Tạ Kiều Ngữ đã thay quần áo hơn nữa cách một khoảng nên Thẩm Miên không nhận ra cô ngay lập tức. Chờ khi xác định người mình nhìn thấy là Tạ Kiều Ngữ, đã vậy ngồi đối diện lại là Lục Cảnh Thần, Thẩm Miên sững sờ tại chỗ.
Khi nghe Tạ Kiều Ngữ sẽ làm bác sĩ riêng cho Lục Cảnh Thần, trong đầu Thẩm Miên sửa soạn lại nội dung tiểu thuyết, sau đó hiểu được nguyên nhân tại sao Tạ Kiều Ngữ đồng ý với Lục Cảnh Thần. Là vì Tạ gia, nhưng chính xác hơn cũng vì chính bản thân cô.
Trong tiểu thuyết đề cập, Tạ Kiều Ngữ rời khỏi Tạ gia vài ngày thì Tạ Trị tìm tới cửa, hắn nói: “Tạ Kiều Ngữ, chị cho rằng rời khỏi Tạ gia là được? Đừng quên, chị vẫn trong hộ khẩu của ba, chỉ trước tôi một tờ.”
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, hôm nay tôi tới là muốn giúp chị. Làm một em trai tốt, tôi biết, chị rất muốn chấm dứt quan hệ với Ta gia, xóa tên mình khỏi sổ hộ khẩu, nhưng ba không đưa sổ hộ khẩu cho chị đúng không?”
“Em trai có thể giúp chị chuyện này, điều kiện rất đơn giản, Chiêu thương hội sắp được tổ chức, chị giúp em trai này có được thư đấu thầu của Lục Cảnh Thần, tôi sẽ đưa sổ hộ khẩu cho chị, thế nào? Chị biết đó, tuy ba không cho chị đụng đến sổ hộ khẩu nhưng tôi thì rất dễ dàng có được, âm thầm giúp chị hoàn thành thủ tục.”
“Không hổ là người chị tốt, em trai đây chờ tin tốt của chị.”
Tạ Kiều Ngữ đồng ý với Tạ Trị, cô tìm tới Lục Cảnh Thần, sau khi ký hợp đồng thuận lợi tiến vào Lục gia.
Ở nhà Lục Cảnh Thần nửa tháng, Tạ Kiều Ngữ dùng thời gian này làm Lục Cảnh Thần yêu cô. Đồng dạng thuận lý thành chương, Tạ Kiều Ngữ xem trộm nội dung tài liệu đấu thầu.
Cô và Tạ Trị ước định thời gian, Tạ Kiều Ngữ cung cấp thông tin và hắn cũng đưa sổ hộ khẩu Tạ Dương Tranh cho cô.
Thời điểm Chiêu thương hội tiến hành, Tạ Trị biết Tạ Kiều Ngữ và Lục Cảnh Thần ở bên nhau, tâm nhanh chóng nảy sinh kế hiểm, ngồi kế Lục Cảnh Thần, âm thầm đem chuyện Tạ Kiều Ngữ xem trộm nội dung thư đấu thần cho hắn, mục đích muốn hai người phải chia tay.
Mới đầu Lục Cảnh Thần không tin, nhưng sau khi công bố kết quả, Tạ gia chỉ xếp sau Lục gia, cách xa những tập đoàn khác rất nhiều, hắn liền tin lời Tạ Trị nói là thật.
Chẳng qua Tạ gia đưa giá đấu thuần thấp hơn Lục gia mười vạn, cũng chứng tỏ Tạ Kiều Ngữ đưa thông tin cho Tạ Trị không chút sai lệch.
Sau khi Chiêu thương hội kết thúc, cảm giác bị phản bội xâm chiếm trí óc Lục Cảnh Thần, hắn muốn tìm Tạ Kiều Ngữ hỏi rõ mọi chuyện, nhưng khi về đến nhà phát hiện Tạ Kiều Ngữ đã dọn đi. Tra vô tung ảnh.
“.…”
Hiện tại còn nửa tháng sẽ đến thời gian tổ chức Chiêu thương hội.
Chuyện này đại biểu cốt truyện bắt đầu rồi.
Nhưng kiếp trước vào thời điểm này nàng không gặp Lục Cảnh Thần và Tạ Kiều Ngữ ở nhà hàng, bởi vì sau khi Thẩm Tu đóng phim trở về, nàng đã ra ngoài cùng bạn bè tổ chức party, nào có chuyện anh em đi ăn ấm áp đến vậy.
