Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 74: Yêu tinh vạn năm



Trên bàn đá, Khấp Huyết kiếm nằm dưới ánh mặt trời có vẻ cực kỳ vô hại, chuôi kiếm huyết ngọc ánh nhuận lộ ra khỏi bàn, dưới ánh nắng như ẩn ẩn hiện lên vầng cầu vồng, giữa chuôi kiếm hình như có một ký hiệu hình tròn nhưng quá mờ không còn thấy rõ nữa, trông có vẻ như là bị cố ý mài đi. Khối cổ bạc vốn bao bọc toàn thân lưỡi kiếm nay đã có chỗ bị tróc vỡ, lộ ra huyết ngọc bên trong.

Minh Lưu Sa vươn ra một ngón tay sờ sờ tầng cổ bạc trên thân Khấp Huyết kiếm: “Đồ, tốt.”

Huyết ngọc này vừa nhìn liền biết là vật phi phàm, nhưng cổ bạc khóa lại thân kiếm cũng không thua kém chút nào, thậm chí còn có thể áp chế được huyết sát khí, cũng không biết cổ bạc này được tạo thành từ tài liệu gì.

Tây Ngọc kề sát mặt vào thân kiếm để nhìn những hoa văn phức tạp trên đó, sau đó ngồi thẳng dậy lắc lắc đầu, chỉ nhìn một chút thôi mà nàng đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nghi hoặc hỏi, “Trên lưỡi kiếm này còn có cả trận pháp cùng phù chú ư?”

Diệp Tố liếc mắt nhìn Khấp Huyết kiếm một cái sau đó hơi ngửa đầu uống cạn chén trà: “Có, hẳn là dùng để trấn áp huyết ngọc.”

Lúc trước trong Kiếm Trủng, khi nàng cầm lấy nó đã xem qua nhưng xem không hiểu.

Bất quá nàng có thể xác định, vị luyện khí sư đó chọn một thứ tà vật thế này để làm lưỡi kiếm, sau đó lại bọc một lớp cổ bạc bên ngoài huyết ngọc, thậm chí còn hao tâm tổn sức khắc lên thân kiếm các loại phù văn pháp trận để trấn áp sát khí, chỉ vì một mục đích duy nhất.

—— để người cầm kiếm không phải chịu huyết sát khí ảnh hưởng đến.

Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Du Phục Thời bên cạnh, nếu đúng theo lời tiểu sư đệ nói, đây là kiếm của hắn, thì cũng không biết vị luyện khí sư kia nhìn thấy kiếm do chính mình luyện chế bị hắn kéo lê trên mặt đất sẽ có cảm giác gì nữa.

Tiểu sư đệ rõ ràng không phải là kiếm tu yêu kiếm như mạng.

Đương sự Du Phục Thời hiện tại không chút mảy may quan tâm gì đến cổ bạc hay tân bạc trên thân kiếm, hai tay hắn bao lấy chén trà ủ ấm xong thì muốn đổ linh trà đã lạnh xuống mặt đất rồi lại rót một chén mới.

“Đừng tập thành thói quen lãng phí.” Diệp Tố thấy thế, nhíu mày nói.

Du Phục Thời ngước mắt nhìn Diệp Tố, con ngươi đen tuyền thuần túy, cực kỳ xinh đẹp: “Trà lạnh.”

Hẳn là do cảm thấy phàm nhân này lát nữa lại muốn giáo huấn mình nên hắn vẫn thu tay lại, chuẩn bị uống sạch trà trong chén.

Diệp Tố bắt lấy cổ tay Du Phục Thời, đoạt lấy chén trà trong tay hắn, khi đụng đến ngón tay hắn thì thấy lạnh đến kinh người. Nàng không khỏi nhíu nhíu mày, trước khi đi xuống Kiếm Trủng bàn tay của hắn không có lạnh đến vậy.

Là do chạm vào Khấp Huyết kiếm sao?

