Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 220: Trở về tông môn



Tiểu sư đệ lần đầu làm chuyện này, vừa xa lạ lại trúc trắc, thật sự chỉ hôn một cái trả lại nàng mà thôi.

Hôn xong liền buông Diệp Tố ra, đứng ở đối diện ánh mắt mơ hồ, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, giọng nói cố gắng tỏ ra cứng rắn nhưng lại không giấu được sự chột dạ: “Trả lại nàng.”

Ở xa trên thượng giới, bản thể Diệp Tố đứng trên Phi Tiên Đài bỗng nhiên giơ tay chạm chạm vào môi, yên lặng nở một nụ cười.

“Lần sau sẽ dạy đệ thứ khác.” Diệp Tố nghiêm túc nói, từ ngoài nhìn vào giống như một đại sư tỷ chính trực muốn chỉ dạy tiểu sư đệ của mình mà thôi.

Đôi mắt xinh đẹp của Du Phục Thời xẹt nhanh qua nửa khuôn mặt dưới của Diệp Tố, trên môi hắn vẫn còn vương vấn xúc cảm vừa rồi, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Thì ra vẫn còn thứ khác?

Khi hai người gặp lại thì đạo lôi phi thăng bị lập khế ước với Diệp tố cũng đã tới Phù Thế đại lục, nó lượn lờ trên tầng mây, trong lòng tràn ngập lửa giận, muốn phát ti3t.

Lúc này ánh mắt của nó không tụ chủ được mà dừng trên người Đồ Thế ở bên dưới đang đánh nhau với Kính Thần ở giữa không trung.

Diệp Tố kêu mình đánh người thì mình phải đánh sao?

Nó không đánh đó!

Phi thăng lôi bay ra xa, nhưng chỉ một lát sau lại vô thức bay trở lại, nhìn chằm chằm vào Đồ Thế muốn rớt nước miếng.

Nhưng mà người này trông hấp dẫn quá!

Lôi phi thăng nhịn nửa ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, tụ tập mây lôi kiếp chạy đến đỉnh đầu Đồ Thế,.

Đồ Thế nhận thấy được khác thường, ngửa đầu nhìn mây lôi kiếp trên cao, thầm mắng một câu, sau khi cắn nuốt hư ảnh Thần ông từ đó biết được Phù Thế đại lục đã không còn có lôi phi thăng, cho nên mới dám không kiêng nể gì mà đánh với Kính Thần.

Lôi phi thăng này ở đâu chui ra thế?!

Nếu ông phi thăng thành Thần thì Phù Thế đại lục phải làm sao bây giờ?

“Thế mà lại có lôi phi thăng?” Phần eo của Kính Thần đã thành thật thể, tuy rằng bà cũng giống Đồ Thế không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng việc bà ta cảm thấy vui vẻ.

Tên nhãi ở đối diện phải phi thăng thì sẽ không còn sức lực đối phó với bà ta nữa, bà ta sẽ gom hết tất cả lực lượng của Phù Thế đại lục vào người mình!

Nghĩ đến đây hai mắt Kính Thần liền lập lòe hưng phấn, tuy rằng bà ta cảm giác được Phong Kiếm Thần và Liệt Khẩu Thần đều đã chết nhưng bản thân bà ta đã sắp thực thể hóa.

Chỉ cần có thể khôi phục lại thân thể thì cả đại lục này sẽ không còn ai có thể là đối thủ của bà ta.

Đồ Thế tất nhiên nhìn ra được bà ta đang tính toán cái gì, ông quyết định không màng đến lôi phi thăng, thề phải bám chặt lấy Kính Thần.

Ông thậm chí không kịp nghĩ lại rằng bản thân vừa mới trọng sinh, vậy mà lại một lần nữa lấy tính mạng ra đánh cuộc.

“Đồ tiền bối, ngài cứ yên tâm độ kiếp phi thăng, ở đây giao cho ta.” Lúc này, Diệp Tố bỗng nhiên xuất hiện, nàng nhìn lướt qua Kính Thần đã sắp thực thể hóa xong hai đùi, cười nói, “Lâu rồi không gặp, ngươi lại phải chết trong tay của ta rồi.”

“Ngươi……sao có thể còn ở đây?” Kính Thần không thể tin được thốt lên.

