Hai người ở đấy nhất định ước hẹn, nơi xa vẫn tiếp tục truyền đến tiếng hét thảm thiết. Thẩm Miên đánh giá thời gian, đúng như Thẩm Tri Hành nói không vượt qua ba phút.
Tạ Kiều Ngữ nhìn chân bị thương của Thẩm Miên: “Bề ngoài sưng tấy, nhưng để ngừa vạn nhất, lát nữa phải đến bệnh viện chụp xương.”
Theo bản năng Thẩm Miên lên tiếng: “Em cảm thấy chỉ cần nằm trên giường vài ngày là tốt rồi.” Đời trước bệnh viện để lại ấn tượng không tốt trong lòng Thẩm Miên, hiện tại đối với nó nàng hoàn toàn kháng cự.
Trùng hợp Thẩm Tri Hành rèn luyện xong đi tới, lạnh lùng: “Nghe bác sĩ Tạ nói là tốt nhất.”
Thắng không nổi lực uy hiếp của Thẩm Tri Hành, Thẩm Miên bất đắc dĩ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Đột nhiên Thẩm Miên nghĩ tới một việc: “Đúng rồi, anh không nói chuyện em bị bắt cóc với ba mẹ chứ?” Hiện tại Thẩm Miên đặc biệt sợ ba Thẩm mẹ Thẩm bị kích thích, sợ giống đời trước hai người đổ bệnh phải vào viện.
Thẩm Tri Hành lắc đầu: “Không có!”
Tạ Kiều Ngữ điện tới đột ngột, hơn nữa còn xác định đã biết được vị trí của Thẩm Miên nên Thẩm Tri Hành nói với Thẩm Thiên Vinh công ty có việc rồi nhanh chóng ra ngoài, cho nên ba Thẩm mẹ Thẩm không biết chuyện xảy ra với con gái cưng.
Thẩm Miên thở phào nhẹ nhỏm: “Vậy là tốt rồi, nếu chuyện này làm ba mẹ già lo lắng thì rất tội lỗi.”
Thẩm Tri Hành nghe cách em gái dùng từ, giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu nàng: “Còn biết nghĩ tới vấn đề này? Ngay cả anh thiếu chút cũng bị em hù chết.”
“Sự việc phát sinh đột ngột!” Thẩm Miên son sắt nói: “Em thề không có lần sau!”
Bị lời của Thẩm Miên làm câm nín, Thẩm Tri Hành câm nín. Sao em gái hắn lại vô tâm vô phế như vậy a! Người khác bị bắt cóc thì sợ đến mức hoa lê dính hạt mưa, còn nàng lại có tâm tình nói giỡn.
Tạ Kiều Ngữ nhìn Thẩm Miên sau khi bị bắt cóc vẫn tươi cười ấm áp, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Khi ba người nói chuyện thì tên đại ca và tên tiểu đệ bị áp giải tới. Thẩm Miên tập trung nhìn kỹ, mặt bọn họ trắng nõn sạch sẽ, chỉ dính một ít bùn đất, nhưng nhìn dáng đi khập khiễng nàng mới hiểu, chốc nữa phải đưa người tới đồn cảnh sát cho nên… Không đánh vào mặt.
Thẩm Miên nhìn Thẩm Tri Hành giơ ngón tay cái, không tiếng động khen anh trai thông minh.
Thẩm Tri Hành: “…”
Tạ Kiều Ngữ nhìn sau xe, quay đầu nói với Thẩm Tri Hành: “Thẩm tiên sinh, tôi mượn người của tiên sinh một lúc được không?” Cô chuẩn bị đem hai tên bắt cóc đến 15 Trung Cát Lộ, nơi đó ngoại trừ Tạ Trị còn có cảnh sát.
Tạ Trị lại bày mưu gây hại Tạ Kiều Ngữ lần nữa, sở dĩ trước đó cô không truy cứu là vì Tạ Dương Tranh lấy tình thân tới cầu xin. Nhưng hôm nay, Tạ Kiều Ngữ quyết định cho dù ai ra mặt cô cũng không mềm lòng.
Nghe Tạ Kiều Ngữ nói, Thẩm Tri Hành chưa mở miệng thì Thẩm Miên đã vỗ ngực nói: “Chị Kiều Ngữ, em với anh 2 đi với chị, em muốn làm nhân chứng!”
Thẩm Miên nói xong, hai người trăm miệng một lời từ chối: “Không được!”
Thẩm Tri Hành đen mặt: “Em phải đi bệnh viện ngay.”
Tạ Kiều Ngữ giơ tay xoa đầu Thẩm Miên, nhẹ giọng nói: “Sau khi cảnh sát lập án sẽ tìm em hỏi chuyện. Hiện giờ em cứ tới bệnh viện, ngoan ngoãn ở yên đến khi chân lành hẳn mới được!” Ngữ khí giống như đang an ủi tiểu bằng hữu ở nhà trẻ.
Đạo lý nàng đều hiểu. Nhưng mà…
Thẩm Miên nhìn về phía Thẩm Tri Hành, âm điệu nghiêm túc: “Vậy anh phải đi chung với chị Kiều Ngữ, vạn nhất người khác khi dễ chị ấy vì thấy chị ấy là nữ nhân nhu nhược thì biết làm sao? Anh đi cùng đi, thay em chống lưng cho chị Kiều Ngữ!”
