm à?"
Câu lão công làm trong lòng Sở Nghĩa tê rần.
Sở Nghĩa: "Ân."
Chương Khải: "Ai, cậu sẽ không nhanh như vậy liền thích người ta chứ?"
Sở Nghĩa chính mình cũng không rõ lắm: "Không biết."
Chương Khải lắc đầu: "Không có việc gì, lão công cậu ưu tú như vậy, còn đi thật xa để đưa quần áo cậu, có thể thích."
Sở Nghĩa đột nhiên bất đắc dĩ , như là tìm được cảm giác đồng cảm: "Đúng không? Hắn rất tốt a."
Chương Khải nghe được biểu tình ngạc nhiên: "Còn có nữa hả? Nói cho tớ nghe một chút đi."
Sở Nghĩa nháy mắt nghĩ tới rất nhiều, vì thế hắn chọn một cái gần nhất: "Ngày hôm qua nửa đêm tớ mơ thấy ba, sau khi tỉnh giấc, anh ấy bị tớ đánh thức, anh ấy có khả năng biết một chút về việc nhà tớ , tớ nói cho anh ấy tớ mơ thấy ba, anh ấy liền nói, không phải sợ, tôi vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Đây là ngày hôm qua sau khi Sở Nghĩa tắt đèn , Tần Dĩ Hằng đối với hắn nói.
Lúc đó trong nháy mắt, Sở Nghĩa cảm nhận ấm áp cực độ, Tần Dĩ Hằng nói câu quan tâm này, giống như thấm vào xương cốt hắn, vừa ngọt vừa tê.
Bất quá rất đáng xấu hổ, hắn tại chỗ muốn cùng Tần Dĩ Hằng làm tình.
Đương nhiên, hắn nhịn xuống.
Chương Khải nghe được liền ngây người, chờ Sở Nghĩa nói xong, mới hiểu được đem bánh quy nuốt xuống .
Chương Khải: "Hai người thật là vợ chồng mới kết hôn?"
Sở Nghĩa: "Thật."
Chương Khải: "Hai người thật sự hôm trước mới ở chung?"
Sở Nghĩa: "Thật."
Chương Khải: "Hai người thật sự kết hôn mới lần thứ hai gặp mặt?"
Sở Nghĩa: "Thật."
Chương Khải: "Tần Dĩ Hằng quá biết đi."
Không riêng gì đưa quần áo, không riêng gì đoạn lời nói này của Sở Nghĩa , còn có sau khi đưa xong quần áo , là Chương Khải chính mắt thấy bọn họ nói chuyện.
Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa ngay lúc đó đối diện nhau, một cái tràn ngập sủng nịch, một cái tràn ngập tình yêu.
Đây là đang nói tình yêu đi?
"Sở Nghĩa," Chương Khải lời nói thấm thía: "Tớ tự đáy lòng chúc mừng cậu."
Sở Nghĩa cười đến rất vui vẻ: "Cảm ơn."
"Cho nên," Chương Khải chuyển để tài lập tức, đột nhiên hỏi: "Anh ấy sống thế nào?"
Sở Nghĩa: "......"
Chương Khải cười rộ lên: "Đừng thẹn thùng , tuy rằng ngày đó cậu uống say, nhưng ít nhiều cũng nhớ đi."
Sở Nghĩa dừng một chút.
"Ách......"
Sự thật là......
Sở Nghĩa: "Chúng ta mấy ngày nay cũng, thường xuyên...... Cái kia."
Chương Khải là người thông minh, lập tức liền nghe hiểu, đồng thời phát ra một tiếng: "Oa nga."
Chương Khải: "Cho nên sống thế nào?