Bà ta bị trấn áp dưới rừng bia đá đã hơn vạn năm, căn bản không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể dựa vào việc thao túng tu sĩ mới có thể mưu tính hết thảy.

Nhưng thao túng cũng chỉ là truyền ra các loại mệnh lệnh, khống chế nhân tâm, bản thân các hư ảnh Thần chưa bao giờ ra được bên ngoài, thế nên cũng chẳng thể thấy được Diệp Tố.

Không, chính xác hơn là bà ta biết Thiên Cơ Môn lại có một đệ tử Diệp Tố, thậm chí bà ta còn từng nghĩ có cần phải khống chế đệ tử Thiên Cơ Môn có tên trùng với Diệp Tố ở vạn năm trước đó hay không.

Bốn tán Thần bị trấn áp đều cho rằng Diệp Tố ở vạn năm trước đã sớm phi thăng, vì rõ ràng lúc đó con nhóc đó đã có năng lực giết được cả Thần, phi thăng thành Thần là chuyện đã định.

“Diệp Tố” cái tên này thật sự quá bình thường, bình thường đến độ bọn họ cho rằng vạn năm sau và vạn năm trước là hai người khác nhau.

“Ngươi từ thượng giới xuống đây?” Kính Thần lại cảm thấy không đúng, bà ta cảm nhận được trên người đối phương có Thần lực, hơn nữa, phong ấn đã được giải trừ, vậy thì Diệp Tố này nhất định là đi xuống từ bên trên.

Diệp Tố nhìn theo Đồ Thế đang đi ra xa để độ lôi kiếp, lại nhìn thoáng qua Du Phục Thời đang đứng đợi dưới đất, lúc này mới nâng mi mắt nhìn về phía Kính Thần sắc mặt đang trắng bệch, đáp lời bằng một câu đầy ẩn ý: “Ta vừa mới hạ phàm.”

Kinh Thần cũng không biết là nên sợ hãi hay vui mừng vì Diệp Tố này không phải là Diệp Tố kia.

“Sai rồi.” Diệp Tố bỗng nhiên nhướng mày, tựa hồ nhìn thấu Kính Thần đang suy nghĩ cái gì, “Ngươi cảm thấy ta không phải là Diệp Tố đã từng tham gia tông môn đại bỉ à?”

Sắc mặt Kính Thần tái đi trông thấy: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

Diệp Tố liếc mắt về phía hai đùi đang yên lặng thực thể hóa của Kính Thần, cũng không ra tay ngăn cản, chỉ ngước mắt lười nhác cười một tiếng: “Ngươi không phải vẫn còn để lại một giọt Thần huyết bản mạng ở cấm địa bên trong Hỗn Độn Kính sao?”

Có lẽ là vì thời gian đã trôi qua quá lâu nên ngay cả tông chủ Côn Luân cũng đã quên mất tầm quan trọng của Hỗn Độn Kính, cũng có lẽ là vì Kính Thần đã che giấu, muốn chừa lại một con đường sống.

Kính Thần ở trong Hộn Độn Kính dựa vào cắt nuốt yêu thú cao giai để bổ sung lực lượng, thỉnh thoảng cũng sẽ dụ dộ một ít tu sĩ tiến vào Hỗn Độn Kính rơi vào cấm địa, hút linh lực của bọn họ.

Chỉ cần cấm địa của Hỗn Độn Kính vẫn còn thì bà ta vẫn còn có thêm một cái mạng.

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Kính Thần cố gắng chống đỡ, không để bí mật của bản thân bị lộ ra.

“Lúc trước, vào khoảnh khắc ta rời đi cấm địa, có một sợi thần thức ngươi vất vả lắm mới ngưng tụ ra được lại bị ta nuốt mất, nhớ không?” Diệp Tố rũ mắt lấy ra một thứ, “Mà cũng không sao, ta nhớ rõ là được.”

Mặt Hỗn Độn Kính từng được dùng để làm một vòng thi trong tông môn đại bỉ đang nằm trên tay Diệp Tố, bị nàng lật tới lật lui thưởng thức, vết rạn trên mặt kính vẫn còn đó.

Tầm mắt Kính Thần chạm phải đồ vật trên tay Diệp Tố thì hai mắt tức khắc trợn to, nhanh chóng nhào về phía nàng, muốn cướp lại Hỗn Độn Kính: “Không!!!”