Không chờ Thẩm Tri Hành mở miệng, Tạ Kiều Ngữ lên tiếng từ chối: “Chị tự đi là tốt rồi, đối phó với loại người như Tạ Trị không cần phiền tới Thẩm tiên sinh.”
Nói xong Tạ Kiều Ngữ nhìn về phía Thẩm Miên, gằng từng chữ chắc chắn: “Chị sẽ cho em một công đạo.”
Bốn mắt đối diện, Thẩm Miên nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Tạ Kiều Ngữ, chỉ cảm thấy bầu trời đầy sao còn ảm đảm hơn cô.
Tạ Kiều Ngữ dẫn người đi tìm Tạ Trị, còn Thẩm Tri Hành chở Thẩm Miên tới bệnh viện. Nhưng vừa tới cổng, Thẩm Miên đã đuổi Thẩm Tri Hành đi tìm Tạ Kiều Ngữ.
Nhìn Thẩm Miên giơ cao một chân nhảy nhót chứng tỏ bản thân có thể tự mình tìm bác sĩ làm kiểm tra, đầu Thẩm Tri Hành ẩn ẩn đau. Thấy em gái sắp té ngã lập tức tiến tới đỡ lấy, trầm giọng nói: “Không cần anh đi, có Mộc Diệp ở đó giúp Tạ tiểu thư.” Hơn nữa, cho dù Mộc Diệp không có mặt, với bản lĩnh của Tạ Kiều Ngữ làm sao bị khi dễ!
Nhưng đứa em gái này quá ngốc! Thẩm Tri Hành thật sợ có một ngày bản thân bị em gái bán đi mà còn phải giúp nàng đếm tiền. Nhìn Thẩm Miên, trong lòng Thẩm Tri Hành có chút hụt hẫng. Tại sao hắn luôn cảm thấy em gái quan tâm Tạ Kiều Ngữ quá mức?
Nghe có Mộc Diệp, lúc này Thẩm Miên mới dừng lại động tác nhảy nhót một chân, dựa vào Thẩm Tri Hành nói: “Nga, anh Diệp ở chỗ chị Kiều Ngữ là tốt rồi! Em lại quên anh ấy.”
Thẩm Tri Hành: “Bây giờ có thể ngoan ngoãn đi kiểm tra chưa?”
Thẩm Miên gật đầu: “Đương nhiên!” Thực nghiệm vừa rồi quả thật có chút khó khăn.
Hơn nửa đêm, bác sĩ đã tan tầm. Cũng may Thẩm Tri Hành quen biết rộng rãi, một cuộc điện thoại liền có người quen đến ngay, nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Thẩm Miên, kết quả cũng mau chóng ra. Xương không có vấn đề, chỉ tổn thương dây chằng, không vận động quá sức, vết thương sẽ từ từ hồi phục.
Sau khi nhìn kết quả, rốt cuộc tâm Thẩm Tri Hành cũng thả xuống.
Thẩm gia.
Thẩm Thiên Vinh, Lương Mẫn Trân còn có dì Vương đều ngồi ở phòng khách chờ Thẩm Tri Hành và Thẩm Miên.
Tiệc sinh nhật bắt đầu cũng không thấy hai người, một thì nói công ty có việc, người còn lại ra ngoài chưa về, gọi điện không ai nghe máy. Bây giờ buổi tiệc kết thúc, hai người vẫn chưa về, nên mọi người trong nhà rất lo lắng.
Ngay khi dì Vương khuyên hai người lên phòng ngủ còn mình tiếp tục chờ thì ngoài sân truyền vào tiếng vang. Mấy người vội vàng bước ra xem liền thấy Thẩm Tri hành cõng Thẩm Miên đi vào, một chân Thẩm Miên còn không mang giày.
Lương Mẫn Trân đang muốn lên tiếng quở trách, ánh mắt lại thấy cổ chân con gái sưng đỏ, bà bước nhanh tiến lại gần hơn phát hiện Thẩm Miên ngủ rồi.
Lương Mẫn Trân đành chuyển qua Thẩm Tri Hành, nhỏ giọng đau lòng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Cổ chân Tiểu Miên sao sưng thành cái dạng này?”
Trên đường từ bệnh viện về nhà, hai người đã thống nhất phải nói với ba mẹ như thế nào!
Nghe Lương Mẫn Trân hỏi, Thẩm Tri Hành trả lời: “Không cẩn thận té trên đường, con chở em đi bệnh viện làm kiểm tra nên không về kịp.”
“Lớn thế này mà không cẩn thận!” Thẩm Thiên Vinh cũng bước qua: “Không tổn thương xương cốt chứ?”
“Không có, tịnh dưỡng mấy ngày là được!” Thẩm Tri hành nói xong vòng tay ra sau ôm chặt Thẩm Miên, một tay lấy kết quả kiểm tra trong túi đưa cho Thẩm Thiên Vinh.