Thẩm Miên dừng bước một lúc rồi cất bước đến chỗ Tạ Kiều Ngữ. Nàng nhất định phải ngăn cản.
Bởi vì trong nửa tháng này ngoại trừ Lục Cảnh Thần yêu Tạ Kiều Ngữ mà Tạ Kiều Ngữ cũng yêu Lục Cảnh Thần. Chẳng qua sau khi rời khỏi Lục gia, gặp lại Lục Cảnh Thần lần nữa, bản thân Tạ Kiều Ngữ mới phát hiện tình yêu tồn tại.
Tuy Thẩm Miên đã nói với Tạ Kiều Ngữ, Lục Cảnh Thần có bệnh và vị hôn thê nhưng nàng không dám bảo đảm dựa theo tình tiết câu chuyện, Tạ Kiều Ngữ có bị khống chế yêu Lục Cảnh Thần lần nữa hay không?
Ai ngờ vừa đi lại gần đã nghe Lục Cảnh Thần uy hiếp Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên cố gắng đè ép không khỏe trong cơ thể, bật thốt rồi bước nhanh hơn.
Vì tiến lại gần Lục Cảnh Thần nên thân thể khác thường làm Thẩm Miên dứt lời liền nhanh chóng nắm tay Tạ Kiều Ngữ.
Nghe giọng nói Thẩm Miên, trong nháy mắt Tạ Kiều Ngữ thu hồi lạnh lẽo nơi đáy mắt, nhu ý dâng lên hoàn toàn tương phản.
Thẩm Miên không chú ý tới, nàng nắm tay Tạ Kiều Ngữ và Tạ Kiều Ngữ cũng nắm ngược trở lại. Thậm chí khi Thẩm Miên trả lời Lục Cảnh Thần, năm ngón tay Tạ Kiều Ngữ kẽ vuốt ve trên mu bàn tay nàng.
Thời điểm cùng Lục Cảnh Thần bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Miên lại bại trận phải cúi đầu nhìn xuống vì cảm thấy tay mình ngứa ngứa.
Thẩm Miên thấp giọng gọi: “Chị Kiều Ngữ.” Trong giọng nói mang theo cầu xin và không cam lòng.
Không cam lòng chịu thua Lục Cảnh Thần, phải cúi đầu trước mặt hắn, cầu xin Tạ Kiều Ngữ đừng cào mình nữa.
Tạ Kiều Ngữ nghe xong, dừng động tác lại, trả lời: “Xin lỗi.”
Lục Cảnh Thần thu sự qua lại giữa hai người vào mắt. Đối với Thẩm Miên hắn có nghi hoặc nhiều hơn vì cảm nhận rõ ràng thái độ nàng hoàn toàn khác trước kia. Không biết từ lúc nào, mỗi lần Thẩm Miên thấy hắn sẽ gắt gỏng, lạnh lùng, không còn dính lấy ngọt ngào gọi tên hắn.
Rất nhiều lần hắn thấy tức giận trong mắt Thẩm Tri Hành khi Thẩm Miên gọi mình là ‘Anh Cảnh Thần’. Mà thứ hắn muốn nhìn thấy chính là phản ứng này của Thẩm Tri Hành nên không bao giờ từ chối Thẩm Miên gọi mình như vậy.
Lục Cảnh Thần chuyển động ly rượu đỏ trong tay, cười nhẹ một tiếng hỏi: “Như thế nào không gọi tôi là anh nữa?”
Thẩm Miên nhìn Lục Cảnh Thần, trong đầu hiện lên tình cảnh trong ngục giam đời trước. Cưỡng chế chán ghét cùng hận ý trong lòng, Thẩm Miên hỏi: “Tôi chỉ có hai người anh, đều họ Thẩm. Xin hỏi Lục thiếu gia là người nào?”
Mày Lục Cảnh Thần nhăn lại, ngay sau đó giản ra, lạnh lùng nói: “Mấy ngày không gặp, trưởng thành nhiều rồi.” Không biết Thẩm gia giáo dục thế nào, còn biết cách tranh luận.
Rõ ràng hôm qua mới gặp ở quán bar, Thẩm Miên cắn răng cười nói: “Ngài cũng già đi nhiều.”