“Chậm rồi.” Diệp Tố dễ như trở bàn tay bóp nát mặt gương, khi Kính Thần xông tới thì nàng cũng đồng thời lách mình sang bên cạnh, giơ tay còn lại bóp cổ bà ta.

“……ngươi làm sao có thể……” Kính Thần bởi vì mất đi Thần huyết bản mạng nên lực lượng ngay lập tức tiêu tán, gian nan rít ra từng chữ, bà ta đến khi chết vẫn không hiểu vì sao rõ ràng Diệp Tố đã phi thăng lại có thể một lần nữa trở thành đệ tử Thiên Cơ Môn.

“Việc này không liên quan gì đến bà.” Diệp Tố hiện tại tuy chỉ là một sợi thần thức nhưng lại cực kỳ cường đại, thoáng dùng một chút sức thôi Kính Thần liền chết trong tay nàng.

Đôi chân còn chưa kịp thật thể hóa của Kính Thần cũng không còn cơ hội xuất hiện, cả ngươi bà ta cứ thế bắt đầu tan biến.

Diệp Tố phủi phủi tay sau đó lại triệu hồi ra thanh khiết thuật, từ sau khi trở thành Thần lực lượng của nàng cơ hồ đã không còn bất cứ hạn chế nào, thức hải vô biên vô hạn, trước kia những tán Thần này đối với nàng mà nói áp lực cao như núi, hiện tại nhìn lại…… trình độ nhiều nhất cũng chỉ tương đương các tán Thần ở Trung Trọng Thiên mà thôi.

Bốn tán Thần này cũng không phải phi thăng lên từ Phù Thế đại lục, mặc dù không phải tất cả các Thần từ Phù Thế đại lục đều vào ở trong Phù Thế viện thế nhưng ba người Trọng Minh Thần cũng chỉ vừa phi thăng không bao lâu, vẫn còn là tân Thần, căn bản vẫn chưa biết hết các tán Thần của Phù Thế đại lục thế nên lúc ấy mới bị bốn tán Thần này gài bẫy giam lại.

Diệp Tố đáp xuống đất, duỗi tay về phía tiểu sư đệ: “Lại đây.”

Du Phục thời không chút do dự bước tới nắm lấy tay nàng.

“Chúng ta đi tìm Dịch sư đệ.” Diệp Tố vung tay xé rách không gian, dẫn theo Du Phục Thời đi đến bên ngoài thành Quy Tông.

“Ừ.”

Hai người bước vào, trong nháy mắt trước khi không gian khép lại, Khấp Huyết kiếm không ai để ý đến hèn mọn tự mình chui vào.

Không tự giác đi theo thì nó chỉ còn một đường lang thang ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà thôi.

……

Không biết từ khi nào, ngoài thành Quy Tông trời đổ mưa to.

Khi hai người bước ra khỏi lổ hổng không gian, Diệp Tố hơi nhướng mắt, một cổ lực lượng vô hình liền dâng lên bao trùm lấy hai người, ngăn cản mưa ở bên ngoài.

Nàng nắm tay Du Phục Thời nhìn về phía bên ngoài thành.

Cửa thành Quy Tông đã sụp một nửa, trên mặt đất có ba người đang nằm, Lục Trầm Hàn, Dịch Huyền, còn có Tân Thẩm Chi.

Ba người nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, như là tử thi, giống như đã cùng nhau đồng quy vu tận.

Diệp Tố dắt Du Phục Thời chậm rãi đi đến gần một cỗ “thi thể”, dù vô hình đi theo hai người, mưa chẳng thể nào rơi trên người bọn họ dù chỉ là một giọt.

“Ngũ sư đệ.” Diệp Tố cúi đầu nhìn người cả người chồng chất vết thương đang nằm dưới đất, nước mưa hòa lẫn với máu lan rộng dưới thân hắn, “Trở về tông môn thôi nào.”

Người trên mặt đất chậm rãi mở to hai mắt, đối diện với ánh mắt của Diệp Tố, thật lâu sau hắn nở một nụ cười, không chút nào bận tâm vết thương đau đớn trên toàn thân: “……tỷ đã trở lại.”

“Không có ai quan tâm lão tử một chút sao?” Tân Thẩm Chi bất thình lình lên tiếng.

Ông cảm thấy cơn mưa hôm nay sau lạnh lẽo, thê lương quá!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv