Bởi vì nghe Tạ Kiều Ngữ làm bác sĩ riêng cho Lục Cảnh Thần, nên giờ học tiếp theo Thẩm Miên không cách nào tập trung được. Khi Tạ Kiều Ngữ giảng bài hay hỏi đáp, nàng chỉ lung tung gật đầu.
Mới đầu Tạ Kiều Ngữ cũng không phát hiện, nhưng nội dung giảng bài càng sâu, đầu nhỏ bên cạnh chỉ đong đưa, bày ra bộ dáng nghe hiểu, nhưng cô thấy người này rõ ràng đang thất thần. Âm thanh vang lên không ngừng, Tạ Kiều Ngữ dùng bút gõ xuống sách hai lần, hỏi: “Một thêm nhất đẳng với tam đúng không?”
“Đúng vậy.” Gật đầu trả lời xong, không quá hai giây Thẩm Miên mới ý thức không đúng, cứng đờ quay đầu nhìn người bên cạnh, liền thấy Tạ Kiều Ngữ cười như không cười nhìn mình chằm chằm.
Hôm nay Tạ Kiều Ngữ đổi mắt kính khác, khung viền vàng, hoàn toàn khác biệt, cũng làm người khác không nhìn rõ ý nghĩ chân thật nơi đáy mắt. Thẩm Miên chỉ thấy Tạ Kiều Ngữ hạ mí mắt xinh đẹp không tiếng động dò xét nàng.
Nhìn thoáng qua, Thẩm Miên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lông tơ sau cổ đều dựng thẳng, bởi vì Tạ Kiều Ngữ lúc này làm nàng có cảm giác giống hồi cao trung ăn vụng trong giờ học bị chủ nhiệm lớp bắt gặp.
Thẩm Miên thấy Tạ Kiều Ngữ càng ngày càng giống lão sư, hơn nữa dù đứng ở nơi đó vẫn khiến học sinh không dám trêu chọc người giáo viên có thâm niên này.
Tạ Kiều Ngữ đem bút trong tay đặt vào giữa quyển sách, chuyển động ghế dựa nhìn Thẩm Miên, âm thanh mát lạnh nhưng không mất ôn nhu: “Suy nghĩ cái gì?”
Trong lớp học sợ nhất điều gì? Đương nhiên là đột nhiên bị lão sư quan tâm.
Thẩm Miên mặc niệm: Nghĩ chị làm bác sĩ riêng cho Lục Cảnh Thần có thể không thích hắn hay không? Nghĩ chị có thể không ở bên cạnh Lục Cảnh Thần được không? Nghĩ hai người ở bên nhau, sau này chị sẽ trải qua thống khổ… Còn nữa, chị đừng làm bác sĩ riêng cho hắn được không?
Thẩm Miên muốn nói với Tạ Kiều Ngữ rất nhiều nhưng nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm, mọi thứ đều bị chặn ở cổ họng.
Tạ Kiều Ngữ không biết vận mệnh của mình đã được an bài tốt, cô là một người bình thường không biết cái gì.
Thẩm Miên nhấp miệng nói: “Suy nghĩ chút nữa ăn cái gì mới tốt.”
Thẩm Miên nói xong nhưng Tạ Kiều Ngữ không đáp lại, chỉ nghe nàng nói rồi mi bên trái chọn chọn.
Hai phút qua đi, chung quanh có mỗi âm thanh chuyển động của đồng hồ báo thức trên bàn.
Thẩm Miên nghĩ rằng mình nói dối thành công qua ải, ai ngờ Tạ Kiều Ngữ chậm rãi mở miệng: “Thật ra trừ bỏ tài chính, tôi còn biết một ít về tâm lý học.”
Vừa mới nói dối Thẩm Miên lập tức giơ bốn ngón tay chỉ lên trời: “Em không lừa chị!” Nói xong âm thầm vô ngữ: Sao nàng lại quên, nếu nói về sự khôn khéo thì người trước mắt không thua nam chủ Lục Cảnh Thần.
Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng cười, tự động xem nhẹ hành vi của Thẩm Miên lạy ông tôi ở bụi này: “Chỉ muốn nói Tiểu Miên, nếu có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng thì tâm sự với tôi, tôi sẽ khai sáng cho Tiểu Miên.”
Dù nàng dám nói, Tạ Kiều Ngữ cũng không tin a. Nói không chừng còn nghĩ tâm lý nàng có vấn đề, đầu óc không còn tốt.
Thẩm Miên đâu dám nói bậy, chỉ theo lời Tạ Kiều Ngữ hỏi: “ Yêu cầu được cố vấn tâm lý, phí được tính thế nào?”
Tạ Kiều Ngữ lắc đầu: “Sử dụng khóa giảng dạy tài chính được tặng hai giờ tư vấn tâm lý.”
“Tạ lão sư thật sự biết làm ăn buôn bán nha.” Thẩm Miên lễ phép hơi hơi mỉm cười: “Nhưng em chỉ suy nghĩ chốc lát chúng ta ăn cái gì.”
Tạ Kiều Ngữ đẩy gọng kính: “Như vậy bây giờ, một thêm nhất đẳng với…”
“Hai.” Thẩm Miên tranh thủ đáp.
Nhìn mặt Thẩm Miên nghiêm túc hơn, Tạ Kiều Ngữ thấp giọng cười quay ghế về vị trí cũ cầm bút lên nói: “Nghiêm túc nghe.”
Thẩm Miên gật đầu, vì phòng ngừa Tạ Kiều Ngữ xuất chiêu đem mình thành mục tiêu thí nghiệm, nàng sốc lại tinh thần.
Tạ Kiều Ngữ lại thấy Tạ Kiều Ngữ gõ đầu bút xuống bàn hai cái. Nàng để ý Tạ Kiều Ngữ có thói quen này, mỗi lần giảng đến chỗ trọng điểm, cô sẽ vô thức gõ hai cái. Thẩm Miên ngồi thẳng thân mình, nàng cho rằng Tạ Kiều Ngữ bắt đầu vào chỗ quan trọng, ngoài ý muốn nghe người bên cạnh dặn dò: “Đừng tiếp tục nghĩ lát nữa ăn cái gì.”
Thẩm Miên:……..
Hình như trong lòng Tạ Kiều Ngữ nàng là một người rất ham ăn thì phải!
- -------------
Editor: Chương này quá ngắn nên bù thêm chương cho mọi người.