Diệp Tố dùng linh hỏa đung nóng nước trà trong chén, sau đó đưa lại cho Du Phục Thời: “Được rồi này.”

Độ nóng của linh hỏa được nàng khống chế cực tốt, linh hỏa không hề thiêu cháy chén trà mà chỉ làm nước trà bên trong ấm lên mà thôi.

Du Phục Thời nhận lấy chén trà, bắt đầu chậm rãi uống trà nóng, hắn quyết định về sau nước trà cũng sẽ giao cho phàm nhân này làm ấm cho hắn.

“Đại, sư, tỷ, đệ, cũng, muốn.” Minh Lưu Sa thấy thế, lập tức đưa qua chén trà của mình, chậm rì rì muốn Diệp Tố làm ấm trà.

Diệp Tố nhìn hắn mỉm cười nói: “Đến bây giờ còn chưa khống chế được linh hỏa? Không bằng hôm nay làm ấm mấy bình trà xem như luyện tập nhé.”

Minh Lưu Sa lặng yên thu lại chén trà, nhìn trái nhìn phải: “Hôm nay linh khí dư thừa, đệ nên đi tu luyện thôi.”

Nói xong những lời này hắn liền nhanh chóng trốn đi, bộ dáng thập phần nhanh nhẹn.

Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ xem xong Khấp Huyết kiếm, cũng không nán lại lâu, sôi nổi chạy theo đi tu luyện.

Nhìn mấy sư đệ sư muội thoăn thoắt chạy đi hết, Diệp Tố không khỏi lắc đầu, mấy đứa này nếu hôm nay không bị nàng gọi đến xem Khấp Huyết kiếm thì hẳn còn đang điên cuồng tu luyện.

Khó có được hoàn cảnh tốt như hiện tại, linh khí dư thừa lại không cần lo lắng bị công kích, ba người Minh Lưu Sa cực kỳ quý trọng, không phân biệt ngày đêm không ngừng tu luyện cùng luyện khí, rất ít khi nghỉ ngơi.

Nghĩ đến đây, ý cười bên môi Diệp Tố thoáng hạ xuống, nếu Thiên Cơ Môn có linh mạch thì đã không đến mức này.

Nàng hoàn hồn, tầm mắt nhìn đến Khấp Huyết kiếm trên bàn đá, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nghiêng đầu hỏi tiểu sư đệ: “Đệ bao nhiêu tuổi rồi?”

Chỉ cần nhìn tầng cổ bạc bên ngoài Khấp Huyết kiếm cũng có thể thấy được thanh kiếm này đã được luyện chế từ rất lâu trước kia, ít nhất là trước Thần Vẫn kỳ vì cổ bạc này hoàn toàn không khớp vói bất luận tài liệu nào hiện hữu ở tu chân giới hiện tại.

Nếu Du Phục Thời thật sự là chủ nhân duy nhất của Khấp Huyết kiếm, vậy tuổi tác của hắn……

Thấy tiểu sư đệ lại giả vờ không nghe thấy, Diệp Tố nhướng mày, ngồi nhích về phía hắn, hỏi đùa: “Đệ là yêu tinh vạn năm à?”

Du Phục Thời xoay mặt lại trừng mắt nhìn phàm nhân này, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui, sau đó ở trước mặt nàng nâng tay lên che hai lỗ tai của mình lại, ý chỉ mình không nghe thấy gì hết.

Diệp Tố không nhịn được bật cười thành tiếng, lần đầu nàng thấy tiểu sư đệ bày ra biểu tình kháng cự rõ ràng đến vậy.

“Đi thôi, đi tu luyện.” Cười xong thì Diệp Tố đứng dậy, nhìn thanh kiếm trên bàn hỏi hắn, “Đệ có thể dùng kiếm không?”

Du Phục Thời không tình nguyện đứng dậy: “Biết mấy chiêu.”

