Bên trong phòng thi: "Được rồi, tất cả đem điện thoại cất vào trong túi, trên mặt bàn ngoài trừ bút thì không cần bất cứ vật gì, nếu bị tôi phát hiện có người dùng điện thoại hoặc tai nghe, lần thi này coi như không đạt tiêu chuẩn, kì thi cuối kì thành tích 10%, nếu muốn qua kì thi..." Lão sư trên bục giảng hai tay ôm chồng bài thi nửa uy hiếp nửa cảnh cáo vì kì thi này rất quan trọng.
Đa số học sinh đều ngoan ngoãn nghe lời lão sư, đem điện thoại, tai nghe cất vào túi còn Thẩm Miên ngồi ở phía sau chỉ chỉnh chế độ im lặng rồi đặt điện thoại trong hộc bàn.
Sở dĩ Thẩm Miên làm như vậy, không phải nàng muốn gian lận mà bởi vì 10 phút trước khi vào thi trùng hợp là thời gian Tạ Kiều Ngữ nghỉ ngơi, nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội được nói chuyện phiếm với Tạ Kiều Ngữ.
Không có cách nào, gần đây Tạ Kiều Ngữ rất bận rộn. Bận đến mức không có thời gian đến nhà Thẩm Miên gặp Lương Mẫn Trân và Thẩm Thiên Vinh.
Rõ ràng trước đó Tạ Kiều Ngữ muốn dùng thân phận bạn gái đến gặp trưởng bối, nhưng không ngờ kéo rồi lại kéo, kéo dài đến hiện tại.
Lão sư trên bục giảng vẫn đang nói những việc cần lưu ý, còn Thẩm Miên thì đang đợi Tạ Kiều Ngữ trả lời tin nhắn, nàng cảm thấy thời gian chờ đợi thật nhàm chán.
Ngón tay mảnh khảnh chuyển động cây bút trong tay, linh hoạt đong đưa tạo ra đường cong thật đẹp mắt, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại khi thấy có tin nhắn đến nàng mới dừng động tác.
Thẩm Miên cúi đầu xem tin nhắn của Tạ Kiều Ngữ: [ Không phải hôm nay có kì thi sao? Như thế nào lại rảnh rỗi nhắn tin cho chị đây? / Mỉm cười ]
Thẩm Miên nhìn mặt cười phía sau nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhướn mắt nhìn lên thấy lão sư đang truyền bài thi, vội vàng gửi tin nhắn: [ Lão sư vừa thông báo quy định, bây giờ đang phát bài thi ]
Sau khi click gửi đi, Thẩm Miên nghĩ nghĩ lại gửi thêm một tin nhắn: [ Chỉ cần có thể cùng chị trò chuyện, em không quan tâm có thi hay không! Hơn nữa mấy ngày nay chị rất bận, chỉ có thời gian này mới rảnh xem điện thoại mà thôi, nên em phải tranh thủ nói với chị 'Em nhớ chị' ]
Thời điểm Thẩm Miên chờ tin nhắn, nàng ngẩng đầu lên phát hiện bài thi đã được truyền gần tới vị trí mình, ngay khi cúi đầu đã thấy tin nhắn: [ Chị cũng nhớ em / Mỉm cười / Hoa hồng. ]
Thẩm Miên nhìn hai biểu tượng, khóe miệng lập tức giương lên.
Đang nghĩ nên nói gì tiếp theo thì bài thi được truyền đến. Thẩm Miên bỏ điện thoại vào hộc bàn, nàng nhận lấy bài thi, sau khi điền xong tên thì đưa mắt tìm vị trí lão sư, cẩn thận thò tay lấy điện thoại ra.
Liếc mắt thấy điện thoại có tin nhắn mới: [ Em cần tập trung làm bài thi. Nếu được giữa trưa chị tìm em cùng nhau ăn cơm trưa, chốc nữa chị nhắn tin cho em. Thi tốt / Mỉm cười / Cố lên. ]
Biết Tạ Kiều Ngữ muốn tìm mình ăn cơm, Thẩm Miên nhịn không được bật cười nhỏ. Nhưng nhìn thấy biểu tượng cuối tin nhắn, rốt cuộc Thẩm Miên không khống chế được hoang mang trong lòng, trước đây hai người nhắn tin chưa bao giờ có những biểu tượng này, nàng muốn hỏi sao đột nhiên Tạ Kiều Ngữ thay đổi như vậy, có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Thẩm Miên chưa kịp hỏi đã phải cất điện thoại vì thấy lão sư đang bước tới, lúc này đành phải bỏ thắc mắc qua một bên, bắt đầu nghiêm túc làm bài thi.
- ---
Đột nhiên Tạ Kiều Ngữ thay đổi, thường xuyên thêm biểu tượng vào tin nhắn là vì cô chịu ảnh hưởng của bác sĩ Vu.
Không biết từ khi nào, trong bệnh viện có tin đồn Tạ Kiều Ngữ không phải độc thân, mà đã có đối tượng.
Tin tức truyền ra làm các bác sĩ nam độc thân thương tâm, các hộ sĩ âm thầm thảo luận nam nhân thế nào có thể được Tạ Kiều Ngữ quan tâm.
Mà bác sĩ Vu được đông đảo người có lòng tò mò đẩy ra làm đại biểu, thay mặt bọn họ hỏi Tạ Kiều Ngữ có phải đang yêu đương hay không? Có phải bọn họ không còn cơ hội ôm mỹ nhân về nhà hay không?
Nghe bác sĩ Vu hỏi chuyện, Tạ Kiều Ngữ bình đạm cười: "Bác sĩ Vu, quả thật tôi đã có đối tượng."
Bác sĩ Vu là nữ khoảng 50 tuổi, thường ngày luôn xem Tạ Kiều Ngữ và mình cùng lứa tuổi, quan tâm chăm sóc Tạ Kiều Ngữ, còn Tạ Kiều Ngữ rất tôn kính.
Nghe Tạ Kiều Ngữ trả lời, bác sĩ Vu chắp tay sau lưng cười hỏi: "Chuyện khi nào? Sao chưa nghe em nhắc đến? Nếu không phải mọi người nói em có đối tượng, chị cũng không biết. Khi nào giới thiệu với mọi người đây?"
Tạ Kiều Ngữ đáp lại đúng sự thật. Vấn đề cuối cùng cô phải hỏi Thẩm Miên mới trả lời được.
Hai người hàn huyên vài câu, đột nhiên bác sĩ Vu lên tiếng hỏi: "Nga, đúng rồi, có phải em và người ấy cãi nhau không?"
Tạ Kiều Ngữ không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu: "Không có."
Bác sĩ Vu gật đầu: "Không có là tốt, không có là tốt."
Sau đó bác sĩ Vu cười ha ha, nói: "Em biết tiểu Lưu phòng cách vách không? Không phải em ấy cũng có đối tượng sao, vừa rồi mới tâm sự cùng chị, em ấy và đối tượng giận dỗi, em biết vì sao không?"
Bác sĩ Vu hỏi xong cũng biết Tạ Kiều Ngữ không có hứng thú với những chuyện thế này, cũng không chờ Tạ Kiều Ngữ đáp lời, bản thân tự hỏi tự đáp: "Vì khi bạn trai em ấy nhắn tin với người khác có dùng biểu tượng mặt cười, nhưng không bao giờ dùng với em ấy. Em ấy nói bạn trai không yêu mình, vì vậy hai người cãi nhau rồi giận dỗi."
"Biểu tượng chỉ có những người tuổi nhỏ mới sử dụng, sao phải vì nó mà cãi nhau? Vậy sau này kết hôn, vì những chuyện trong sinh hoạt, con cái, củi gạo mắm muối... Chẳng phải có thể đánh nhau sao?"
Bác sĩ Vu nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Tạ Kiều Ngữ hỏi: "Tiểu Tạ à, đối tượng của em lớn hơn hay nhỏ hơn em?"
Tạ Kiều Ngữ ngẩng đầu nói: "Nhỏ hơn em."
"Nhỏ hơn em?!"
Bác sĩ Vu cảm thấy kinh ngạc, nói tiếp: "Chị tưởng em sẽ tìm người lớn hơn. Thấy dáng vẻ em thường ngày, chị không bao giờ nghĩ đối tượng của em nhỏ hơn... À, chị hiểu rồi, có phải hắn thành thục hơn tuổi hay không?"
Tạ Kiều Ngữ ngẫm nghĩ cách cư xử của Thẩm Miên, cười nói: "Ân, rất thành thục."
Bác sĩ Vu thấy hỏi gì Tạ Kiều Ngữ cũng trả lời, cười nói: "Thành thục là tốt, biết phải thương em như thế nào."
Bác sĩ nói tới đây thì có bệnh nhận tìm nàng xem bệnh, nhanh chóng tạm biệt Tạ Kiều Ngữ trở về phòng khám của mình.
Đúng lúc này, Thẩm Miên gửi tin nhắn đến. Tạ Kiều Ngữ nhanh chóng trả lời, cô nhớ lại nguyên nhân Tiểu Lưu cãi nhau với người yêu.
Tuy Thẩm Miên hiểu chuyện, thành thục nhưng thực tế nàng chỉ là tiểu nha đầu hơn hai mươi tuổi, nói không chừng sẽ để ý chuyện nhỏ thế này.
Ngày thường cô đã xem nhẹ, cũng may hôm nay chú ý tới.
Tạ Kiều Ngữ nghĩ nghĩ, mỗi một tin nhắn sẽ thêm biểu tượng thể hiện cảm xúc phía sau. Mỉm cười là bản thân cô đang cười, hoa hồng đại biểu cho tình yêu nồng đậm...
Tạ Kiều Ngữ gửi tin nhắn cổ vũ cho Thẩm Miên xong, người bệnh tiếp theo cũng vừa lúc ngồi xuống.
Tạ Kiều Ngữ ngẩng đầu, thấy người bệnh rất quen mắt.
Lý Vãn Vãn đoan chính, tư thái ưu nhã ngồi trên ghế bệnh nhân, mắt nhìn thẳng Tạ Kiều Ngữ. Từ ngoài vô trong đều chứng tỏ mình là người không dễ chọc.