Tạ Kiều Ngữ nghe Thẩm Miên nói lập tức phát ra tiếng cười.
Đáy mắt Lục Cảnh Thần lạnh lẽo hơn khi nhìn thấy nét mặt đầy ý cười của Tạ Kiều Ngữ.
Thẩm Miên cho người phục vụ đem ly tới, động tác tự nhiên cầm lấy bưng chai rượu đỏ trên bàn tự mình rót một ly: “Đã lâu không gặp Lục thiếu gia, tôi kính ngài một ly.”
Chờ chất lỏng trượt theo thành ly, non non phân nửa, Thẩm Miên bưng lên hướng tới chỗ Lục Cảnh Thần nói: “Kính ngài!”
Đột nhiên âm thanh Thẩm Tu từ sau lưng vang lên: “Tiểu Miên? Làm cái gì mà lâu vậy? Anh hai cũng tới rồi.”
Hình như Thẩm Miên bị âm thanh xuất hiện bất thình linh dọa đến, tay bưng ly rượu run lên, chất lỏng màu đỏ tràn ra, đổ xuống người Lục Cảnh Thần, vài giọt đỏ hiện rõ trên áo sơ mi trắng tinh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc Thẩm Miên nhanh chóng chuyển sang vui mừng. Nàng cố ý! Ai kêu tên này uy hiếp Tạ Kiều Ngữ, nàng đành dùng biện pháp nho nhỏ trả đũa.
Bởi vì chỗ ngoặt, Thẩm Tu không nhìn thấy Lục Cảnh Thần và Tạ Kiều Ngữ, chỉ thấy Thẩm Miên đứng cạnh bàn ai đó. Chờ khi đến bên cạnh em gái, mới chú ý tới hai người khác.
Nhưng điều đầu tiên Thẩm Tu nhìn thấy là Thẩm Miên nắm tay Tạ Kiều Ngữ: “Tạ lão sư?”
Theo sau mới liếc mắt nhìn người đối diện Tạ Kiều Ngữ, kinh ngạc nói: “Sao Lục đại thiếu gia cũng ở đây?”
“Thì ra khách hàng mà Tạ lão sư đề cập chính là Lục đại thiếu gia.” Thẩm Tu tấm tắc một tiếng, rất nhanh thấy vết bẩn trên áo Lục Cảnh Thần, còn có ly rượu trong tay Thẩm Miên.
Dùng gót chân cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tu tiến lên một bước, đem Thẩm Miên chắn phía sau, thuận tiện lấy ly rượu trong tay nàng uống cạn một hơi mới nói với Lục Cảnh Thần: “Nhưng quần áo Lục đại thiếu gia sao lại thế này? Ăm mặc như vậy mà cùng Tạ lão sư của chúng tôi gặp mặt bàn bạc? Hình như có chỗ không tôn trọng người khác a.”
Lục Cảnh Thần nhìn Thẩm Miên lại nhìn ly rượu trong tay Thẩm Tu.
Thẩm Tu làm bộ không thấy ánh mắt qua lại của Lục Cảnh Thần, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, híp mắt bình luận: “Rượu này không tồi, Lục đại thiếu gia uống nhiều một chút.” Thời điểm nói chuyện, trong mắt không hề có ý cười.
Sau đó lại làm như tiếc nuối, thở dài một hơi: “Nếu không phải anh em chúng tôi họp mặt liên hoan, nhất định sẽ bồi Lục đại thiếu gia uống một bữa thỏa thích, thật đáng tiếc.”
Thẩm Tu bỏ ly xuống, đế ly vang chạm mặt bàn phát ra tiếng vang thăm thúy, có thể thấy Thẩm Tu dùng lực khá lớn: “Lục đại thiếu gia, Tạ lão sư, tôi dẫn em gái đi trước, anh chúng tôi đã đến.”
Thẩm Tu nhanh chóng kéo tay Thẩm Miên xoay người rời đi.
Tạ Kiều Ngữ nhìn mặt Lục Cảnh Thần vững vàng, cô cũng giống Thẩm Tu, trên mặt chỉ là lạnh lùng: “Ngượng ngùng Lục tiên sinh, hôm nay tới đây thôi, tôi đi trước.”
Không chờ Lục Cảnh Thần gật đầu, Tạ Kiều Ngữ cầm túi đứng dậy đi ra ngoài. Chẳng qua chưa được vài bước đã nhìn thấy Thẩm Miên chờ cô ở đằng xa.