Diệp Tố mắt sắc phát hiện ra khi hắn nắm lấy Khấp Huyết kiếm, thân kiếm lại thấm ra vài giọt huyết châu, cả thanh kiếm tựa hồ lộ ra hơi thở sống không còn gì luyến tiếc.

“Đi đến sân luyện kiếm đi.” Diệp Tố nói, tất cả kiếm tu Ngô Kiếm Phái đều luyện kiếm ở đó, có lúc còn có cả tỷ thí, rất thích hợp để nâng cao năng lực, thế nên Lữ Cửu cùng Dịch Huyền cơ hồ mỗi ngày đểu ở sân luyện kiếm.

……

Du Phục Thời mang theo Khấp Huyết kiếm đi qua đó, rất nhanh khiến cho rất nhiều người chú ý, đương nhiên hắn không mang theo kiếm vốn cũng đã có thể hấp dẫn được ánh mắt của mọi người.

“Diệp Tố, Du công tử, sao các người lại đến đây?” Từ Trình Ngọc vừa mới đối chiêu cùng Dịch Huyền xong, trên trán thấm ra mồ hôi mỏng, trên cánh tay còn có vài đạo vêt thương, tầm mắt hắn dừng trên Khấp Huyết kiếm đang lết trên đất, ngón tay nhịn không được giật giật.

Kiếm tu vốn coi kiếm như mạng, thật sự không nhìn được có người đối với kiếm có lệ như vậy, tuy rằng kiếm này có chút tà khí.

“Dẫn tiểu sư đệ qua đây xem một chút.” Diệp Tố đáp, trí nhớ của tiểu sư đệ không tốt lắm, không chừng phải huơ kiếm thế nào cũng quên rồi.

Từ Trình Ngọc chỉ chỉ vào một cái đài bên cạnh: “Đợi lát nữa bên đó sẽ mở lôi đài tỷ thí, Du công tử có hứng thú có thể tham gia thử xem.”

Diệp Tố gật gật đầu, nhìn lên lôi đài trước mặt, Dịch Huyền đang đối chiêu với Lữ Cửu, như suy tư gì đó nói: “Kiếm ý của ngũ sư đệ hình như có điểm biến hóa.”

“Ngay cả tiểu cô nương cũng nhìn ra sao?” Tân Thâm Chi ở gần đó bước tới, ánh mắt bắt bẻ nhìn Diệp Tố từ trên xuống dưới, sau đó thập phần tự hào nói, “Biết cái gì gọi là đoạn kiếm trọng sinh không? Lão tử đã nói là thanh kiếm mà Thiên Cơ Môn các ngươi cho……”

“Thanh kiếm đó là do đại sư phụ của Dịch Huyền chính tay luyện chế.” Diệp Tố buồn bã nói.

Tân Thẩm Chi trừng to mắt, ngạnh sinh sinh đem câu nói tiếp theo nghẹn trở lại, theo bản năng giải thích: “Kiếm khá tốt, chỉ là không quá thích hợp đồ đệ của ta mà thôi.”

Dẫn dắt Dịch Huyền đã được một thời gian, Tân Thẩm Chi đương nhiên biết rõ đồ đệ cực kỳ coi trọng sư môn của mình, không chấp nhận được có ai nói xấu Thiên Cơ Môn, cho dù nhị sư phụ là ông cũng không được.

“Trọng Minh đao là lưỡi đơn, thiếu một bên hút gió nên càng thêm trầm ổn dày nặng.” Diệp Tố ngửa đầu nhìn Dịch Huyền trên đài nói, “Rất thích hợp với đệ ấy.”

Đao này có linh, không chán ghét hay kháng cự nửa ma huyết mạch, thậm chí nguyện ý bao dung, ngoài ý muốn thích hợp với tính cách cực đoan cố chấp của Dịch Huyền.