Tạ Kiều Ngữ không để ý địch ý trong mắt Lý Vãn Vãn, hỏi: "Lý tiểu thư? Cô thấy không khỏe chỗ nào?"
"Hôm nay tôi tới không phải xem bệnh." Lý Vãn Vẫn hất hất cằm, nói trắng ra: "Tạ tiểu thư, tôi xin cô năm phút, có một số chuyện cần nói với cô."
Vừa dứt lời, Lý Vãn Vãn lại nói tiếp: "Tôi đăng ký và chờ đến lượt mới vào đây, cho nên cô không thể đuổi tôi."
Hai tay Tạ Kiều Ngữ giao nhau đặt trên mặt bàn, khóe miệng cong lên, gật đầu: "Lý tiểu thư, cô muốn nói gì thì nói đi."
Lý Vãn Vãn nói một đống vấn đề, nhưng tổng kết chỉ có 3 câu:
"Tôi thích Thẩm Miên."
"Tôi tin nếu Thẩm Miên biết tôi thích nàng, nhất định nàng cũng sẽ thích tôi!"
"Tôi chính thức tuyên chiến với cô, muốn cạnh tranh công bằng."
Vốn dĩ trên mặt Tạ Kiều Ngữ vẫn còn treo nụ cười lễ phép nhưng nghe Lý Vãn Vãn nói xong thì mọi thứ biến mất.
Tạ Kiều Ngữ cười chế nhạo, đột nhiên cô cảm thấy Lý Vãn Vãn là tiểu Lưu cách vách rất ấu trĩ.
Cô nên nói Lý Vãn Vãn lấy đâu ra tự tin như vậy? Hay nói nàng sẽ không có cơ hội?
"Lý tiểu thư, xin cho tôi nói vài lời." Âm thanh Tạ Kiều Ngữ mát lạnh nói: "Tiểu Miên là của tôi."
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn sáng lên, có người gửi tin nhắn cho cô.
Tạ Kiều Ngữ vừa cầm điện thoại lên xem, vừa nói với Lỹ Vãn Vãn: "Hơn nữa mãi mãi cô sẽ không có khả năng cướp em ấy khỏi tôi, bởi vì..."
Tạ Kiều Ngữ giơ điện thoại trước mặt Lý Vãn Vãn, chậm rãi nói: "Nàng yêu tôi."
Thời điểm nói ba chữ này đáy mắt Tạ Kiều Ngữ như sắp tràn ra tình yêu và hạnh phúc.
Lý Vãn Vãn bị khí thế của Tạ Kiều Ngữ áp đảo, mở to mắt nhìn chằm chằm điện thoại trước mặt.
Trên màn hình chính là lịch sử trò chuyện của Tạ Kiều Ngữ và Thẩm Miên và cả nội dung tin nhắn vừa tới: [ Yêu chị / Tình yêu. ]
Tức khắc Lý Vãn Vãn nhớ lại tương tác giữa cô và Thẩm Miên, khi cô chuyển trả lại tiền khách sạn cho Thẩm Miên nàng chỉ phản hồi một câu: [ Nhận được. ]
Đó là tin nhắn duy nhất giữa hai người.
Mặc kệ cô gửi bao nhiêu tin nhắn cho Thẩm Miên, nàng cũng không trả lời.
Tạ Kiều Ngữ thu hồi điện thoại, âm thanh khôi phục đạm nhiên: "Lý tiểu thư, không có chuyện gì thì mời rời đi, tiếp theo còn rất nhiều bệnh nhân có nhu cầu chân chính xem bệnh."
Lý Vãn Vãn không có ý rời đi, lạnh giọng hỏi: "Tạ Kiều Ngữ cô cố ý cho tôi xem lịch sử trò chuyện giữa hai người đúng không?"
Tạ Kiều Ngữ trả lời tin nhắn cho Thẩm Miên, hỏi nàng tại sao còn chưa thi. Nghe Lý Vãn Vãn hỏi chuyện Tạ Kiều Ngữ chỉ liếc mắt nhìn một chút, gật đầu nói: "Ân."
Lý Vãn Vãn nhíu mày hỏi: "Tại sao?"
Lý Vãn Vãn cho rằng Tạ Kiều Ngữ không phải người như vậy, cho rằng cô sẽ dùng thái độ ôn nhu thuyết phục mình, không phải dùng Thẩm Miên để kích thích.
Tầm mắt Tạ Kiều Ngữ dời khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lý Vãn Vãn, ý cười trong mắt biến thành âm lãnh, thấp giọng nói: "Bởi vì người cô thích là bạn gái của tôi."
Trước đó Tạ Kiều Ngữ mỉm cười bắt tay với Lý Vãn Vãn là vì Thẩm Miên có măt, hiện tại chỉ có hai người, nên Tạ Kiều Ngữ không cần phải ngụy trang hiền lành như lần đầu gặp mặt.
Chỉ cần vấn đề liên quan đến Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ không còn là Tạ Kiều Ngữ.