Thẩm Thiên Vinh mở ra xem, xác thật không có việc gì lớn, liền thúc giục nói: “Được rồi, mau đưa em gái về phòng để con bé ngủ một giấc thoải mái.”
Thẩm Tri Hành: “Ân!”
Dì Vương đổi áo ngủ cho Thẩm Miên, thời điểm thay quần áo phát hiện trên người nàng còn có những vết bầm tím khác, tức khắc đau lòng, té ngã sao lại bị thương nhiều chỗ thế này? Đành lắc đầu lấy thuốc sức cho nàng rồi trở về phòng ngủ.
Tuy Thẩm Miên ngủ rồi nhưng không yên ổn, bởi vì mỗi lần nàng trở mình hay chăn cuộn lại đè lên thì đau đớn ở cổ chân đánh thức nàng.
Một lần bị đau đớn làm tỉnh giấc, ngay khi trở mình điều chỉnh tư thế, đau đớn giảm bớt, Thẩm Miên mơ hồ sắp ngủ lại thì cảm nhận một trận lạnh lẽo đánh úp, nàng mở to mắt, thấy có người ngồi ở mép giường, đèn ngủ lờ mờ nên không nhìn rõ mặt.
Người nọ thấy Thẩm Miên tỉnh, giơ tay thay nàng điều chỉnh góc chăn, ôn nhu nói: “Xin lỗi, không phải mẹ cố ý đánh thức con. Nhưng nghe nói dùng đá đắp sẽ mau lành, đồng thời giảm bớt đau nhức.”
Thẩm Miên nghe giọng Lương Mẫn Trân, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị thổi bay. Chống giường ngồi dậy, cầm di động nhìn thời gian, hỏi: “Mẹ, bây giờ đã rạng sáng sao mẹ vẫn chưa ngủ?”
Lương Mẫn Trân chờm túi lạnh lên cổ chân Thẩm Miên, thấp giọng nói: “Sợ con ngủ không an ổn nên qua đây xem thế nào. Quả nhiên, luôn luôn trở mình động phải vết thương, nên mẹ đi lấy đá đắp để con thoải mái sẽ ngủ ngon hơn.”
Lương Mẫn Trân nói xong, hỏi: “Thế nào? Cảm giác có hiệu quả không?”
Thẩm Miên vội vàng gật gật đầu.
Lương Mẫn Trân cười nói: “Tốt! Vậy con ngủ đi, chờ đắp 30 phút, mẹ sẽ trở về phòng ngủ.” Thanh âm Lương Mẫn Trân cực kỳ ôn nhu, cái này làm mũi Thẩm Miên đau xót.
Ngay khi nước mắt rơi xuống, Thẩm Miên nghĩ tới một sự kiện, xoay người mở hộc tủ đầu giường lấy cái hộp ra, hướng Lương Mẫn Trân nói: “Mẹ, tuy sinh nhật mẹ đã qua, nhưng con vẫn chưa chúc mẹ sinh nhật vui vẻ. Hơi trễ nhưng con hy vọng mẹ luôn luôn khỏe mạnh, vĩnh viễn vui vẻ.”
Một tay Lương Mẫn Trân nhận quà, một tay vuốt tóc con gái, ôn nhu nói: “Chỉ cần con vui vẻ, mẹ sẽ vĩnh viễn vui vẻ.”
Thẩm Miên nhịn không được chua xót, dùng sức ôm Lương Mẫn Trân. Ở vị trí bà không nhìn thấy, vội vàng lau nước mắt, sau đó nói nhỏ bên tai: “Mẹ, đêm nay mẹ ngủ ở phòng con đi, lâu rồi hai mẹ con chúng ta không ngủ cùng nhau.”
Lương Mẫn Trân: “Còn ba con…” Vì lo lắng cho Thẩm Miên nên đang ngủ cũng giật mình ngồi dậy đồng thời đánh thức Thẩm Thiên Vinh, ông còn đợi bà ở phòng.
Thẩm Miên cho rằng Lương Mẫn Trân sợ Thẩm Thiên Vinh ngủ một mình không được, suy nghĩ nửa ngày mới đưa ra chủ ý: “Có thể để ba qua ngủ với anh 2.”
Lương Mẫn Trân tính toán chốc lát sẽ trở về phòng nói với chồng một tiếng nhưng nghe Thẩm Miên nói lập tức sửng sốt. Sau đó hai mẹ con cùng nhau tưởng tượng cảnh Thẩm Thiên Vinh ôm gối đầu đi tìm Thẩm Tri Hành, không hẹn mà cùng nhau bật cười.
Thẩm Thiên Vinh ở bên ngoài phòng con gái chờ, cùng lúc Thẩm Tri Hành cũng có mặt vì lo lắng cho em gái, hai người bên ngoài nghe hai người bên trong nói chuyện còn lớn tiếng cười, lập tức liếc nhau nhìn nhau, bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Thẩm Thiên Vinh lê dép lê xoay người đi về phòng, khi đi ngang Thẩm Tri Hành vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm, ba sẽ không đi tìm con, về phòng ngủ sớm đi.”
Thẩm Tri Hành: “…” Hắn nên cảm thấy may mắn có phải không?