Tân Thẩm Chi nghe xong lời này tâm tình không tồi, rất là cao hứng, ông nghiêng người nhìn sang Du Phục Thời đang biếng nhác đứng bên cạnh, hất cằm về phía một lôi đài khác: “Tiểu tử ngươi lên đó luyện kiếm, để ta nhìn xem.”

Lời này có ý muốn chỉ điểm một hai.

Trước khi Dịch Huyền bái nhập Bát Hoang Phong, ở Ngô Kiếm Phái, Tân Thẩm Chi cả ngày trừ việc đánh nhau cùng các trưởng lão, đại trưởng lão thì chưa bao giờ chỉ điểm đệ tử nào cả.

Mấy người Từ Trình Ngọc, Lữ Cửu hiện tại đều là do miễn cưỡng nhân cơ hội luyện kiếm với Dịch Huyền mới có thể được chỉ điểm.

Miếng bánh ngon như vậy từ trên trời rớt xuống nhưng Du Phục Thời căn bản không nghe lọt lời Tân Thẩm Chi nói, hắn vẫn đứng bên cạnh Diệp Tố, một tay nghịch nghịch Vụ Sát Hoa trên cổ tay còn lại.

Tân Thẩm Chi đợi nửa ngày không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

“Lát nữa lên đó luyện kiếm đi.” Diệp Tố nghiêng đầu nói với Du Phục Thời.

Du Phục Thời chống Khấp Huyết kiếm xuống đất, xem nó như quải trượng mà dựa vào, không chút để ý gật gật đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy phàm nhân này nói.

Tân Thẩm Chi cả đời ph óng đãng không ai kiềm được: “……” Vậy mà còn có người cuồng hơn cả ta?

Trên đài, Lữ Cửu dựa vào kinh nghiệm, tung ra một hư chiêu, rốt cuộc thắng được Dịch Huyền, giờ phút này trên người hai người không có chỗ nào lành lặn, tay chân đều có thương tích, trên quần áo đều thấm ra không ít vết máu.

“Kiếm chiêu của Lữ Cửu quá hỗn độn, đụng phải người lợi hại một chút là xem như toang.” Tân Thẩm Chi nhảy lên đài, ném cho mỗi người một lọ đan dược, lại huy kiếm chỉ lại mấy chỗ vừa rồi nàng đã lộ ra sơ hở, đồng thời chỉnh lại mấy kiếm chiêu, “Kiếm chiêu của ngươi đã thành hình, sửa lại một chút là được.”

Lữ Cửu một đường tự mình mày mò lăn lộn đến hôm nay, kiếm chiêu không tính là đẹp mắt nhưng phù hợp với bản thân nàng.

Tân Thẩm Chi không bình phẩm Dịch Huyền, ông chỉ muốn đồ đệ cảm thụ một chút khí thế tình nguyện tự tổn hại 800 cũng muốn giết địch 1000 của Lữ Cửu, điểm này sẽ không thể cảm nhận được trên người đại đa số các đệ tử của Ngô Kiếm Phái.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền nắm Trọng Minh đao đi xuống đài, chào Diệp Tố một tiếng, nét mặt so với dĩ vãng đã bình thản hơn nhiều.

Diệp Tố gật đầu: “Cảm giác như thế nào?”

Trên mặt Dịch Huyền có một vết cắt do vừa rồi bị kiếm ý của Từ Trình Ngọc xẹt qua, có hơi đau nhưng hắn cũng không để ý: “Trọng Minh đao……rất tốt.”

“Đừng lười biếng nữa, này nhóc gì kia.” Tân Thẩm Chi đứng trên đài giơ kiếm chỉ vào Du Phục Thời đứng ở dưới, “Đi đến lôi đài tỉ thí bên cạnh đi.”

Lôi đài tỷ thí bên cạnh sắp bắt đầu rồi, chung quanh đó đứng không ít đệ tử Ngô Kiếm Phái, chờ dây được kéo xuống sẽ lập tức nhảy lên.