Tạ Kiều Ngữ đi lại gần Thẩm Miên, giơ tay giúp nàng chỉnh tóc mái, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại đứng đây?”
“Muốn nhìn xem chị Kiều Ngữ có đi hay không?” Thẩm Miên sợ mình quấy rấy không thành công, không phá vỡ buổi ‘Hẹn hò’ giữa Lục Cảnh Thần và Tạ Kiều Ngữ.
“Bây giờ đã thấy rồi, còn không mau đi tìm hai người anh?”
“Vậy còn chị?”
“Tôi?” Tạ Kiều Ngữ cười nói: “Về nhà.”
Thẩm Miên nghĩ chuyện Tạ Kiều Ngữ có thể thích anh mình, đột nhiên linh quang chợt lóe muốn làm Nguyệt Lão. Vội vàng giữ chặt tay Tạ Kiều Ngữ, sốt ruột nói: “Đừng về nha, ăn cơm với em đi.”
“Anh em Thẩm gia tụ họp, tôi không tiện quấy rầy.” Thẩm Miên thịnh tình mời, Tạ Kiều Ngữ không tiện từ chối, nói tiếp: “Không bằng tôi theo Tiểu Miên chào hỏi một tiếng thế nào?”
“Được a.” Thẩm Miên gật đầu, chỉ cần để Tạ Kiều Ngữ gặp Thẩm Tri Hành là ổn. Chuyện cảm tình, nước chảy thành sông, nàng sẽ chậm rãi tác hợp.
Thẩm Miên cùng Tạ Kiều Ngữ đi đến chỗ ngồi vừa vặn chạm mặt Thẩm Tri Hành.
Sợ ảnh hưởng lối đi của những người xung quanh, Thẩm Miên phất phất tay với Thẩm Tri Hành thấp giọng kêu: “Anh!”
Thẩm Tri Hành gật đầu với Thẩm Miên, sau đó nhìn Tạ Kiều Ngữ: “Tạ tiểu thư!”
Thẩm Miên thấy Thẩm Tri Hành cười nói, ngày thường anh hai không dễ dàng chào hỏi nữ tử khác, bây giờ nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ liền chủ động, chuyện này làm Thẩm Miên hưng phấn vô cùng.
“Đã quên lâu như vậy, còn gọi Tạ tiểu thư cái gì, cứ gọi Kiều Ngữ là được.” Thẩm Miên nói xong, quay đầu hỏi Tạ Kiều Ngữ: “Chị nói đúng không? Chị Kiều Ngữ.”
Thẩm Tu: “Không lớn không nhỏ.”
Thẩm Tri Hành không để ý Thẩm Miên, vẫn nhìn Tạ Kiều Ngữ hỏi: “Tạ tiểu thư cũng ở đây?”
Tạ Kiều Ngữ: “Tôi ăn cơm với khách.”
Thẩm Tri Hành: “Ăn xong rồi?”
Tạ Kiều Ngữ: “Đúng vậy.”
Thẩm Miên: “Vẫn chưa ăn!”
Thẩm Tri Hành:?
Thẩm Miên: “Em thấy, đồ ăn trước mặt chị Kiều Ngữ vẫn còn nguyên, khẳng định chị ấy chưa đụng tới. Anh, mời chị Kiều Ngữ ăn cùng chúng ta, thế nào?”
Thẩm Tri Hành gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn Thẩm Tu không nói gì.
Thẩm Miên nhìn Thẩm Tu, không rõ người này vừa rồi rất cơ trí giúp nàng đối phó Lục Cảnh Thần mà hiện tại không có nhãn lực như thế: “Anh ba, anh không thể có phong độ thân sĩ một chút sao?”
Thẩm Tu: “Anh chỉ suy nghĩ, em có nên hỏi ý kiến của Tạ lão sư hay không?”
Vừa nãy hắn nghe được nội dung nói chuyện giữa Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ. Rõ ràng Tạ Kiều Ngữ hiểu chuyện hơn đứa em gái ngốc của hắn, biết người ngoài không tiện tham dự cuộc tụ họp gia đình người khác.
Tạ Kiều Ngữ hơi hơi mỉm cười: “Tôi chỉ qua đây chào hỏi một tiếng, bây giờ chuẩn bị đi rồi.”