“Du công tử, quy tắc lôi đài tỷ thí ở Ngô Kiếm Phái là sau khi đi lên, chỉ cần duy trì không bị đánh rơi xuống lôi đài là thắng.” Từ Trình Ngọc ở bên cạnh giải thích, “Trước mắt, kỷ lục về số trận nhiều nhất là 461 trận, do Tân trưởng lão lúc còn là đệ tử đã đánh ra tới, đánh suốt năm ngày bốn đêm.”

Từ đó về sau, danh xưng cuồng kiếm của Tân Thẩm Chi cứ thế truyền ra khắp nơi.

“Đi lên thử xem.” Diệp Tố vỗ vai tiểu sư đệ nói, “Đánh thử vài trận đi.”

Du Phục Thời chậm rì rì kéo Khấp Huyết Kiếm đi lên lôi đài, lúc đi lên bậc thang cũng không thèm nâng tay giơ kiếm lên, tùy ý để nó va đập một đường lung kung leng keng.

Diệp Tố nhịn không được giơ tay che lấy mặt, ánh mắt của các kiếm tu xung quanh có thể giết người rồi.

Mỗi kiếm tu đều xem kiếm như một nửa kia của mình vậy, chính mình có thể một thân thương tích chật vật, có thể ăn không đủ no mặc không đủ ấm nhưng kiếm phải được bảo trì ở trạng thái hoàn mỹ nhất.

Hỏi thử xem có ai mà chịu được một nửa kia bị kéo xoèn xoẹt trên mặt đất như vậy?!

Cho dù đó là một nửa kia của người khác cũng không được!!!

Cũng may lộ trình không dài, giữa những ánh mắt ba phần khiển trách bảy phần sát khí của mọi người, Du Phục Thời cuối cùng đã đứng lên được giữa lôi đài, chờ tỷ thí bắt đầu.

“Ta lên trước.” Một đệ tử Kim Đan kỳ, cũng là một trong những người có mặt trong Kiếm Trủng hôm trước nhảy lên lôi đài, khi đệ tử chủ trì lôi đài rung chuông ra hiệu bắt đầu, hắn chắp tay, “Mời chỉ giáo.”

Mặc dù đối phương huy kiếm vọt tới rất nhanh nhưng Du Phục Thời vẫn đứng giữa lôi đài không nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Khấp Huyết kiếm trong tay, sau đó buông nó ra.

Khấp Huyết kiếm không có ngã xuống như mọi người tưởng mà ngược lại bỗng chốc bay lên, đối thượng với kiếm chiêu của đệ tử kia.

Vì thế, trên lôi đài, Du Phục Thời an an tĩnh tĩnh đứng đó thưởng thức Vụ Sát Hoa, còn vị đệ tử kia thì liều mạng vung kiếm đối phó với Khấp Huyết kiếm.

Không cần nói cũng biết, vị đệ tử này căn bản đánh không lại Khấp Huyết kiếm, chiêu chiêu bị áp chế, không bao lâu liền bị thanh kiếm đánh xuống lôi đài.

“Keng ——”

Đệ tử chủ trì dưới đài hô lớn: “Người tiếp theo.”

Khấp Huyết kiếm ở trên lôi đài cần cù chăm chỉ dọn dẹp chúng đệ tử, Du Phục Thời đứng một hồi mệt mỏi muốn ngồi xuống nhưng bất quá ở đây không có vạt áo của Diệp Tố để lót, hắn ngại dơ nên chỉ đành tiếp tục đứng phát ngốc.

Tân Thẩm Chi đang chuẩn bị chỉ điểm kiếm chiêu: “……”

Chỉ được cái rắm á!

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Kiều: Sao còn chưa đánh xong zậy? Mà phàm nhân kia muốn ta đánh nhiều vài trận, vậy đợi thêm 1,2,4,5 trận nữa vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv